[Dịch]Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng - Sưu tầm
Chương 13 : Tạ : Đội ngũ (thượng)
.
Tuy mắt tôi nhìn về phía trước, nhưng dư quang liên tục nhìn chằm chằm vào gò má duyên dáng của Tiêu, bất tri bất giác ngơ ngẩn, nàng đến tột cùng có thể mang cho tôi bao nhiêu kinh hỉ đây?
Cùng nàng ở chung nhiều hơn một giây, hiếu kỳ đối với nàng liền sâu sắc thêm một phần, nhưng khi tôi cho rằng đã hiểu rõ nàng một ít, lại luôn có thể phát hiện bất ngờ mới, như lạc vào tiên cảnh không biết tên, dũ hãm dũ thâm, không thể tự kiềm chế.
Ôm ngực, có một loại tâm tình uất thiếp, nóng lên, tôi dường như biết rõ cái gì, rồi lại dường như cái gì đều không hiểu được.
Xe rời khỏi tiểu khu xác sống dày đặc, ở thành thị chủ yếu tuyến đường cao tốc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xác sống chọn người mà ăn, túm năm tụm ba phân tán ở lối đi bộ và hai bên mặt trước cửa hàng đường phố, nghe được âm thanh xe liền hưng phấn hướng về nơi này nhào cản, nhưng không đuổi kịp tốc độ xe jeep. Tiêu phóng xe nhanh chóng, trái phải không có cảnh sát giao thông đến can thiệp, mà đánh bay hay nghiền nát một hai con xác sống gì đó... Sẽ có người chỉ trích sao?
Ngoại trừ gió nhẹ phất quá gò má mang theo mùi máu tanh, trong xe Jeep không tới năm, sáu mét vuông, không gian yên tĩnh khiến lòng người sinh ngột ngạt. Nam nhân tên là Ngô Phóng Ca đầu tiên không chịu nổi , hắng giọng một cái nói rằng: "Khụ khụ, cái kia, nếu đại gia hiện tại cùng đường , vậy chúng ta có phải là nên làm quen một chút?"
"Thiết, ai muốn biết ngươi a!" Mặc Mặc vẫn cứ nhớ mãi không quên chuyện xấu hổ kia, thối hắn một cái, mặt nhìn về phía ngoài xe. Nhưng rõ ràng không chịu được cảnh tượng trước mắt khủng bố, không thể làm gì khác hơn là quay mặt lại nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu nghiêm túc lái xe, không nói gì.
Tôi thở dài, xoay người đưa tay cho hắn, lễ phép cười cười: "Xin chào, tôi tên Tạ An Nhiên, bên cạnh anh chính là Kiều Tử Mặc, đang lái xe chính là Tiêu Minh Dạng - Tiêu bác sĩ, ba người chúng tôi cùng đồng hành. Đúng rồi, còn không biết dự định của anh, có chuẩn bị đi nơi nào sao?"
Một đại nam nhân cùng ba người nữ tử độc thân như chúng tôi đồng hành, trước sau không tiện lắm, nhưng chỉ vì vậy mà đem hắn đuổi xuống xe, tôi quyết định không nổi, vẫn là đưa hắn tới một nơi an toàn, xem như là cảm tạ hắn lúc nãy giúp đỡ đi.
Hắn lắc lắc đầu: "Trong nhà chỉ còn lại mình tôi ..." Hắn tự cho là bí mật liếc một cái Mặc Mặc đang nhắm mắt, sau đó nhào vào trên ghế dựa nhỏ giọng thỉnh cầu nói, "Có thể để cho tôi theo các cô được không?"
"Chuyện này..." Tôi chần chờ nhìn Tiêu một chút, nàng nhận ra được ánh mắt của tôi, nghiêng mặt sang bên đối với tôi khẽ mỉm cười, nhưng không tỏ rõ ý kiến.
"Xin nhờ ! Tôi không hút thuốc lá cũng không uống rượu, tính cách dịu ngoan chịu được mệt nhọc, đánh không hoàn thủ mắng không nói lại, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, đánh thắng được xác sống đấu thắng lưu manh..." Hắn đầy mặt tha thiết mà nhìn tôi, xuyên qua thấu kính, cặp mắt màu nâu đậm kia thật giống có thể đầu độc lòng người, "Vừa có thể đùng đùng đùng, cũng có thể sao sao cộc!"
ShiroInu6
"Đùng ——" Mặc Mặc vẫn đang nhắm hai mắt, nhưng chuẩn xác tìm tới sau gáy Ngô Phóng Ca, một cái tát bắt chuyện đi tới, "Đồ lưu manh! Dám đùa giỡn Tiểu An Tử nhà ta, lão nương đùng chết ngươi!"
"Xin lỗi tôi không phải ý này!" Hắn ôm sau gáy khóc không ra nước mắt đối với chúng tôi giải thích, "Bình thường cùng bạn xưa tán gẫu quen thuộc ... Nhất thời thuận miệng, tôi thật sự không phải muốn chiếm tiện nghi của cô!"
"Ngươi... Sợ chết sao?" Lúc này, Tiêu bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi một câu, mắt phượng khẽ nhếch, ánh mắt ý tứ sâu xa từ kính chiếu hậu nhìn tới một người.
"Tôi tôi tôi, tôi..." Ngô Phóng Ca nơm nớp lo sợ liếc một cái Mặc Mặc mặt không hề cảm xúc thu tay về, lại nhìn một chút Tiêu nhẹ như mây gió, tựa hồ là hạ quyết tâm, rốt cục run cổ họng hồi đáp, "Rất sợ, phi thường sợ... Tuy rằng như vậy rất đau đớn tự tôn nam tử hán, thế nhưng nói thật, tôi thật sự sợ chết."
Hắn nói xong chán nản hạ xuống hai vai, lẳng lặng chờ đợi tuyên án, nhìn dáng vẻ hắn, tôi có chút không đành lòng.
Đang muốn mở miệng, lại nghe Tiêu khẽ cười một tiếng: "Được rồi, ngươi có thể lưu lại, bởi vì ngươi thành thực."
"Nam tử hán, ngươi thật không? Nam tử hán tự tôn, thứ đó ngươi có sao?" Mặc Mặc cười lạnh một tiếng, thay đổi một tư thế ngồi, nhếch lên hai chân tiếp tục đả kích hắn, "Lưu lại cũng không phải không được... Sau đó chân chạy làm việc vặt đều do ngươi bao, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, gọi ngươi niện cẩu không cho lý lẽ, làm được liền lưu, không làm được liền lăn, hiểu không?"
"Tốt tốt..." Hắn gật đầu liên tục, nịnh nọt như Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hi thái hậu.
Thấy các nàng đều đồng ý, tôi nghĩ nghĩ, quay sang Ngô Phóng Ca nghiêm nghị nói rằng: "Cuối cùng, chúng ta cần làm cái ước pháp tam chương, " tôi nhìn Tiêu một chút, nàng đáp lại một cái mỉm cười, ra hiệu tôi làm chủ, "Số một, không thể tùy ý sử dụng dị năng đối với chúng tôi."
Mặc Mặc lập tức đạp hắn một cước: "Đúng, này điều nhất định phải có! Tiểu tử ngươi sau đó còn dám đối với lão nương sử dụng tinh thần khống chế, có tin lão nương thiến ngươi hay không!"
"Không cần không cần không cần..." Ngô Phóng Ca theo bản năng mà khép lại hai chân, đầu lắc như trống bỏi.
"Mặc Mặc!" Tôi oán trách liếc nàng một cái, cô gái gia gia, cả ngày đem "Lão nương", "Cô nãi nãi" treo ở bên mép, không có chút nào thục nữ, học một ít Tiêu người ta, này tao nhã phạm nhi, so với hoàng thất Châu Âu kia đều không kém là bao nhiêu.
Có điều trong lòng tôi cũng rõ ràng, dáng vẻ Tiêu khí chất như vậy không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng được, để Mặc Mặc học những thứ này, còn không bằng giết nàng thoải mái, vẫn là không nên ôm hi vọng quá to lớn.
"Thứ hai, không được tiết lộ tin tức của chúng tôi cho người khác." Tôi nhìn một chút Tiêu nhíu lại lông mày quan sát đường đi, đè xuống lo âu trong lòng: Tiêu có không gian, Ngô Phóng Ca sớm muộn cũng sẽ phát hiện, thế nhưng hắn đã tạm thời được tiếp nhận vì là đội viên của chúng ta, đối với người xa lạ không thể dễ dàng tiết lộ tin tức này.
"Ừ!" Hắn lưu loát đồng ý, lại gãi gãi sau gáy, vô tội nói, "Coi như tôi muốn tiết lộ cũng không có cách nào a.... Ngoại trừ tên, các cô cái gì đều không nói cho tôi a!"
"Biết nhiều như vậy làm gì!" Mặc Mặc tiện tay gõ hắn một cái, "Ngươi chỉ cần nhớ tới lão nương bóp chết ngươi đơn giản như bóp chết một con kiến là được !"
"Ồ..." Rụt cổ một cái, Ngô Phóng Ca ngoan ngoãn đáp.
Tôi không khỏi ở trong lòng buồn cười: Ngô Phóng Ca đúng là tốt tính...
"Thứ ba, không cho tự ý hành động." Tôi nhìn về phía Mặc Mặc, nàng cũng không phải cái bớt lo gia hỏa, điều này hơn nữa là vì nàng, "Xét thấy chúng ta sắp là một đội ngũ, vì lẽ đó mỗi người mỗi tiếng nói cử động đều nên vì toàn bộ thành viên phụ trách, đã xong ba điều, có cái gì dị nghị sao?"
Ngô Phóng Ca là người đầu tiên nhấc tay tán thành: "Bảo đảm toàn bộ tuân thủ!"
Mặc Mặc bĩu môi, ở tôi nhìn kỹ gật gật đầu: "Được rồi được rồi, đều nghe lời cậu!"
Tôi vừa nhìn về phía Tiêu, nàng khóe miệng nhợt nhạt nổi lên, sóng mắt liễm diễm, hờ hững bên trong lộ ra vô hạn phong tình: "Không."
"Được, như vậy..." Tôi đưa tay ra, đang muốn cùng bọn họ vỗ tay, Tiêu bỗng nhiên chậm lại tốc độ xe, lạnh lùng nói,
"Chậm."
Tôi không rõ vì sao nhìn lại, đã thấy nàng gương mặt lạnh lùng, từ tốn nói: "Trốn lâu như vậy, còn không chuẩn bị hiện thân sao?"
Ô?
Tôi lăng lăng nhìn dò má nàng đông lạnh, không rõ vì sao; quay đầu lại nhìn tới, hai người khác cũng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Tiêu..." Cô đang cùng ai nói chuyện?
Chẳng lẽ trên xe này còn có người chúng tôi không nhận ra được tồn tại?
Người có thể ở dưới mí mắt chúng tôi ẩn nấp ở trên xe, bất luận là địch hay bạn, phần năng lực này liền không thể khinh thường.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhắc tới cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí một quan sát thùng xe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện