[Việt Nam] Mật Thám Phong Vân

Chương 61 : Cao thủ 2 vạn, nha hoàn 5 vạn

Người đăng: 

Lăng Phong quay qua hỏi : - Sát ý, hắn muốn giết người? - Gần giống. Ta là từ chiến trường luyện ra, cùng đồng đội giết địch. Kẻ này, giống như từ nơi hoang dã luyện ra, có vẻ khát máu cô độc. Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi quyết định, đi cả buổi mới thấy một kẻ đáng tiền. - Ta sẽ mua hắn. - Công tử chắc chắn? Những kẻ thế này rất khó quản thúc vào khuôn khổ. - Ta cần người mạnh mẽ như thế này. Lăng Phong đang đau đầu với mấy thiếu niên trong phủ. Hầu hết đều không có cái sự máu me cần thiết, ra sân tập cho có hết ngày đến bữa ăn, khiến Lăng Phong ngán ngẩm. Hắn đang cần một đội cảm tử có thể luyện tập khắc nghiệt, để có gì chính Lăng Phong hắn cũng tham gia luyện cùng, vậy mới tiến bộ được. Tên Quyền thì ăn rồi toàn đùa cợt, không nghiêm túc nổi. Lăng Phong không vội ra giá, bắt đầu quan sát để ý hội trường. Có người ra giá, nhưng tăng không quá đột biến, Lăng Phong chờ về cuối rồi mới theo. Hiện tại đang tranh chấp là một thương nhân bụng phệ, và một vị công tử trang phục quyền quý. Người trẻ này ăn mặc khá đặc biệt, áo liền mũ, màu tối, hai tay liên tục lăn qua lăn lại quả cầu sắt. Một lát sau, có lẽ nhận ra mình không bí hiểm bằng vị công tử nọ, tên nhà giàu đành dừng cuộc chơi. Đang lúc tên công tử cười mỉm thắng cuộc, tiếng Lăng Phong vang lên. - 1 vạn 500 lượng. Cả hội trường quay qua nhìn vào Lăng Phong, hắn phải bày ra một bộ mặt cười gian, lâu lâu mới được nhiều người để ý thế này. Tên công tử kia hỏi nhỏ người hầu bên cạnh. - Kẻ kia là ai? - Để tiểu nhân đi tìm hiểu. Tên công tử nhìn chằm chằm Lăng Phong gằn giọng. - 1 vạn 2000. - 1 vạn 2500. - 1 vạn 5000. - 1 vạn 5500. Lăng Phong ra giá rất bố láo, lấy khoảng thấp nhất 500 lượng cứ thế thêm vào. Lần này đến cả Mặc lão cũng phải nhắc hắn. Hơn 1 vạn lượng bạc cho một tên thiếu niên, rõ ràng hơi quá rồi. Phải biết với chỗ tiền này, Lăng Phong có thể tuyển một đội mấy chục thiếu niên có tư chất tốt. - 1 vạn 6000. - 2 vạn. - Lần này Lăng Phong dõng dạc hô. - Hừ. Rút cục tên công tử kia chỉ hừ nhẹ rồi rút lui. Gã còn chuyện hay phía sau. Lăng Phong cười cười thắng lợi. - Chúc mừng vị đại gia, tên nô lệ này đã thuộc về ngài. Sau đây là hai tỉ muội nha hoàn, xinh đẹp động lòng, gợi người thương xót. "Nha hoàn lúc trước chả phải đều lên cả sao? Giờ này vẫn còn tiếp, không đơn giản." Lăng Phong nghe vậy liền dừng cười, chú ý nhìn. Quả nhiên không đơn giản, khi có hai bóng hình đi lên giữa sân, Lăng Phong cũng phải nheo mắt nhìn. Hai thiếu nữ mặc đồ nha hoàn, búi tóc tròn hai bên thả xuống. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống nha hoàn tẹo nào. Cái gọi là khí chất, từ dáng đi, làn da, ánh mắt, những thứ này hun đúc từ cuộc sống mà ra, nếu không phải những lão già thâm trầm, hoặc những cao thủ biết diễn xuất, tuyệt đối sẽ vô ý tự mình toát ra không chặn được. Giống như Khương Vũ Y. Hai cô gái trên đài cũng như vậy. Tỷ tỷ cao hơn, dáng người đằng sau sự rách rưới rất lung linh, trang phục nha hoàn khá mỏng không thể che được. Nhìn đôi bàn tay thò ra ngoài là đủ thấy mê. Mặc dù cô gái này dường như bị cố ý bôi lem luốc xấu xí, tóc cũng bị cắt nham nhở. Nhưng ánh mắt ngắm gái đúc kết bấy lâu, nhìn tổng thể Lăng Phong biết tuyệt đối đây là một tiểu thư thiên kim xinh đẹp. Vị muội muội đứng bên cạnh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng toát ra vẻ đáng yêu, có vẻ giống Lăng Hiểu Đình, tương lai cũng sẽ là người đẹp khó cưỡng. Đặc biệt là hai đôi mắt. Nếu đôi mắt của muội muội là vẻ tò mò sợ sệt, khiến nam nhân sôi máu muốn yêu thương. Thì đôi mắt của người tỷ tỷ khá tĩnh lặng, tuy mặt ngẩng lên nhưng đôi mắt lại hơi nhìn xuống không có tiêu cự. Nàng ta đứng hai tay nắm vào nhau, dáng vẻ cam chịu, đặc biệt kích thích ham muốn chinh phục. Lăng Phong bỗng muốn mua hai nữ nhân này, tìm mãi nha hoàn chưa ra. Từ đầu tới giờ, những phụ nhân nha hoàn ngoài kia hắn gặp, đều lộ ra vẻ tham tiền tham mạng, chưa gì đã mồm mép liên tục, khiến Lăng Phong rất không ưa. Bây giờ nhìn cô gái này có lẽ phù hợp nhất. Mặc dù nếu đúng nàng ta là tiểu thư, vậy chỉ e không biết phục vụ người. Chuyện đó có thể luyện tập sau. Còn muội muội, lỡ vung tay thì đem cả hai về vậy. Hình như không mua lẻ được. Lăng Phong đột nhiên nhận ra. Kỳ quái là trong hội trường, rất nhiều ánh mắt hau háu nhìn vào thân thể 2 nữ tử kia, nhưng tuyệt đối không có kẻ nào nóng vội ra giá gì cả. "Nhìn giống như là ... có sắp xếp ngầm?" Lăng Phong có linh cảm như vậy. Mãi một lúc, mới có người hô giá. Lại là tên công tử kia. - 2 vạn. Kỳ lạ là ngay cả tên xướng cũng vội vàng, không giống như mọi khi chần chừ câu giờ. - Nếu không có vị nào ra giá, vậy ... - Khoan, 2 vạn 1000 lượng. - Lăng Phong hô lên. Cả hội trường đều nhìn hắn ánh mắt mập mờ, thương hại, ngán ngẩm, thú vị. Mặc lão cũng bất ngờ, 2 vạn cho một trợ thủ chiến đấu coi như được đi, 2 vạn cho hai nha hoàn là ý gì? Người ta nói không biết không có tội, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lăng Phong lăn lộn kinh thành ít, chả biết ai ra ai, thành ra làm việc khá tùy hứng, không cố kỵ gì mấy. Mặc dù nghi ngờ vẫn đánh liều hô ra. Vừa là háo sắc trỗi dậy, còn kèm theo cả hiếu thắng. Tên công tử kia lần này nhìn Lăng Phong như kiểu nhìn người chết, ánh mắt tràn ngập băng hàn. Lăng Phong cũng nhận thấy áp lực ở đây không giống bình thường, tràn ngập nguy cơ, một thứ lo sợ vô thanh vô tức tràn lên. "Hô, thôi vậy, ngươi mà trả tiếp ta sẽ rút lui." Lăng Phong nghĩ thầm. Bỗng hắn nhìn thấy một người. Trương Bảo, cận vệ nhị hoàng tử cũng có mặt. Hôm nay gã này cũng đến đây chọn vài tên thủ hạ. Gần đây nhị hoàng tử thu mình, không dính gì đến quân đội, không thể kéo người từ quân đội sang như trước. Trương Bảo không quá hy vọng vào kiểu chợ trời này. Chẳng qua vì Hưng Nhân vương nghe nói có chút thế lực, vì thế cố đi xem. Buồn là đi cả vòng cũng không thấy ai, sợ rằng đã có người có mắt nhìn hớt hàng tốt cả. Tên đó chính là Lăng Phong. Lăng Phong lên tiếng chào. - Trương huynh, cũng đang chọn người? - Ngươi cũng đấu giá? Lần trước Lăng Phong giúp Nhị hoàng tử thu Tô Đóa Nhi vào tay, Trương Bảo xem như người nhà, cũng khách sáo lại. - 3 vạn. - Bên kia tên công tử kia hô lên. - Đúng vậy, cũng là vì điện hạ suy nghĩ. - Lăng Phong nói nhanh. - Vì điện hạ? - Trương Bảo khó hiểu nhìn hắn. - Ài, Tô cô nương cần có nha hoàn, đã vậy phải nha hoàn thật tốt. Huynh xem ta không lo lắng cho điện hạ sao? - Hừ, cũng đúng. Trương Bảo cũng gật gù. Cả hôm nay đi chả thu hoạch được gì, nếu nhân chuyện này về báo cáo lại, không hẳn quá tệ. Tên xướng suýt ngất, cả hội trường cũng nhìn. Kẻ này thật nhàn nhã, đang đấu giá gay cấn mà còn nói chuyện với bằng hữu như thường. - 3 vạn lần thứ nhất. Không biết vị đại gia kia có ra giá tiếp không? - 5 vạn lượng. - Lăng Phong ra giá. Có Trương Bảo ở đây, Lăng Phong liền ngầm quyết định theo, quay sang hỏi : - Trương huynh biết tên kia không? - Tên nào? ... Hắn? ... Hừm, quen mặt, nhất thời không nhớ. - Trương Bảo trầm ngâm. - Tiểu đệ cũng vì điện hạ xông khói lửa, nhưng sợ đắc tội đại nhân vật. - Hừ, hoàng tử điện hạ còn sợ đại nhân vật nào? Trương Bảo nhìn thẳng sang phía tên công tử kia, tỏ ý dằn mặt. Hắn theo Nhị hoàng tử từ lâu, cũng chưa phải ngán đứa nào. Thậm chí lão Trương đây ra đường cũng có mặt mũi, ít nhất Giám Môn vệ giữ thành đều biết hắn. "Làm sao Triệu Khánh lại thò tay vào chuyện này?" Tên thiếu niên công tử kia hơi giật mình, gã nhận ra Trương Bảo. Gã không ngán tên Nhị hoàng tử kia, thân phận gã cũng chả thua kém Triệu Khánh. Có điều một số vướng mắc khiến tạm thời không thể làm căng tiếp. Xung quanh lại rơi vào khó hiểu, đấu giá thật khôi hài, một thằng lo nói chuyện, một thằng nhíu mày suy nghĩ chuyện riêng. Tên công tử đang gặp khó, chuyện hai nha hoàn kia, gã phải lợi dụng quan hệ trong triều, kể cả một chút phong quang của phụ thân, mới sắp xếp được vụ mua bán nguy hiểm này. Nếu là người khác, gã đã tuyệt đối xử đẹp. Nhưng thọc ra là đương kim hoàng tử, vậy khó xử hơn nhiều, kể cả rút lui cũng phải tính đến chuyện xử lý sạch vài việc khác nữa, vô cùng phiền. Lỡ đâu ... Lăng Phong nhìn sắc mặt kẻ ở xa, nói ngay : - Trương huynh, nếu giúp ta thành công chuyện này, chỗ này gửi huynh. Mặc dù không biết có hiệu quả bao nhiêu, nhưng Lăng Phong tiếp xúc Triệu Khánh quá ít. Hắn cũng chỉ biết lão đại thích gái, thích đổ cược, ngoài ra không biết làm thế nào bám đuôi người ta. Lăng Phong tuyệt đối không muốn mất mối quan hệ này, vì vậy coi như đốt tiền đút lót đi. Trương Bảo động tâm, chuyện này rõ ràng không làm thì là thằng ngu rồi. Vì vậy, Trương đại gia liền quay về phía tên công tử kia, cố ý hé ra kim bài trong tay áo, ra vẻ chuyện này đã có hoàng tử nhúng tay, tốt nhất ngươi nên rút lui. Tên công tử kia bực dọc rút lui ra khỏi hội trường, vừa đi vừa thì thầm với hạ nhân, có vẻ là muốn bàn bạc gì đó. Lăng Phong dùng thần thức nghe vào tai, chỉ nhíu mày, chuyện hắn nghe được chỗ hiểu chỗ không, tạm vứt ngoài tai. - E hèm ... Chúc ... mừng vị lão gia này lại mua được hai nha hoàn mới. Xin mời đại gia ra sau để bàn giao người. - Haha, đa tạ các vị đã nhường. Tên xướng run giọng, vì gã biết nội tình. Hai chị em này rõ ràng đã được sắp xếp sẵn cho công tử gia mua, thế nào lại lòi ra thằng nhóc này. Không những phá vỡ sắp xếp ngầm, còn hớt luôn tên gia nô bù xù kia. Kỳ lạ là công tử gia cũng chỉ hậm hực rút lui.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang