[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 96 : Bắt đầu vào hôm nay

Người đăng: tntkxx

Ngày đăng: 12:50 30-01-2019

.
Chương 96: Bắt đầu vào hôm nay ## 3 chương, xem như có cao trào, không biết lúc nào sẽ có thêm "Ngươi không phải muốn nắm đầu chúng ta ném ra ngoài hết sao? Ném cái con mẹ ngươi ấy, tới, ném thử xem nào!" Mập mạp ưỡn cổ đưa đầu đến trước mặt nam tử trung niên, nhơn nhơn nháo nháo nói. Mập mạp chưa bao giờ là thánh nhân phẩm đức cao thượng gì, cũng không phải tinh anh quý tộc gì đó được nuôi dưỡng từ nhỏ có giáo dưỡng hay nói thẳng là có đầy đủ bụng dạ và tâm cơ. Trên thực tế, ai cũng đừng hy vọng một đứa trẻ mất đi cha mẹ một mình phải đối mặt với xã hội từ sáu tuổi, có thể có được mỹ đức lấy ơn báo oán cao thượng gì gì đó. Hắn không được người lớn chỉ dẫn, cũng không được người lớn che chở. Hắn thậm chí không biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Hết thảy tất cả kinh nghiệm của hắn, đều là gặt hái được từ những ánh mắt xem thường cùng những trận đòn đau. Hắn mẫn cảm, tự ti, hư vinh. Không có hùng tâm tráng chí gì, càng không có khí độ cao nhã gì đó. Chỉ có một tấm mặt dày thủ vững lòng tự tôn cùng kiên trì một mảnh cỏ xanh tinh thuần nhất trong lòng. Cùng lắm, có thể thêm một chút ảo tưởng trong mộng được làm tiểu ác bá mang theo tay sai đi hống hách, cùng với trong hiện thực tiểu thị dân chấp nhất không phải bị khi dễ ủy khuất mà thôi. Mập mạp trí thông minh rất cao, quá sớm độc lập đối mặt xã hội, khiến cho hắn luôn rất dễ tiếp nhận một vài đạo lý dễ hiểu. Hắn không phải vì đối phương bao hết mà tức giận. Thế giới vốn không công bằng, hơn nữa cũng chưa bao giờ công bằng. Có vài người cả đời cũng sẽ không có một món quần áo Vanarni, mà có vài người thì có thể mua một cái mặc một lần liền bỏ. Đạo lý này, mập mạp vào cái ngày biết được người khác có cha mẹ mà bản thân mất đi cha mẹ cũng đã hiểu rõ. Nếu không, vì cái gì những đứa trẻ khác đều có cha mẹ, mà cha mẹ của chính mình, lại biến mất khỏi cuộc sống của mình đâu? Ngày đó, cậu bé mập có chút nhu nhược, có vô cùng vô tận ảo tưởng kỳ quái một mực được cha mẹ che chở, trốn ở trong một góc phòng không ai có thể tìm được khóc tròn một ngày, sau đó bắt đầu quật cường đối mặt với thế giới. Cũng gần như bắt đầu từ ngày đó, mập mạp cũng đã lớn lên. Khi một ít đứa trẻ giàu có khoe khoang món đồ chơi của chúng trước mặt nó, mập mạp sáu bảy tuổi thường sẽ xoay người bỏ đi, hơn nữa trong lòng cười lạnh khinh thường. Khoe khoang cái rắm, ai mẹ nó sáu tuổi còn chơi đồ chơi?! Chờ đến khi bố có tiền, liền mua công ty búp bê bơm hơi lớn nhất toàn thế giới. Sau đó mỗi ngày ăn ở bộ thiết kế, ngủ ở trên dây chuyền sản xuất! Tất cả búp bê đều là của ta! Đều là của ta! Chính bởi vì từ nhỏ đã có loại tâm tính tốt đẹp dùng rất nhiều meomeo chuốc mê chính mình tự ngu tự nhạc này, cho nên, cho tới nay mập mạp cũng không căm hận quyền thế mà cũng chẳng thù hằn phú quý. Huống hồ, trên thực tế hiện tại bản thân cũng đã trở thành một tên nhà giàu mới nổi. Nếu như cần, hắn cũng có thể cao hứng bừng bừng làm cái chuyện đặt bao hết này. Không phải vì yên tĩnh lựa chọn y phục, thuần túy chỉ vì dương dương đắc ý khoe khoang thôi. Lý do hắn động thủ đánh người rất đơn giản. Bởi vì hắn cao hứng. Hắn không phải quân tử gì, cũng chưa từng nghĩ muốn làm quân tử. Đánh ngã nhào tên ác ôn diễu võ dương oai trước mặt mình, là ý tưởng bản năng nhất của mỗi một gã tiểu thị dân. Chưa nói tới cái gì mà rồng có vảy ngược chạm vào tất nộ, cũng không đến mức cái gì xông lên giận dữ vì hồng nhan. Thuần túy liền là ý thức lãnh địa bản năng của đàn ông đối với người phụ nữ của mình, cùng với tính trừng mắt tất báo của tiểu thị dân. Nếu như không cần biên ra một cái lý do cao thượng nào đó mà nói, như vậy, đối với mập mạp, cũng liền bởi vì hai cái tên ngu ngốc ngay trước mặt mọi người giở trò chụp ngực lại còn cậy vào sức mạnh cùng quyền thế ỷ thế hiếp người kia, làm vấy bẩn chức nghiệp sắc lang thần thánh trong lòng hắn. Kẻ cuồng sắc tình chân chính, nhân phẩm tất nhiên là cao thượng. Làm nghề nghiệp này, có thể nghiên cứu nội y nữ tính, nghiên cứu kỹ thuật tình ái cùng các phiên bản búp bê bơm hơi, trốn trong góc tường chảy nước miếng lật xem tạp chí tình dục, hoặc nằm sấp trên sàn nhà quỳ bái nữ minh tinh áp phích, dùng đủ các loại phương thức không ngừng phấn đấu để xúc tiến động tác sinh sôi của nhân loại càng thêm đa dạng mới mẻ không ngừng tiến bộ. Cho dù không bằng được Béo gia chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết cỡ ngực chính xác đến milimet, thậm chí có thể dùng kiến thức chuyên nghiệp phá án, thì cũng tuyệt không thể trước mặt mọi người cậy vào lực lượng cùng quyền thế sàm sỡ bạn gái kẻ khác ngay trước mặt hắn! Nhất là sàm sỡ người phụ nữ của Béo gia, thuần túy chính là lão già tự thắt cổ, ngại mạng quá dài. Nếu đối phương ỷ thế hiếp người, muốn nắm tóc lôi Helen và Mỹ Đóa ra ngoài, cái tên mập mạp kia cũng sẽ vui lòng ăn miếng trả miếng, đánh cho hắn một phật xuất thế hai phật thăng thiên, nhổ một bãi nước bọt càng thêm cay nghiệt, trả lại cho đám người dám có ý đồ nhục nhã mình này. Mặc dù với thân phận địa vị của hắn giờ khắc này, sớm đã không còn là đứa bé mập chơi xấu khóc lóc om sòm kia nữa, hắn vẫn vô cùng kiên định kiên trì với loại tín niệm đơn giản trực tiếp này. Nếu như nhìn không quen, nói đạo lý lớn gì đó, chỉ trích chanh chua quá phận gì gì đó, mập mạp thường thường sẽ bồi đáp chỉ với một chữ. Phi! Nhìn mập mạp đang nghiễng cổ, đưa đầu tới trước mặt nam tử trung niên, đám người xung quanh nhao nhao cứng họng, miệng há ra đủ để nhét vào một quả trứng vịt. Cuộc đấu ngắn ngủi lại tràn ngập vẻ đẹp bạo lực, thủy tinh vung vãi, cơ thể bay ngược cùng với quyền cước phá không gào thét, sự rung động thật sự quá mức kinh người, thế cho nên đến hiện tại, rất nhiều người vẫn còn chưa thể tỉnh hồn lại. Lấy một địch sáu, mập mạp đánh một trận nhừ tử sáu gã vệ sĩ ngang ngược. Thế nhưng thứ vỡ nát, lại là cường quyền mà thường nhân không cách nào chống lại. Rất người người đàn ông tại tràng, đều siết chặt nắm đấm. Nếu như nói trước đó đối với cái tên mập mạp ngu ngơ dẫn theo hai người bạn gái cố gắng tiến vào Vanarni này, mọi người chỉ có sự đồng tình, vậy thì hiện tại, đồng tình đã chuyển hóa thành sùng bái. Nhớ lại tràng cảnh chiến đấu vừa rồi, nhớ lại hình ảnh từng gã vệ sĩ cường hãn bị mập mạp tung hoành ngang dọc đánh nam dẹp bắc từng cái từng cái đánh ngã xuống đất, tất cả mọi người đều hô hấp dồn dập tâm thần kích động không kiềm chế được. Đây là trận chiến đấu kịch liệt nhất, cũng là khó tưởng tượng nhất mà bọn họ từng thấy. Trận chiến đấu này, trong một quãng thời gian rất dài sau này sẽ trở thành đề tài để bọn họ chém gió buôn chuyện với thân bằng bạn hữu mình. Mọi người trào phúng nhìn gã nam tử trung niên đứng đực tại chỗ. Sắc mặt ngang ngược của tên này cùng với đám vệ sĩ bên cạnh dường như vẫn còn trước mắt, mà bây giờ, bọn hắn đã thành một đám gà đất chó sành. Đây là do bọn hắn tự chuốc lấy. Khi bọn hắn dùng cường thế ăn hiếp người khác đã trở thành một thói quen, chỉ sợ bọn hắn sẽ không ngờ rằng sau đó sẽ có ngày hôm nay. Giữa đám người, gã đàn ông trung niên lau đi nước bọt trên mặt, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo đã hoàn toàn biến mất. Sắc mặt hắn xanh xám, trong ánh mắt dài nhỏ lập lòe, vừa kinh hoàng vừa ác độc nhìn gã mập mạp đang đưa đầu tới trước mắt mình. Nam tử trung niên rất thẳng thắn thừa nhận, lần này mình đã nhìn nhầm. Hắn không nhìn đến sáu gã vệ sĩ nằm trên mặt đất, mà là đưa khóe mắt liếc về phía cửa hàng độc quyền. Từ trong khe hở tủ quần vỡ vụn, hắn thấy một đôi mắt long lanh động lòng người, đang mang theo một nét đạm mạc cùng lạnh lùng, nhìn mập mạp trước mặt mình. Vừa thấy đôi mắt này, tâm tình kinh hãi của nam tử trung niên thoáng cái liền bình tĩnh lại. Đó là ánh mắt của tiểu thư. Cái gã mập mạp trước mắt này có lẽ còn chưa biết, khi đôi mắt luôn tràn đầy ý cười kia của tiểu thư trở nên lạnh như băng, vậy thì, kẻ nằm trong tầm mắt nàng, đã có thể đi chuẩn bị hậu sự cho mình rồi. Mặc dù bản thân nam tử trung niên đã đi theo bên cạnh tiểu thư vài chục năm, một tấc không rời. Nhưng có đôi khi, cũng sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi dưới ánh nhìn soi mói từ đôi mắt này. Nàng là viên minh châu trên vương miện xã hội thượng lưu Phỉ Dương, cũng là tình nhân trong mộng của tất cả quan quân thanh niên Phỉ Dương. Nàng là một đóa hoa anh túc diễm lệ, cũng là một ly rượu độc ngọt ngào. Càng quan trọng hơn là, nàng là cô em gái thương yêu nhất của thượng tướng Lý Phật, cũng là kẻ nắm quyền thực sự ngành tài chính, khoa học kỹ thuật cùng với tất cả lực lượng ngầm trong tập đoàn Lý Phật! Nàng có một cái tên dễ nghe, Barbara. Trong những năm khi Lý Phật bị áp chế, cái tên này trong giới xã hội thượng lưu Phỉ Dương cũng không được tôn kính mấy. Thế nhưng từ mười năm trước, ông chồng phong lưu phóng khoáng quyền cao chức trọng kia của nàng, sau khi làm ra một chuyện có lỗi với nàng, vào một lần yến hội không hiểu ra sao đã chết đuối trong bồn rửa mặt toilet, trong xã hội thượng lưu Phỉ Dương liền không còn ai dám treo cái tên này trên mép với tư cách vai chính chuyện trăng hoa nữa. Ai cũng không dám khẳng định người đàn ông kia chết trên tay vợ mình. Thế nhưng, ai cũng nhớ, ngày đó, Barbara, vẫn một thân sườn sám tơ lụa như thường, búi tóc thật cao, trong ánh mắt kiều mị như tơ mang theo ý cười dụ hoặc, thân thể cao gầy mà mềm mại, giữa yến hội tràn đầy quan quyền phú quý bay lượn như bươm bướm, tay nâng chém rượu, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ. Thấy cặp mắt phượng với khóe mắt hơi xếch trong cửa hàng kia, nam tử trung niên cắn răng đứng tại chỗ, mặc cho đám người xung quanh với đủ loại ánh mắt tựa như laser cắm trên người mình, vẫn không nhúc nhích. Tuy rằng phẫn nộ cùng khuất nhục, thế nhưng, hắn biết thân thể đơn bạc của mình so với gã mập mạp có thể đơn giản đánh bại sáu gã vệ sĩ mà nói, quả thật không chịu nổi một kích. Đồng thời hắn cũng hiểu, bây giờ việc bản thân cần làm, chỉ là lẳng lặng đứng ở chỗ này mà thôi. Không bao lâu nữa gã mập mạp này liền sẽ hiểu rõ, thân thủ siêu quần kia của hắn, sau khi mang đến cho hắn thống khoái ngắn ngủi cũng đồng thời mang đến một cơn ác mộng. Hiện tại, hắn muốn hung hăng thì cứ mặc hắn hung hăng cho đủ đi. "Không ném?" Mập mạp xoa xoa cổ, đưa tay "nhẹ nhàng" vỗ vỗ khuôn mặt gã đàn ông trung niên: "Ta đây đi được chưa?" Bàn tay mập mạp rất nặng, vỗ cho đầu gã đàn ông trung niên lệch qua lệch lại, trên gương mặt nổi lên một mảng đỏ rực đầy xấu hổ và giận dữ. "Nói cho bằng hữu ngươi biết..." mập mạp như có điều suy nghĩ liếc mắt về phía cửa hàng độc quyền Vanarni, ra vẻ dạy dỗ, lời nói thấm thía: "Có tiền có thế, không có gì quá ghê gớm. Luôn sẽ có người mà các ngươi chọc không nổi. Ngươi nhìn ta xem, thấp giọng cỡ nào?!" "Ngươi không đi nổi." Ánh mắt của gã đàn ông trung niên, rốt cuộc đón lấy con mắt mập mạp. Trong ánh mắt dài nhỏ lóe qua một tia hận ý ác độc. Hắn đã thấy, mười mấy tên vạm vỡ thân mặc tây phục màu đen, xuất hiện ở phía ngoài đoàn người, đang từ bốn phương tám hướng vọt về phía bên này. Đoàn người bị đẩy ra, xuất hiện một trận náo động. "Phải không?" Mập mạp cười híp hắm nhìn gã nam tử trung niên, ánh mắt chợt xoay chuyển, đón lấy ánh mắt trong cửa hàng độc quyền kia. Ánh mắt trong cửa hàng biến mất, sau một lát, trong vòng vây của mấy vị nhân viên cửa hàng nơm nớp lo sợ cùng hai cô gái xinh đẹp sinh đôi giống nhau như đúc, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thân thể thướt tha nhẹ nhàng rảo bước đạp qua mảnh vụn thủy tinh đầy đất, đi ra khỏi cửa hàng Vanarni. Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, con ngươi Helen bỗng nhiên co rụt lại. Thân là thư ký riêng của mập mạp, nàng rất nhanh nói một câu bên tai mập mạp. "Edward, chúng ta đi." Khi mười mấy tên người áo đen chen vào đoàn người, bao vây lấy mập mạp cùng với Helen, Mỹ Đóa, Barbara mới bình thản nói với gã đàn ông trung niên. Lúc nói chuyện, con mắt hơi xếch lên, có vẻ yêu mị tận xương của nàng nhẹ nhàng chuyển động. Ánh mắt đảo qua người mập mạp một cái, tựa như chỉ nhìn không khí, không hề ngừng lại chút nào. Từ đi ra đến mở miệng, nàng luôn luôn một vẻ lạnh nhạt. Tựa như mọi chuyện xảy ra trước cửa, đối với nàng mà nói đều không hề tồn tại qua. Đó không phải cố ý làm ra vẻ không coi ai ra gì, đó là khi người đứng ở đỉnh kim tự tháp, khi đối mặt với người bình thường tựa như con kiến trên mặt đất, sẽ tự nhiên lộ ra vẻ bỏ qua. "Vâng. Tiểu thư." Người đàn ông trung niên cung kính khom người, không nói nhiều một câu. Chỉ là khi chuẩn bị xoay người rời đi, liếc mắt nhìn mập mạp. Tráng hán áo đen bốn phía đã bao vây chật kín xung quanh ba người mập mạp. Vài người trong đó nâng lên đồng bạn nằm trên mặt đất. Mấy người khác thì mặt không thay đổi đi tới trước mặt mập mạp, Helen và Mỹ Đóa. "Đi cùng chúng ta." Nam tử áo đen dẫn đầu mặt trầm như nước, giọng nói lạnh lẽo tựa như một ngọn núi băng, mang theo một sự cường thế không cho phép nghi ngờ. Ở bên cạnh hắn, vài tên vệ sĩ đã đưa tay vào trong lòng. Từ tư thế của họ, rất rõ ràng, bọn họ nắm trong tay chính là súng lục năng lượng mà quyền cước hung hãn tới mức nào cũng không có đất dụng võ. "Ngươi muốn làm gì?" Mập mạp vừa rồi còn vô cùng phách lối, thấy vài tên áo đen bên cạnh đút tay vào trong ngực, thoáng cái có chút chấn kinh, trong miệng kêu lên: "Ta tại sao phải đi theo ngươi, ta không đi!" "Tiên sinh." Mắt thấy sự tình muốn náo động đến tai nạn chết người, vị nữ quản lý dẫn theo mấy viên bảo an kia lấy dũng khí tiến lên một bước, nói với người áo đen: "Ta nghĩ, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, liệu có thể..." Lời nữ quản lý còn chưa dứt, thanh âm đã chợt im bặt. Một khẩu súng năng lượng, đã chĩa vào đầu nàng. Dưới họng súng lạnh như băng, chân vị quản lý trung niên tướng mạo thanh tú thoáng cái liền mềm nhũn. Môi của nàng run run, nước mắt bỗng chốc ùn ùn tràn ra. Lần này, bốn phía ngay cả tiếng thét chói tai cũng không có. Đám người vây xem dưới ánh mắt soi mói lạnh băng của mười mấy tên áo đen, đều câm như hến. Một vài thiếu nữ, gắt gao bụm lấy miệng, vùi đầu vào trong lòng người bạn trai cũng đã tái cả mặt, cả người run rẩy. "Đi." Nam tử áo đen dẫn đầu, rút từ trong ngực ra một khẩu súng. "Không đi!" Mập mạp ngu ngơ lắc đầu, nổi giận nói: "Ta không đi đấy!" Lần này, ngay cả Barbara đã chuẩn bị xoay người rời đi cũng không nhịn được quay đầu lại. Có lẽ là có chút phiền đối với xung đột như vậy, một trong hai cô gái sinh đôi bên cạnh nàng lạnh như băng cất tiếng nói với nam tử áo đen dẫn đầu: "Đánh gãy chân bọn họ, mang đi." Lời của cô gái, không mang một chút tình cảm cùng dao động tâm tình nào. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẫn là đôi mắt to cùng với vẻ mặt lạnh băng như trước, cùng giọng nói lạnh lùng tạo thành tương phản rõ rệt. Giữa những tiếng hít khí lạnh xung quanh, ánh mắt mập mạp đón lấy đôi mắt xếch của Barbara, chợt hướng về phía nàng nở một nụ cười quỷ dị: "Ta không đi, các ngươi cũng không đi được." Khóe miệng Barbara nhếch lên một đường cong mê người mà lạnh tanh. Nàng thật rất muốn biết, rơi vào trong tay mình, gã mập mạp này có thể chịu được bao lâu mà không sụp đổ. Đồng dạng là một tên béo, hắn với tư cách thế thân cho cái tên mập mạp khiến mình không vui kia, có lẽ sẽ là một món đồ chơi rất tốt. Thế nhưng, đột nhiên, nét cười trên miệng Barbara chợt cứng ngắc. Cùng lúc đó, đôi chị em song sinh bên cạnh nàng, vẻ mặt cũng biến thành ngơ ngẩn. Ba trong số năm vệt laser ngắm bắn đồng thời dán lên mi tâm cùng hai bên thái dương Barbara. Còn có hai vệt khác thì tách ra dán ở mi tâm hai chị em song sinh. "Chán sống rồi." Theo một giọng nói dõng dạc vang lên, thân hình cao lớn của Stewart xuất hiện trước mặt mọi người. Ở sau lưng hắn, mấy trăm tên binh sĩ võ trang đầy đủ, đang từ trong cầu thang, thang cuốn tự động cùng với thang máy của thương trường dũng mãnh tiến ra. Mà từ giếng trời ở trung ương, mười mấy tên binh sĩ từ trên trời giáng xuống, vài khẩu súng ngắm đã gác ở bốn phía. Stewart đi vào giữa đoàn người tự động nhường đường, tới trước mặt mập mạp cúi chào, lập tức, từng tên binh sĩ cường tráng nắm trong tay súng năng lượng tự động, có thể trong nháy mắt biến một con voi thành cục máu không đến hai lạng, ùn ùn vọt tới, cứ ba người một tổ tiến đến từng gã người áo đen đã hoàn toàn đờ ra mà lại ném chuột sợ vỡ bình, tiến hành tước vũ khí và trói tay sau lưng. "Hắn là kẻ mà các ngươi trêu chọc nổi sao?" Sau khi cúi chào mập mạp, nhớ như in mập mạp dạy bảo đánh người phải đánh mặt, Stewart lật tay liền là một bạt tai vụt lên mặt tên áo đen dẫn đầu, bộ dáng kia, quả thật giống như đúc cảnh mập mạp bạt tai người ta vừa rồi. Hắn hung tợn vung tay lên: "Mẹ nó gô cổ hết đám này về cho ta." Biến cố đột ngột xảy ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngẩn. Nhìn những binh lính trước mắt này, sau khoảnh khắc yên tĩnh, cả đoàn người chợt bùng lên một hồi kích động huyên náo ầm ĩ. Nhất là vị nữ quản lý bị súng chĩa vào đầu kia, hai mắt trợn to rưng rưng nước mắt, mừng đến rơi lệ. Tất cả mọi người đã nhận ra những binh sĩ mặc đồng phục màu lam này. Không lâu trước đây, nhánh bộ đội này quả thực quậy tung toàn bộ Hán Kinh. Cũng từ lúc đó, bọn họ biết được nhánh bộ đội được lão nguyên soái Lý Tồn Tín vinh danh là thân nhân Trenock này, cũng biết được sự ngang ngược của nhánh bộ đội này khi đối mặt với quân đoàn 31 Phỉ Dương. Cô gái kia cùng vệ sĩ của nàng chọc ai không chọc, lại dám trêu vào đám hung thần này, quả thật không biết chữ chết viết thế nào! Ác nhân vẫn là cần ác nhân trị. Mười mấy tên vệ sĩ áo đen vừa rồi còn uy phong ngút trời, hiện tại trước mặt binh sĩ Phỉ Quân hung tợn, tựa như vài chục con thỏ bị sói ngậm trong miệng. Barbara phong tư yểu điệu, dưới họng súng của binh sĩ Phỉ Quân, trong thoáng chốc bờ môi đã mất đi màu máu. Hai cô chị em sinh đôi bên cạnh nàng, biểu hiện trên mặt tuy rằng vẫn lạnh băng như trước, thế nhưng trong mắt à sự xấu hổ và giận dữ không cách nào ức chế được. Giờ khắc này, cảm giác của các nàng, tựa như ở trước mặt bao người, bỗng nhiên bị người lột sạch sẽ. Trong lúc Barbara cùng hai cô gái dưới họng súng của Phỉ Quân, mang theo đầy xấu hổ giận dữ và hận ý cất bước, chuẩn bị bị áp giải đi, Stewart bỗng nhiên khoát tay, nói với binh lính sau lưng ba người: "Con mẹ nó, các ngươi áp con mẹ già khú này về làm gì? Không thấy tởm à, nhanh, để bọn họ cút đi." Hộ vệ áo đen, nam tử trung niên bị binh sĩ Phỉ Quân xô đẩy áp giải đi. Mập mạp cùng hai cô gái, cũng cùng vị thiếu tướng Phỉ Quân kia cười cười nói nói rời đi. Toàn bộ thương trường, cũng chỉ còn lại cô gái kia cùng hai chị em sinh đôi bên cạnh. Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của các nàng hiện tại, mọi người, đối với đám Phỉ Quân hỗn đản vạn ác kia, lại có thêm một tầng hiểu biết mới đầy khoái trá lâm li. Phượng hoàng vặt lông không bằng gà. Dù cho mặc y phục Vanarni, ba cô gái dáng dấp vô cùng xinh đẹp này, vẫn tựa như ba con gà bị tạt nước rửa chân ướt sũng. Già khú, tởm... Miệng gã thiếu tướng Phỉ Quân kia thật sự quá độc. Barbara không vì ánh mắt của người bên ngoài mà xấu hổ và giận dữ vội vàng rời đi. Nàng bình thản nhìn hướng mập mạp rời khỏi, nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý của tên kia sau khi tháo kính râm xuống vào phút cuối, nắm đấm siết chặt lại. Dù hắn rõ ràng đã thay đổi diện mạo, thế nhưng, khi đã bỏ kính râm xuống, bản thân nàng vẫn liếc mắt là nhận ra được hắn. Đây là một trận chiến tranh không chết không thôi, không có bất kỳ quy tắc nào khác, cũng không có bất kỳ thương hại hay khoan dung. Chiến hỏa đã đốt lên. Không phải trong buổi họp kiểm tra robot ngày mai, mà là chính vào hôm nay, tại trong thương trường người đến người đi này, đã bắt đầu bằng một lần không hẹn mà gặp. -------*------- ----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang