[Dịch]Mắt Hoàng Kim- Sưu tầm
Chương 26 : Hồ Lô Nuôi Dế ( Hạ )
.
Lúc này cái hồ lô nuôi dế đang bị tần Huyên Băng cầm ở trong tay vuốt ve,nghe được lời nói của Lưu Xuyên, nàng ngẩng đầu lên thản nhiên nói : “ 2 nghìn đồng,vật này ta muốn có.”
Đối với Tần Huyên băng mà nói, tiền chỉ là con số, vật này nàng quả thật có hứng thú ,tiếng dế kêu đặc biệt dễ nghe,nàng có cảm giác chính mình đang ở ngoài cánh đồng vậy. :">
Lưu Xuyên giật mình há to miệng ,hắn cảm giác thế giới thay đổi,ngay cả nữ nhân băng cũng điên cùng với Trang Duệ rồi, nhưng sự tình làm cho hắn giật mình còn ở phía sau.
“ Không bán,thứ này giữ lại để tôi chơi.” Trang Duệ cự tuyệt Tần Huyên Băng.
“ 5” Tần Huyên Băng mặt không đổi sắc,miệng lại nói.
“ Thực xin lỗi, Tần tiểu thư, thứ này tôi không bán, không phải vấn đề giá cả, mà tôi thích cái hồ lô nuôi dế này,hi vọng cô hiểu được.” Trang Duệ thấy Tần Huyên Băng thật sự muốn mua, tuy đem giá tăng cao,nhưng cũng không phải lý do,chân thành mà nói,5 nghìn đồng cũng không đủ hắn động tâm. ( tham tham >:P )
Tần Huyên Băng ko nói gì, thản nhiên liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, rồi đem hồ lô nuôi dế trả lại cho bé niếp niếp.
“ Khụ khụ,Tiểu Trang,cháu muốn ta xem cho,mà ta đây còn chưa có cầm a.” ngoài dự đoán của mọi người chính là Lữ lão gia tử hình như có chút hứng thú với cái hồ lô này,không thể bất lịch sự đoạt lấy trong tay Tiểu Niếp Niếp vì thế phải mở miệng nói với Trang Duệ.
Trang Duệ vội vàng lấy hồ lồ trong tay bé,đưa cho Lữ lão gia tử, ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung đổ dồn lênLữ lão gia tử.
Lữ lão gia tử tiếp nhận hồ lô xong,dùng móng tay phủi phủi bụng hồ lô,dế bên trong nhất thời kêu lên,thanh âm vang lên trong quán, sau đó Lữ lão gia tử lấy trong túi ra một cái kính lúp,quan sát tinh tế vết chạm trổ trên hồ lô,ước chừng qua 5 phút đồng hồ,mới thu kính lúp lại,thở dài một hơi.
“ Tiểu Trang vật này thật sự cháu không bán sao?” vuốt hồ lô trong tay, Lữ lão gia tử mở miệng, câu nói đầu tiên khiến mọi người há miệng lấy làm kinh hãi.
“ Cháu không bán.” Trang Duệ kiên định nói.
“ Ta ra giá 5 vạn đồng,cháu cũng không bán?” Lữ lão gia tử tươi cười có chút cân nhắc, tựa hồ còn có vài tia chua sót.
“ Lữ thúc,bác đừng trêu cháu,cháu thật muốn giữ lại cho mình chơi,cái này có gì sao?”
Trang Duệ nghe xong trong lòng cũng kinh ngạc, dù sao trong thời gian này mình chỉ chi ra chứ không thu vào,mua phòng ốc với bản thảo tiêu hết hơn 6 vạn đồng.hiện nay trong tay mình cũng chỉ còn lại có 5,6 vạn. hơn nữa thứ này mình mua có 1 ngàn đồng, ai ngờ lúc này liền có giá gấp 50 lần,nếu lão nhân này cho cái giá thật sự, cũng không phải không bán cho hắn.
“ Cháu mua cái này từ tay người tên Đại Hùng đúng không?” Lữ lão gia tử hỏi.
“ Vâng,Lữ thúc sao ngài biết,à ,đúng rồi,Đại Hùng có nói, có người hỏi hắn mua giá 800 đồng,có phải bác không a…” Trang Duệ nghĩ đến lời của Hùng ca lúc ấy, hoá ra hắn không chém mình.
Lữ chưởng quỹ nghe vậy cười nhạt nói : “ sao lại là 800 đồng a,ta thấy tiểu tử đó là tiểu tặc lăn lộn trong chợ, nếu bác trả hắn 800 đồng,cháu cho là hắn liền không bán đi sao.”
Lời nói này của lão gia tử mọi người nghe đều không hiểu, trả cái giá kia đại Hùng chắc chắn sẽ bán, nhưg thế nào Trang Duệ đem đến đây liền biến thành 5 vạn, điều này làm cho mọi người thắc mắc ,nhưng nhị vị lão bản Vương, Tống bên cạnh lại lộ ra thần sắc giật mình,giống như là có chút thông tỏ.
“ Tiểu Trang a,cháu cũng đừng giả bộ ,nếu cháu nhìn không ra lai lịch vật này, làm sao có thể cướp của ta a, bây giờ còn lừa gạt lão đầu tử này làm chi a.” Lão gia tử nhìn chằm chằm Trang Duệ,nụ cười trên mặt lặn mất tăm khuyến mại thêm một tia giận,
bỗng nhiên nói.
“ Lữ thúc,cháu thật không biết lai lịch thứ này a,cháu đối với việc này không có nghiên cứu,thật sự không chú ý gì hồ lô này,không tin thúc hỏi Đại Xuyên,chúng cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau,hắn biết cháu a.” Trang Duệ nghe vậy có chút chột dạ ,vội vàng giải thích,nghĩ thầm,lão nhân này đúng là cẩu a. mới thế đã trở mặt được ngay ,một chút tình cảm cũng không lưu, trước mặt người lạ nói những lời này chẳng khác nàovạch rõ bộ mặt thật.
Lưu Xuyên nghe thấy,biết lão gia tử cho rằng Trang Duệ nhặt được đồ đểu còn khoe mẽ,vội vàng nói : “ Lữ thúc,huynh đệ cháu dốt đặc cắn mai a,hắn nói không biết chính là không biết,cháu Đại Xuyên tuy còn trẻ,nhưng mọi người cũng biết cách làm người của cháu,cháu lăn lộn trong chợ vài năm,cho tới bây giờ một ngụm nước miếng một cây đinh ( nói chắc như đinh đóng cột ) mà ý của Trang Duệ chính là lời nói của cháu.”
Nghe được Lưu Xuyên cam đoan,vẻ giận trên mặt lão gia tử từ từ lặn xuống, hắn nói : “ vật này là nha khẩu hồ lô từ Tam Hà Lưu, giá trị cũng không cần ta phải nói chứ, ngày hôm qua ta nhìn thấy tiểu tử Đại Hùng cầm nó,nhưng lúc đó trời sắp tối, không có nhìn kỹ, không giám cam đoan xuất sứ cái hồ lô này, vì thế trả giá hắn một khoảng trước ,đang tính mấy hôm nữa đi xem lại, không nghĩ tới đã bị cháu mua, việc này trùng hợp ,nhưng ta khẳng định thứ này xuất thân từ Tam Hà Lưu,cháu cất kỹ đi.”
Nghe Lão gia tử nói ,trong phòng mọi người đều bất động, miệng Lưu Xuyên cùng Tống,Vương ba người há to,mà Trang Duệ cùng Tần Huyên băng và lôi Lôi hiện lên vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng là rất xa lạ với cái tên Tam hà Lưu này.
“ Lữ đại gia,thứ này đúng là Tam Hà Lưu?” thanh âm Lưu Xuyên có chút run rẩy.
Lão gia tử trừng mắt nhìn Lưu Xuyên, vẻ mặt tỏ chút phật ý nói : “ ta chơi đồ cổ vài thập niên,trước kia cũng gặp qua vật của Tam hà lưu,hẳn là không sai.”
“ Hắc, huynh đệ,ngươi mèo mù vớ cá rán rồi,Tam Hà Lưu gì đó chính là thứ tốt nha, phải biết rằng Tam Hà Lưu … gì nhỉ,Tống ca,nói một chút đi,em cũng không nhớ…”
Lưu Xuyên hung hăng vỗ đùi, nhìn vẻ mặt khó hiểu của bọn Trang Duệ,định thầm muốn khoe khoang tri thức lại phát hiện trước kia bán dế có nghe người ta đề cập qua Tam Hà Lưu, biết đó là một danh nhân mà thôi,chứ lai lịch của vật này,giá trị bao nhiêu,hắn so với Trang Duệ cũng không hơn bao nhiêu.
Tống lão bản tiếp nhận hồ lô trong tay Lữ lão gia tử,cũng giống như Lữ lão gia tử,lấy ra một cái kính lúp đánh giá cẩn thận nửa ngày,mới mở miệng nói : “ Trang lão đệ, số của đệ thật tốt a,hồ lô này chạm trổ khéo léo,còn có thợ khéo léo bao tương, quả thật như là xuất thân từ tay Tam Hà Lưu.”
Trang Duệ không có trả lời,Lưu Xuyên vội vàng hỏi : “ Tống ca,đồ chơi này có thể bán được bao tiền.”
“ Tục!”
Lữ lão gia tử phun từ kẽ răng ra một tiếng,khiến cho mọi người đều nhìn Lưu Xuyên, thằng nhãi này da mặt rất dày, ko để ý tới ánh mắt xem thường của mọi người vẫn hồn nhiên,nhìn Tống lão bản giải thích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện