[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 95 : Đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ.

Người đăng: tntkxx

Ngày đăng: 12:50 30-01-2019

Chương 95: Đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ. Lời của mập mạp, bình tĩnh tựa như đang nói một chuyện rất bình thường. Bất quá, những người bên cạnh nghe vào tai, trong giọng điệu này lại lộ ra một sự cuồng vọng không biết trời cao đất rộng. Ở trước mặt hắn, là sáu gã vệ sĩ nhìn qua liền biết đã trải qua huấn luyện cận chiến nghiêm khắc, thân kinh bách chiến. Mà có thể có được vệ sĩ như vậy, cũng có thể khiến cho Vanarni đến ngôi sao sáng giá nhất thế giới cũng phải hạ tư thái đóng cửa từ chối tiếp khách chỉ để phục vụ cho một mình mình, vậy thì nàng hoặc hắn, sợ rằng dù tất cả mọi người trong thương trường này cộng lại cũng không thể trêu vào được. Mà gã mập mạp trước mắt này bất kể nhìn như thế nào, cũng không giống cái loại đại nhân vật có thể dễ dàng khiến cho người ta phải trả giá thật lớn. Không có đủ thực lực cùng quyền thế, nói ra lời như vậy, chỉ là chọc cười thiên hạ mà thôi. Giữa một mảng ồ vang, nam tử đầu trọc thấy buồn cười. Hắn ôm cánh tay, dùng ánh mắt châm chọc nhìn mập mạp: "Ngươi là không biết trời cao đất rộng thật, hay là trí thông minh của ngươi không đủ?" Mập mạp bĩu môi một cái, liếc mắt nhìn gã nam tử đầu trọc: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bảo hai người họ qua đây." "Cút đi! Chớ ép ông đây làm thịt ngươi." Nam tử đầu trọc rốt cuộc xác định cái gã mập mạp trước mắt này là một tên ngu ngốc đầu óc không được minh mẫn lắm. Thấy người xung quanh càng tụ càng nhiều, hắn không nhịn được vung tay lên. "Xảy ra chuyện gì?" Người đàn ông trung niên vừa đi vào cửa hàng độc quyền lại vội bước ra. Hắn cau mày nhìn lướt qua đoàn người tụ tập trước cửa, rất nhanh nói khẽ với nam tử đầu trọc: "Ngươi làm gì vậy, không biết tiểu thư ghét nhất chuyện như vậy sao? Vội vàng xử lý xong đi!" "Tên này não có vấn đề..." Nam tử đầu trọc vừa nghe đến tiểu thư, lập tức khẩn trương lên. Gã đàn ông trung niên trừng mắt với hắn, xoay người vung tay về phía mập mạp, tựa như xua một con ruồi, trên khuôn mặt kiêu ngạo mang theo vẻ chán ghét không thể che giấu, phong độ gì gì trước đó, đến lúc này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự khinh miệt và uy hiếp trắng trợn: "Ngươi cút ngay cho ta, đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ." "Ta không đi." Mập mạp tức quá hóa cười, liền lắc đầu nguầy nguậy. "Ném hắn ra ngoài, cũng ném luôn hai cô gái kia ra ngoài đi!" Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, quay đầu thấp giọng nói với gã đầu trọc: "Thừa dịp tiểu thư thử quần áo, động tác nhanh một chút, đừng lề mà lề mề. Cho người đi bắt chuyện với thương trường, ra ngoài rồi phái mấy gã bảo an coi chừng hắn, đừng để hắn đi vào nữa. Tiểu thư tâm tình vốn đã không tốt, bị nàng nhìn thấy nhiều người như vậy tụ tập ở chỗ này, ngươi biết hậu quả gì rồi đó!" "Vâng." Nam tử đầu trọc cuống quít liếc mắt qua cửa hàng độc quyền, lại đánh một ánh mắt hung tợn với đám vệ sĩ đã tập trung tới sau lưng. Đám vệ sĩ ngầm hiểu cấp tốc phân tán ra, trong đó ba cái xua đuổi đám người xung quanh, liên tục mở miệng nói xin lỗi, động tác lại kiên quyết ngang ngược. Mà hai tên khác thì bước nhanh về phía mập mạp. Mắt thấy hai gã vệ sĩ đi tới trước mặt, mập mạp ngu ngơ chỉ gã vệ sĩ bên trái nói: "Sai rồi, ta không muốn tên này." "Nếu còn không cút đi, ta đánh gãy chân ngươi." Nam tử đầu trọng sắc mặt hung ác nói. Có rất ít người biết, sáu tên vệ sĩ bao quát cả hắn, đều là tuyển chọn ra từ trong bộ đội đặc chủng của quân đội, lại tiếp thu huấn luyện nghiêm ngặt, mới chuyển chức làm vệ sĩ. Luận cận chiến, vệ sĩ thông thường còn không tiếp nổi ba chiêu trong tay họ. Luận kỹ thuật súng ống cùng các kỹ năng như lái xe, bắn tỉa, đặt bom, điện tử cùng với phối hợp chiến đấu quy mô nhỏ, càng là chênh lệch như trời với đất. Sáu người này, nói là sáu gã vệ sĩ, không bằng nói là một tiểu đội đặc chủng sáu người. Ở trên chiến trường, nếu như bị một tiểu đội như vậy vũ trang đầu đủ thâm nhập vào hậu phương, đối với bất kỳ một nhánh bộ đội nào cũng đều là một hồi tai nạn. Bọn hắn là tinh anh trong tinh anh, am hiểu tác chiến ở vùng núi và rừng rậm, nếu như có đầy đủ thời gian, bọn hắn thậm chí có thể ung dung khiến một doanh trại mãn biên trên sa bàn xóa tên. Đối với bọn hắn mà nói, giết chóc đã trở thành một loại thiên tính, một loại bản năng. Nếu không phải vì nơi này là Trenock mà không phải Phỉ Dương, nếu không phải nơi này là thương trường người đến người đi, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn khiến ồn ào, nam tử đầu trọc đã sớm động thủ. Đánh gãy chân một tên mập mạp đáng ghét, đối với hắn mà nói, là một chuyện không thể đơn giản hơn nữa. "Ngươi muốn đánh gãy chân ta?" Mập mạp liếc mắt nhìn hai tên vệ sĩ tựa như tháp sắt di động, đang dần áp sát lại gần từ hai bên, như cười như không hỏi gã nam tử đầu trọc. "Cút!" Kiên nhẫn của nam tử đầu trọc đã hoàn toàn biến mất, hắn hung hăng rít ra một chữ từ trong kẽ răng, sắc mặt dữ tợn liếc mắt nhìn Helen đang gọi điện cùng Mỹ Đóa nhút nhát đứng sau lưng mập mạp, nói: "Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của bạn gái ngươi bị nắm tóc lôi ra thương trường, lập tức cút..." "Bốp!" Một tiếng da thịt va chạm thanh thúy khiến người ê răng vang lên. "Đ c m mày ấy!" Trong nháy mắt khi lời gã đầu trọc vừa ra khỏi miệng, mập mạp đã nổi giận ra tay như điện chớp, trở tay một cái bạt tai quất lên mặt hắn. Sức mạnh khổng lồ từ bàn tay khiến cho khuôn mật gã đầu trọc bỗng chốc lệch hẳn về bên trái, thân thể khôi ngô theo đó cũng lảo đảo. Cú bạt tai này, vừa nhanh, vừa chuẩn, lại tàn nhẫn. Đám khách hàng tốp năm tốp ba vừa xoay người chuẩn bị rời đi, cùng với bảo an thương trường và vị nữ quản lý vừa mới lại gần kia, tất cả đều bị một cú bạt tai hung ác này dọa cho há hốc mồm. Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, theo sau một cái tát như trời giáng này của mập mạp, miệng gã đầu trọc tựa như suối phun phun ra một búng máu bọt cùng vài cái răng, mà mặt của hắn thì giống như bị một cây gậy golf vụt qua, từ khóe miệng đến mang tai, toàn bộ đều sưng đỏ biến hình. Tốc độ biến hình cực nhanh, thậm chí có thể khiến người ta nhìn rõ ràng màu máu đỏ lan tràn bên dưới tầng ngoài làn da. Một bạt tai này, thổi lên kèn lệnh chiến đấu. Gã nam tử đầu trọc gặp phải công kích cùng với mấy tên vệ sĩ xung quanh, hoàn toàn là theo phản xạ có điều kiện đồng thời vọt về phía mập mạp. Những gã tráng hán cao lớn tráng kiện, cánh tay to đủ để cho trẻ con chạy trên đó, khi đồng thời cùng xông về phía một người, sát khí cùng với cảm giác áp bách bộc phát ra khiến cho khách hàng một bên quả thật cảm thấy như có một đám tê giác nổi điên lao ầm ầm vào thương trường. Giữa hàng loạt tiếng hô hét sợ hãi, toàn bộ thương trường nhất thời biến thành một đám hỗn loạn. Đám khách hàng chỉ sợ tai bay vạ gió ào ào chạy trốn. Mà một vài cô gái thì gào thét, cùng với mấy gã bảo an muốn xông lên can ngăn, lại bị đoàn người chen chúc khiến cho hiện trường càng thêm rối loạn. Kẻ động thủ nhanh nhất, chính là hai gã vệ sĩ đã áp sát mập mạp chuẩn bị cưỡng chế mang hắn ra ngoài. Hầu như đồng thời khi bàn tay mập mạp dán lên mặt gã trọc, bản năng chiến đấu liền khiến hai gã vệ sĩ này phát động công kích. Hai nắm tay tráng kiện lướt qua không khí phát ra một tiếng rít gào bén nhọn, hướng thẳng đến khuôn mặt mập mạp. Bị nắm tay như vậy đánh trúng, cho dù là một con bò, cũng sẽ bị đánh ngã xuống đất. Thế nhưng, khiến cho mọi người kinh hãi nhất, lại là tên mập mạp đeo kính râm nhưng cũng không thể ẩn giấu vẻ mặt dữ tợn kia. Mọi người chỉ kịp thấy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gã mập mạp táo bạo giơ chân lên đá thẳng một cước, đạp lên trên mặt gã vệ sĩ bên trái. Một cước từ dưới hướng lên này nhanh như thiểm điện, lực lớn vô cùng. Chỉ nghe một tiếng ầm trầm đục, gã vệ sĩ đang xông lên với tốc độ cực nhanh cả người đều bị đạp bay ngược ra, đập lên tủ kính của cửa hàng độc quyền Vanarni. Tủ kính bỗng nhiên nổ tung, tiếng thủy tinh bể tựa như tiếng mưa xối xả, rầm rầm kinh thiên động địa. Mảnh vụn thủy tinh còn hướng bốn phương tám hướng bắn đi, mập mạp đã khom người xuống, tránh thoát nắm đấm của một gã vệ sĩ khác, nghiêng người tung ra một cú đấm móc thế đại lực trầm, trực tiếp giáng vào bụng tên vệ sĩ đó. Nắm tay ở trên bụng vang lên một tiếng trầm vang, khiến cho mọi người bên cạnh đều cảm thấy trái tim đánh thót, thấy lạnh cả người, một tia điện chạy thẳng từ xương cụt lên làm tê dại da đầu. Một quyền này, hầu như muốn đánh xuyên qua toàn bộ bụng gã vệ sĩ! Trong nháy mắt khi nắm tay tiếp xúc với bụng, thân thể vệ sĩ chợt cong lên tựa như một con tôm hùm, cả người bị nhấc lên, hai chân hoàn toàn thoát ly mặt đất. Khi mập mạp thu hồi nắm đấm, ưỡn mình nghiêng tiếp những hộ vệ khác đang vồ đến. Tên vệ sĩ này tựa như một cái bao rách mất đi giá đỡ, chỉ có thể vô lực té lăn trên mặt đất. Hắn cuộn mình lại, gương mặt trong sự đau đớn tột độ đã hoàn toàn biến hình. Từ trong cổ họng truyền ra tiếng hít khí khàn khàn, so với bất kỳ tiếng gào rú nào càng khiến cho người ta rơn cả tóc gáy. Cuộc chiến, vào thời khắc gã đầu trọc cầm đầu bốn gã vệ sĩ đánh về phía mập mạp, tiến vào cao trào. Khi đã thấy được sự mạnh mẽ của mập mạp, bốn gã bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến xuất ra thủ đoạn cứng rắn nhất hung hãn nhất của mình. Tuy rằng từ lúc xung đột nổ ra tới hiện tại chẳng qua chỉ trong thời gian nháy mắt, thế nhưng bản năng chiến đấu được trau dồi ra vẫn khiến bọn hắn cấp tốc làm rõ tình thế, thay đổi thái độ khinh địch trước đó. Chỉ thấy gã nam tử đầu trọc trước hết vọt tới trước mặt mập mạp, chắp tay như đao, lập tức bổ về phía cổ hắn. Hai gã vệ sĩ ngăn cản Helen và Mỹ Đóa trước đó thì từ hai bên giáp công tới, ý đồ trong thời gian ngắn nhất áp bách không gian của mập mạp, hạn chế hoạt động tay chân hắn. Mà sau lưng ba người này, một tên vệ sĩ da đen còn lại đột nhiên tăng tốc, mượn mấy đồng bạn phía trước yểm hộ chợt tung người nhảy lên, thân thể giữa không trung làm ra tư thế thúc gối, đầu gối như sắt thép hung tợn đập hướng đầu mập mạp. Bọn hắn đồng thời xuất thủ, áp dụng chính là thuật hợp kích chính quy của quân đội. Nếu như lúc này bên cạnh có bộ đội đặc chủng, chỉ sợ vừa nhìn sẽ phải khen hay một tiếng. Bốn người này phân công minh xác, phối hợp ăn ý, thời cơ ra tay cùng công kích nối liền, đều là trình độ bộ đội đặc chủng hàng đầu. Nếu có quay phim lại đoạn phối hợp này, trực tiếp liền có thể mang tới doanh trại huấn luyện bộ đội đặc chủng làm sách giáo khoa dạy kỹ thuật hợp kích cận thân! Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, trên mặt mập mạp lại nhe răng lộ ra một nụ cười khinh miệt. Đối mặt giáp công, hắn chợt cất bước bước dài tới trước, uốn người ra quyền, một quyền nện thẳng lên mặt gã vệ sĩ nhào tới bên trái. Thấy mập mạp xuất thủ, tên vệ sĩ bên trái từng ra tay cản Mỹ Đóa phản ứng cực nhanh, cấp tốc nâng tay lên đón đỡ. Thế nhưng, hắn đưa tay đón đỡ cũng không tạo được chút tác dụng nào. Chỉ nghe rắc một tiếng, thiết quyền tựa như một cái chùy công thành của mập mạp kéo theo cả cánh tay gãy cùng nhau giáng lên mặt tên vệ sĩ. Một quyền này tập trung toàn bộ sức bùng nổ vượt xa người thường của mập mạp, quả thật nặng tới đáng sợ. Gương mặt gã vệ sĩ, tựa như một quả dưa hấu bị đạn hoa cải bắn trúng dưới ống kính quay chậm, máu tươi tung tóe khắp nơi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi tên vệ sĩ ngã xuống đất, mập mạp đổi quyền thành trảo, quét xuống nắm lấy áo hắn, bỗng nhiên xoay người lắc một cái. Hai tiếng phốc phốc nối liền vang lên. Cú chặt tay của đầu trọc rơi xuống sau vai mập mạp, mà đòn thúc gối của gã da đen thì rơi vào người gã đồng bạn bị mập mạp ngăn ở trước người. Mép bàn tay kể cả xương ngón tay bị chấn đau đớn khiến sắc mặt đầu trọc thoáng cái liền thay đổi. Nếu như nói, trước đó hai gã đồng bạn bị quật ngã khiến hắn cảm giác được mập mạp nguy hiểm, vậy thì hiện giờ, cái hắn cảm thấy lại là cảm giác nguy hiểm cực độ khi đối mặt với đồng loại. Hắn biết đao tay của mình mạnh cỡ nào, biết sức chịu đựng của vị đồng bạn bị một quyền thẳng mặt toác ra như dưa hấu kia cường hãn cỡ nào, cũng biết tốc độ của đồng bạn da đen lăng không giáng xuống nhanh tới mức nào! Đây vốn là một pha công kích như sư tử vồ thỏ, nào ngờ được, lại bị mập mạp trong khoảng khắc cực độ ngắn ngủi hóa giải đi. Có thể không chút nghĩ ngợi hóa giải công kích bằng biện pháp dứt khoát như vậy, chỉ có thể là bộ đội đặc chủng! Hơn nữa, còn là lão binh hàng đầu trải qua trăm trận, từng giết người, từng thấy máu, trải qua mưa bom bão đạn, đối mặt bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể tỉnh táo như một ngọn núi băng! Cái phán đoán tức thời mà nguy hiểm này, khiến cho trái tim đầu trọc co thắt kịch liệt. Bởi vì bản thân là bộ đội đặc chủng, cho nên nam tử đầu trọc hiểu hơn bất luận kẻ nào sự khủng bố của một tên lão binh đỉnh cấp. Hắn biết, lão binh dạng này, so với một con sư tử đã ngoạm chặt lấy cổ linh dương càng lãnh khốc vô tình hơn. Một khi chống lại, chính là chém giết sinh tử. Kẻ như vậy căn bản sẽ không quan tâm đối thủ của hắn là ai, cũng sẽ không quan tâm hắn thân ở nơi nào. Chỉ cần có người công kích hắn, như vậy, bất kỳ thời gian, bất kỳ địa điểm, đều là chém giết sống chết. Trong thoáng chốc, nam tử đầu trọc thậm chí có một loại ảo giác. Dường như bản thân mình không phải đang ở một thương trường người đến người đi phi thường náo nhiệt, âm nhạc du dương, mà là đang trên một chiến trường máu tươi thấm đẫm mặt đất, mỗi một tấc chiến hào đều đang chém giết thảm liệt! Sát khí ngút trời đó, tựa như một lưỡi dao đâm vào trái tim hắn. Dù cho đã trở thành vệ sĩ từ mấy năm trước, thế nhưng, đối với đầu trọc mà nói, tất cả mọi thứ về bộ đội đặc chủng, đều như lưỡi dao khắc sâu vào trong xương cốt hắn. Bộ đội đặc chủng tác chiến, coi trọng hợp tác, đoàn kết. Tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc nhất. Yêu cầu không màng mọi thứ, cũng đồng dạng yêu cầu phục tùng và tôn kính. Phục tùng, là phục tùng quan trên, tôn kính, lại là tôn kính những át chủ bài đứng ở đỉnh cao bộ đội đặc chủng kia. Đầu trọc đến nay còn nhớ rõ, bản thân lúc trước khi tiếp nhận tốt nghiệp đợt huấn luyện bộ đội đặc chủng với tỷ lệ đào thải 950‰, vị huấn luyện viên một người đánh ngã mười cái học viên, khiến cho bọn hắn học được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên! Mà trước mắt cái tên mập mạp tướng mạo tầm thường này, thân thủ so với vị huấn luyện viên mà hắn vĩnh viễn cũng không dám đối kháng kia còn kinh khủng hơn, cường hãn hơn! Hắn là át chủ bài trong át chủ bài! Kinh hoàng cùng hối hận, tới quá muộn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mập mạp nghiêng thân lướt ngang, một cú đá chếch thẳng đến trước ngực nam tử đầu trọc, đầu trọc chỉ kịp đưa hai tay khoanh lại đỡ lấy, cả người trong tiếng gãy xương chói tai bị đá văng ra ngoài. Mập mạp được lý không tha người thu chân xoay người, hai chân bỗng nhiên đạp đất, thân thể tựa như đạn pháo ra khỏi nòng, bắn nhanh như điện chớp, hướng về phía người da đen vừa mới đứng vững tung ra một cú thúc gối giữa không trung. Đây là ăn miếng trả miếng không kiêng nể gì! Gã da đen chỉ vừa đứng vững thì đầu gối cứng rắn đã giáng thẳng vào ngực hắn. Theo một tiếng "Bành" thật lớn vang lên, thân thể nặng nề cường tráng của gã da đen bay vụt đi, liên tiếp đánh vỡ tủ kính thủy tinh cùng người nộm bên trong, lăn vào giữa đống quần áo màu sắc rực rỡ của tủ quầy nghiêng ngã. Chỉ giãy dụa hai cái, liền đã hôn mê. Ngay đồng thời khi gã da đen rơi xuống đất, mập mạp đã xông đến tên vệ sĩ cuối cùng. Nắm đấm như mưa rơi xối xả, hung hăn nện trên người tên vệ sĩ không có hảo ý ngăn cản Helen này. Mọi người trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ. Mấy tên bảo an cùng vị nữ quản lý vốn còn muốn tiến lên can thiệp kia, đã hoàn toàn biến thành mấy bức tượng. Mà sững sờ nhất, chính là vị nam tử trung niên tướng mạo anh tuấn, lại có chút khí chất trung tính âm nhu kia. Hắn há hốc miệng, đứng tại chỗ, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, tựa như thấy mười bảy mười tám tráng hán sắp sửa bạo cúc hắn. Tất cả mọi người ngơ ngác thấy mập mạp từng quyền từng quyền nện lên người vệ sĩ. Ngay từ đầu, tên vệ sĩ kia vẫn còn chống đỡ đánh trả, thế nhưng khi nắm tay mập mạp càng ngày càng nặng, càng ngày càng tàn nhẫn, trước hết là hắn không còn đánh trả. Sau một lát, khi hai cánh tay hắn mềm oặt xuống, đến cả chống đỡ cũng đã không còn. Mặt của hắn, dưới nắm đấm của mập mạp, trở nên bầm dập sưng vù. Khóe miệng sưng húp lên, gương mặt chảy máu, con mắt thậm chí đã sưng vù thành một đường chỉ không mở ra được. Khi tên vệ sĩ này rốt cuộc thẳng tắp ngã xuống dưới nắm đấm của mập mạp, mập mạp đi tới trước mặt nam tử trung niên, một bãi nước miếng phun trên mặt hắn. "Phi! Đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ." -------*------- ----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang