[Dịch] Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2946 : Lại hãm vào tuyệt cảnh (1)

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 17:44 19-10-2018

"Chết đi!" Tuyết Ma đi đầu xông tới, tay cầm trường đao bổ vào Tứ Bảo. Đòn này y đã dùng toàn lực. Tứ Bảo gần như hôn mê, không còn chút sức lực phản kháng. Lâm Tam Sinh không thể bỏ Tứ Bảo lại, trong lúc cấp bách đưa Thiên Địa Quy xích lên đỡ. Đỡ một đòn của Tuyết Ma khiến Thiên Địa Quy xích tuột tay bay đi, khí thế mạnh mẽ chấn động khiến cánh tay run lên, suýt phun máu. Tuyết Ma xoay đao, chém về phía cổ Tứ Bảo. Tay phải của Lâm Tam Sinh đã tê liệt, y đành đưa tay trái chụp lấy lưỡi đao. Lực đạo của một đao kia quá lớn, kéo văng bàn tay y ra ngoài. Cánh tay Lâm Tam Sinh gần như bị chém đứt, máu quỷ đỏ tươi tuôn ra phun lên lưỡi đao, bốc lên một làn hơi trắng. Trường đao kéo theo tay của y vụt vào cổ Tứ Bảo, trong nháy mắt đó người vốn tính toán kỹ càng như Lâm Tam Sinh cảm nhận được tuyệt vọng cùng cực, mắt nhìn trường đao chém xuống. Bỗng "keng" một tiếng, trường đao còn cách cổ Tứ Bảo mấy centimet bỗng bị chặn lại. Một cây Phán Quan bút đỡ phía dưới trường đao. Lâm Tam Sinh quay đầu, nhìn thấy Từ Văn Trường cầm Phán Quan bút trong tay, lạnh lùng nhìn Tuyết Ma. "Nhìn các ngươi đánh nhau náo nhiệt như vậy ta lại chịu không nổi, xem ra tu hành vẫn chưa đủ." Tuyết Ma với Tuyết Ma cùng ngơ ngác, nhìn về phía đài cao sau lưng lão. Lúc bấy giờ phù văn trên 4 tảng linh thạch đã hiện lên ánh sáng lam lục, hội tụ thành 4 luồng sáng đan xen vào nhau, tứ tượng sinh bát quái thành 8x8=64 luồng, giống như dệt thành một tấm lưới lớn bao trùm lên miệng giếng. Chỉ có cái đỉnh đồng thau ở giữa không bị lưới bao trùm. Ánh sáng xanh biếc chiếu lên phía trên chiếc đỉnh, phù văn trên đó cũng nổi bật lên, nhìn giống như phù điêu. "Suýt chút quên mất, còn thiếu thứ này." Từ Văn Trường lấy trong tay áo ra một vật, ném lên đài - là một tấm giấy lụa viết đầy chữ lít nhít. Khi tấm lụa bay lên trên đỉnh thì rơi xuống, bốc cháy, chữ viết trên đó bay lên, xoay tròn quanh đỉnh, rồi tập hợp lại một chỗ tạo thành một cái lỗ đen. Trong nháy mắt, hải đảo rung động kịch liệt. Một cột nước từ trong hải nhãn phía dưới đỉnh phun ra giống như nham thạch phun trào, chạm vào đáy đỉnh, liệt hỏa trong đỉnh bùng lên. Xưa nay chỉ thấy lửa ở dưới đốt vật chứa làm nước sôi trào, cảnh vật trước mắt bây giờ lại trái ngược. "Bản mạt đảo trí, thủy hỏa tương tế, càn khôn dịch vị, thiên phiên địa phúc, âm dương hóa sinh" Từ Văn Trường niệm chú ngữ, điều khiển tấm lụa đang cháy trong đỉnh, liệt hỏa càng mạnh, nước từ hải nhãn phun lên cũng càng nhiều, cuối cùng đạt đến tình trạng âm dương điều hòa, ánh sáng lam từ 4 tảng linh thạch nhanh chóng tản ra, ánh sáng chói chang lan tràn 4 phía hải đảo. Hải nhãn đã được kích hoạt. "Chết tiệt!" Tuyết Ma trông thấy cảnh này biết là hành động lần này đã thất bại, ra hiệu cho thủ hạ nhanh chóng rút lui. Trong lòng y hiểu rõ khi hải nhãn được kích hoạt thì lực lượng hai khí âm dương được nối liền. Dựa vào sức bọn chúng thì không thể phá hư, thậm chí đến gần hải nhãn cũng không được. Hơn nữa Từ Văn Trường đã ra tay, Tuyết Ma tự nghĩ không thể làm gì được lão bèn dứt khoát rút lui. Lui khỏi hải đảo, Tuyết Ma nhìn thấy vòng vây khổng lồ trên biển thì đôi mắt sáng lên, chạy gấp tới. Coi như nhiệm vụ thất bại, nếu có thế bắt gọn Tróc quỷ liên minh thì cũng là một cái công lớn. Hiện tại đại quân bọn chúng đã bao vây Tróc quỷ liên minh tầng tầng lớp lớp, không ai chạy thoát. Quỷ binh vây quanh Tróc quỷ liên minh, Tróc quỷ liên minh lại vây quanh Cùng Kỳ, điên cùng tấn công không ngừng. Nếu bọn chúng đồng loạt xông lên ắt có thể tạo thành sát thương đáng sợ, nhưng Huyết Trì La Sát yên lặng quan sát cục diện, cảm thấy vòng vây vẫn chưa đủ chặt, tấn công mạnh có thể giết được mấy người nhưng số còn lại có thể phá vòng vây chạy được. Lòng tham của mụ rất lớn, mụ muốn giết sạch mọi người của Tróc quỷ liên minh, hoặc bắt trọn bọn họ, hoặc chiêu hàng. Thế là mụ hạ lệnh không nên tiến công, mà lui về sau, lưu lại một khoảng không gian đủ lớn tránh cho bọn họ phá vây, đồng thời truyền lệnh thêm thủ hạ tiến vào vòng vây, lập trận sẵn sàng đón đánh. Chỉ cần có đủ người thì Tróc quỷ liên minh sẽ không thể trốn một người. "Diệp Thiếu Dương, ngươi ngoảnh lại nhìn xem, các ngươi dù chắp cánh cũng khó thoát. Bây giờ các ngươi có 2 con đường: hoặc tất cả chiến tử, bằng không thì quy thuận theo ta. Ta cam đoan an toàn cho các ngươi. Ta biết ngươi không muốn cúi đầu nhưng ta cũng biết ngươi rất coi trọng tính mệnh thủ hạ, ngươi một lòng muốn chết không ai cản, nhưng ngươi nhẫn tâm để nhiều môn nhân như vậy chết cùng sao?" Tuyết Ma cũng đến gần bên mụ, im lặng nhìn Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương dường như không thèm nghe cảnh báo của Huyết Trì La Sát, cưỡi trên lưng Tiểu Cửu, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền kiếm, tấn công mạnh mẽ về phía Cùng Kỳ liên tục. Cùng Kỳ là một trong tứ đại hung thú thượng cổ, thực lực mạnh đến mức có thể tranh cao thấp với cường giả đã chứng đạo Kim Cương Tam Tạng. Diệp Thiếu Dương không phải đối thủ của nó. Trong tam giới, ngoại trừ mấy người siêu cường giả nhất lưu như Phong Đô đại đế gần như không ai có thể làm gì được nó. Nhưng trước đám người Tróc quỷ liên minh vây công ăn ý, nó cũng chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ, giữ cục diện kiềm chế lẫn nhau. "Cái này giờ phải làm sao đây?" Từ Văn Trường quay lại đài cao, từ xa quan sát chiến cuộc, không khỏi hãi hùng khiếp vía. Hiện tại Tróc quỷ liên minh gần như rơi vào tuyệt cảnh. Về công, hiện tại bọn họ là lực lượng ngoài biên chế mạnh nhất của Âm ty. Về tư, bọn họ do lão gọi đến hỗ trợ. Có thể kích hoạt hải nhãn hoàn toàn là nhờ bọn họ kiềm chế đại quân Thái Âm sơn. Bây giờ đại công cáo thành, vạn nhất bọn họ bị diệt toàn quân thì Từ Văn Trường không thể bỏ qua cho mình. "Phải làm sao cho phải..." Lão nhìn thấy Lâm Tam Sinh đang ôm Tứ Bảo đến gần, bèn kéo lấy y, "Ngươi quỷ kế đa đoan, giờ phải làm gì với cục diện này?" Ánh mắt Lâm Tam Sinh sáng rực nhìn ra chiến trường, tựa như không nghe thấy Từ Văn Trường. Lát sau, y quay đầu nhìn Từ Văn Trường hỏi nhanh "Trên hải đảo an toàn chưa?" "Hải đảo đã kích hoạt, hóa sinh âm dương, có thể xem như là một trận pháp trường thịnh không suy, cho dù thiên quân vạn mã cũng không thể đánh hạ, chỉ có ta có chú ngữ mở ra trận pháp." "Vậy là được rồi." Lâm Tam Sinh ném Tứ Bảo xuống cạnh cái đỉnh, bảo y đợi ở hạch tâm của trận pháp, chính mình phi thân xuống đài, đi lại bờ biển. Mộ Hàn, Từ Tâm sư thái dẫn theo một đám pháp sư, vẻ mặt lo lắng đứng cạnh bờ biển. Trong trận chiến lúc nãy họ cũng mất không ít người, ngay cả chưởng giáo phái Thanh Thành Vương Đạo Càn cũng chết trận. Xung Hòa tử đứng gần đó, dẫn theo đệ tử còn sót lại, vẻ mặt cũng lo lắng nhìn ra chiến trương. Nhìn thấy Lâm Tam Sinh, lão chủ động hỏi xem làm sao bây giờ. "Mọi người đều ở đây đúng không?" Lâm Tam Sinh hỏi. "Chỉ còn lại bọn họ, những người khác đều đã chết trận. Sư huynh ta tiến xuống đáy biển đã lâu không thấy, đoán là bị tên cường giả cùng cấp nào đó cuốn lấy."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang