[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 354 :  Mạo Bài Đại Anh Hùng Cuộc chiến trên giường (Bot) Dịch godthai Nguồn tangthuvienvn

Người đăng: godthai

Ngày đăng: 14:49 04-01-2018

Q8-c89: Cuộc chiến trên giường (Bot) "Cứu mạng... Cứu mạng a... Tiểu yêu tinh, ta liều mạng với ngươi... Kim Chung tráo! Thiết Bố Sam! "A! Ngươi muốn làm gì, đồ biến thái..." "... xxx... xxx.... Thân thể ta suy yếu, cái động tác này dùng ít sức hơn... Mấy người ông ngoại cô ở bên ngoài sao?" "Sợ rồi sao?" "Sợ? Béo Gia to gan lớn mật chính là có tiếng đây, ngươi thử đi hỏi xem, *phù phù*, đời này ta đã sợ cái gì?!" "Nhẹ chút, mập mạp chết tiệt... Ngươi có biết đây là lần đầu tiên của lão nương không ?!" "Đừng cắn... Được lắm, ngươi gớm! Đây là do ngươi tự tìm đấy nhé!" "Thân ái, ta sai rồi, tha cho ta đi." "Yêu tinh, xem gậy!" Không biết qua bao lâu, cuồng phong bạo vũ trong gian phòng đã dần dần khôi phục lại sự tĩnh lặng. Mặc xong quần áo,, Margaret ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường mà tước hoa quả, dao gọt trong tay lóe lên ánh quang, phối hợp với ánh mắt oán hận khi nhìn về phía mập mạp của nàng, sức chấn nhiếp đến mười phần. Mập mạp thì tỏ ra cạn kiệt dầu hết đèn tắt, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường mà thở dốc, không còn sót lại chút gì của dáng vẻ uy phong xách gậy chọc yêu tinh kia nữa. Trong phòng nhất thời vắng lặng không tiếng động. Một lúc sau, hai người ánh mắt giao nhau, từ đáy lòng đều đột nhiên giật mình một cái. Khi song song chuyển dời ánh mắt, đều cảm thấy một cảm giác ấm áp khác hẳn bình thường đang tràn ngập trong gian phòng nho nhỏ này. Margaret đỏ mặt phỉ phui một ngụm, nghĩ đến hỏa lực hung mãnh như xe tăng hạng nặng vừa rồi của mập mạp, chỉ cảm thấy ngay cả khí lực gọt hoa quả cũng không có. Oán hận mà đem quả táo vừa mới gọt xong nhét vào trong miệng mập mạp, lườm hắn một cái: "Gia súc!" "Gia súc?" Mập mạp trừng mắt, thở hồng hộc nói: "Béo Gia chính là chiến sĩ... ở trên giường, thà rằng chết trận... cũng không đầu hàng. Ngươi đã nói còn gì.... Đây là một cuộc chiến tranh." " Vậy ngươi nói..." Margaret mị nhãn như tơ, cầm dao gọt hoa quả mà khoa chân múa tay: "Là ai thắng?" Mập mạp nhìn khuôn mặt toả sáng tươi nhuận không gì sánh được của Margaret, chỉ cảm thấy cái tinh thần này còn đáng sợ hơn cả chiếc dao gọt hoa quả trong tay nàng. Lật tay xoa xoa mấy vết thương trên vai bị ma nữ làm xước trong lúc điên cuồng, rốt cục thần khí xì hết, mau chóng ném đi dáng vẻ hung hãn chín trâu hai hổ của kẻ chiến thắng, bộ dạng phục tùng cúp mắt nói: ".... Thế hoà." Có tiếng đập cửa truyền đến, Margaret cắn môi véo cho mập mạp một cái, xoay người đi mở cửa. Cửa tự động mở ra, Hastings một mình lẳng lặng ngồi trên xe đẩy ở trước cửa. "Đã tỉnh rồi sao?" Hastings đẩy xe đẩy, đi vào phòng bệnh, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt, ánh mắt đang lấp lánh hữu thần. Mập mạp cắn táo, ngây ngô gật đầu. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, khác với trong tưởng tượng của mập mạp, Hastings lúc này không hề có chút uy nghiêm của một vị quân thần nào. Ông ta thoạt nhìn càng giống như một người bệnh nhân cùng phòng. Hơn nữa, giữa hai người tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác xa lạ nào. Phảng phất như trước đó, bọn họ đã vô cùng quen thuộc với nhau rồi. "Sẽ không lại ngất xỉu tiếp chứ?" Khóe miệng đích lộ ra một nụ cười. "Vậy còn phải nhìn xem ông chuẩn bị nói cái gì rồi." Mập mạp nâng đầu, suy yếu nói: "Thân thể ta không tốt, không nghe được tin tức xấu." Margaret ngơ ngác đứng ở trước cửa, cảm thấy kinh ngạc về màn đối thoại không hề câu thúc và xa lạ của hai người đàn ông. Nàng mau chóng hồi tưởng, xác định đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nói chuyện với nhau. " Nếu như ta nói muốn đem Phỉ Quân nhập vào bộ đội Song Đầu Ưng thì sao?" Xe đẩy Hastings khẽ khàng lại gần giường bệnh. Mập mạp trợn trắng mắt, rất dứt khoát liền hôn mê bất tỉnh. "Nghe nói ngươi là một tên khốn nạn." Hastings điều khiển xe đẩy đến gần giường bệnh, nhìn thoáng qua Margaret đang dở khóc dở cười, thở dài nói với mập mạp: "Bọn họ đều nói không sai, dậy lại đi." "Nha." Mập mạp thẳng thắn ngồi dậy, đem quả táo vừa mới cắn một miếng to ở bên miệng xuống đưa cho Hastings, do dự nói: "Ông có ăn một miếng không?" Hastings nghiêm mặt khoát tay áo, thấy mập mạp như trút được một gánh nặng mà hung hăng cắn một miếng táo lớn, ăn đến cao hứng bừng bừng nước chảy đầy mồm. "Ta nếu như không đến, cậu chuẩn bị chờ ở chỗ này bao lâu?" Hastings quan sát qua gian phòng một chút, một lần nữa đưa ánh mắt về trên mặt mập mạp. "Đợi đến khi ông đến mới thôi..." Mập mạp ném nhân táo đi, nói: "Ông đến Trenock, vốn là tới để gặp ta. Ông muộn một ngày, ta liền nghỉ ngơi nhiều thêm một ngày. Dù sao mới từ tiền tuyến trở về, lại trúng một quả pháo, khó có được một khoảng thời gian nhàn nhã dạo chơi như vậy." "Cậu biết rõ mục đích ta đến gặp câu sao?" Hastings mỉm cười nhìn vào mắt mập mạp. " Nói thật, tôi cũng không phải là rất rõ." Mập mạp nhìn Margaret đi tới bên giường, chăm chú nói với Hastings: "Có điều, tôi biết, mục đích ông tìm tôi, không chỉ là vì gia tộc Hastings." Margaret vừa mới đi tới bên giường liền sửng sốt. Trong lúc hoang mang, nàng mau chóng quay đầu sang phía Hastings. Trong mắt Hastings toát ra một tia thưởng thức. Ông ta trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi gật đầu nói: "Cậu nói rất đúng, ta đến đây gặp cậu, cũng không phải là vì gia tộc Hastings." Margaret hơi há miệng. Tình hình sức khỏe của ông ngoại, nàng là người hiểu rõ nhất. Từ sau khi nàng nói cho ông ngoại tất cả về mập mạp, cùng với việc nàng cố gắng để cho gia tộc Hastings kết minh cùng Phỉ Quân, ông ngoại vẫn luôn cười cười mà để cho tự nàng quyết định. Mà lần này đến Trenock, Margaret xem ra, cũng là do ông ngoại tán thành quyết định của chính mình, rồi xuất thủ hiệp trợ. Thế nhưng không nghĩ tới, khi hai người này vừa thấy mặt thì sự tình hình như đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi. " Maggie, cháu đi ra ngoài một chút, ta muốn một mình nói chuyện với Điền tướng quân." Hastings vỗ nhẹ vào tay Margaret. Margaret gật đầu, thuận theo mà rời khỏi gian phòng. Khi đóng cửa lại, mập mạp liền nhìn thấy ánh mắt mang theo sự nhu hòa và chờ mong hướng về phía đây của Margaret. " Maggie kỳ thực không thích hợp làm người đứng đầu quân bộ Phỉ Dương." Hastings nhìn cửa phòng đóng lại, câu nói đầu tiên đã khiến cho mập mạp giật mình một cái. "Ở phương diện quân sự, nàng là một thiên tài." Hastings cười nhẹ với mập mạp: "Có điều, nàng chung quy vẫn chỉ là một cô gái, thiếu khuyết năng lực có thể khiến cho các chiến sĩ cam tâm tình nguyện chịu chết vì nàng, coi nàng làm tín ngưỡng và đi theo vô điều kiện. Ở điểm này, bất kể là Soberl hay là Lý Phật thì đều làm tốt hơn nàng." " Huống hồ..." Hastings nhẹ nhàng đẩy xe đẩy, cầm lấy chiếc dao gọt và một quả táo mà Margaret lưu lại, vừa gọt một cách từ từ vừa nói: "Cho tới bây giờ ta cũng không hề nghĩ tới việc phải hi sinh cuộc đời của một cô gái để bảo vệ địa vị và vinh dự của gia tộc Hastings. Margaret hẳn là nên có cuộc sống của nó, mà không phải là bị cầm cố trong một vị trí nguy cơ tứ phía." Mập mạp nhìn Hastings, khóe miệng lộ ra một nét cười tươi: "Ông đúng là nguyên soái Hastings." "Tất nhiên." Hastings gật đầu, nghiêm mặt nói. Màn đối thoại có chút kỳ quái, có điều, hai người một già một trẻ đều rất nghiêm túc. Phảng phất như lời bọn họ nói không phải là lời vô ích, mà là một chân lý. "Ông cần tôi phải làm gì?" Mập mạp hỏi. " Kết thúc cuộc chiến tranh này." Hastings tỉ mỉ gọt táo, không ngẩng đầu lên. Ngữ khí thật bình thản giống như là đang kêu mập mạp thu dọn một đống vỏ táo. "Tôi?" Mập mạp lấy tay chỉ vào cái mũi của mình, cặp mắt trợn trừng còn hơn mắt bò. Hastings gật đầu. "Lão đầu, ông có chắc ông không phải là tới văn phòng của tổng thống Phỉ Dương?" Mập mạp thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường. "Cậu nói xem?" Dao gọt trong tay Hastings mau chóng chuyển động giữa các ngón tay, giống như là mọc trên tay ông ta vậy. Mập mạp cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy một người gọt hoa quả lưu loát đến như mây bay nước chảy như vậy. Hắn nghĩ, một người có thể gọt hoa quả được tốt như vậy, muốn gọt một gã béo thì cũng vô cùng dễ dàng. "Ặc....." Mập mạp nuốt một ngụm nước bọt. Thực lực hiện tại của Phỉ Quân đã đủ để tiến hành một chiến dịch cục bộ, thế nhưng muốn kết thúc cuộc chiến tranh này, vậy thì còn kém rất xa. Đừng nói là Soberl, coi như là đối mặt với Mikami Yujin hiện giờ đang ở tinh hệ Reske, Phỉ Quân cũng không có thực lực chọi cứng. Hắn muốn kết thúc, thế nhưng hắn không nghĩ tới Hastings lại đặt điểm then chốt kết thúc chiến tranh lên người mình. Mập mạp lắp bắp nói: " Chỉ bằng cái bộ thân thể hiện tại này của tôi, tôi có thể đánh thắng được ai đây?" "Dựa vào Phỉ Quân thì khẳng định không được." Hastings bình thản cười nói: "Có điều, nếu như lại thêm Liên bang Leray, Cộng hòa Gatralan, tuyến đường bay Tự Do Mars, còn có Cộng hòa Trenock hiện tại, cùng với sự ủng hộ của ta, ngươi cảm thấy đủ không?" "Sự ủng hộ của ông?" Mập mạp chớp chớp con mắt, lỗ tai hoàn toàn dựng thẳng lên. Trong lòng vui sướng một trận, con cáo già cuối cùng cũng phải cấp ngon ngọt rồi. "Một hạm đội siêu cấp, năm sư đoàn thiết giáp.... Còn có phân phối trang bị của mười sư đoàn thiết giáp...." Mập mạp bỗng nhiên cảm thấy mình như bị một tia sét hạnh phúc bổ trúng rồi. Hastings nói: "Nếu tổng thống Hamilton của Leray các cậu có thể tín nhiệm cậu như vậy, ta không ngại giúp ông ta cấp cho cậu thêm ít lợi thế. Làm ra quyết định này rất không dễ dàng, có điều, sau khi nhìn tư liệu của cậu và tình hình chiến đấu của cậu ở Thương Lãng tinh, ta cảm thấy đây là đáng giá. Điều quan trong nhất chính là, trong tay của cậu có một bảo bối mà ta ước mơ tha thiết." " Bảo bối?" Mập mạp thoáng cái liền cảnh giác hẳn lên: "Thối Thối?" Hastings nhìn dáng vẻ như đề phòng cướp giật của mập mạp, cười khổ khoát khoát tay nói: "Ta cũng không muốn cướp của cậu, có điều, ta có thể nói cho cậy biết, sự tồn tại của nó chính là điểm then chốt quyết định chúng ta có thể thắng được cuộc chiến tranh này hay không." " Then chốt?" Da thịt trên mặt mập mạp co giật: "Cái tên kia kỳ thực cũng không có bản lĩnh gì, chính là tại phương diện điện tử có chút ưu thế tiên thiên mà thôi." " Nếu như cậu còn làm bộ đội đặc chủng xông pha ở tuyến đầu giống như trước mà nói thì nó đích thực là không có chỗ dùng." Hastings lặng lẽ cười nói: "Có điều nếu như cậu muốn cho Liên bang Leray và căn cứ Mars trở nên hùng mạnh, muốn có một tấm lưới Thiên Võng mạnh mẽ trong chiến tranh, muốn điều hành phát huy sức chiến đấu và tài nguyên của cậu một cách lớn nhất, nó sẽ là lựa chọn tốt nhất." Nói xong, Hastings chuyển động xe đẩy, chuyển qua cửa sổ bên cạnh nói: "Cậu có biết không, trên thế giới này, vẫn còn có một Trí năng nhân tạo tương tự Thối Thối." "Vẫn còn có nữa?" Mập mạp giật mình một cái. "Ở đế quốc Binalter." Hastings thở dài thật dài: "Tên của nàng, gọi là Cô Bé (*)." (Nguyên văn: Tiểu nữ hài) -------*------- ----------oOo---------- Boom nổ, kịch tình chính mở ra. Và hết, cố gắng đợi tiếp nhé anh em
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang