[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng
Chương 97 : Sáng sớm
Người đăng: 6300
Ngày đăng: 21:36 20-02-2020
.
Sáng sớm hôm sau, mập mạp bị Helen kéo từ trong chăn ra.
Theo kế hoạch, mập mạp phải tới trung tâm huấn luyện phía sau núi của học viện quân sự thủ đô số 1 vào lúc 8 giờ sáng để tham gia thí nghiệm định hình cuối cùng của robot Lôi Đình.
Theo lý mà nói, cái thí nghiệm này hơi vô nghĩa. Mười chiến thần robot đã kiểm nghiệm đao thật thương thật trên chiến trường, hữu dụng hơn bất kì thí nghiệm nào. Nói tóm lại, loại robot hình người tiên tiến này có đủ độ tin cậy và đủ tính bảo đảm. Tuy nhiên, tại một vài phương diện chỉ tiêu số liệu thì vẫn chưa được coi là hoàn mỹ.
Tỷ như các phương diện hỏa lực công kích từ xa, động cơ của robot và số lượng năng lượng có thể mang theo đều có không gian để tăng lên. Nhất là hệ thống cân bằng điện tử và hệ thống điều khiển. Mặc dù đã tân tiến hơn nhiều so với Thần Tứ đời thứ mười, nhưng so với tiêu chuẩn lý thuyết của bản thân Lôi Đình thì vẫn còn một số nhược điểm rõ ràng.
Mập mạp cùng Boswell đã bàn qua những thứ này. Thậm chí những lúc rảnh rỗi không chiến đấu, hắn đã nói sơ lược qua với Boswell về lực lượng khoa học kỹ thuật của Mars được nắm trong tay Phỉ quân.
Mặc dù nhiều phương diện khoa học kỹ thuật của Mars kém hơn xã hội chủ lưu. Nhưng vì Mars cho phép nghiên cứu một số môn khoa học bị cấm một cách không hạn chế, lại là cảng tránh gió thiên nhiên của các nhà khoa học phạm tội, bởi vậy, khoa học kỹ thuật của tự do thế giới đã đi một con đường khác hoàn toàn với thế giới chủ lưu.
Nhất là phương diện robot, bởi vì các nhà khoa học cần lượng lớn kinh phí, mà các lưu phái robot của Mars lại đặc biệt theo tuyến đường chiến đấu cận thân, thế nên, vì nhu cầu đôi bên, các nhà khoa học đã chuyển hóa khoa học kỹ thuật thuật thành sức chiến đấu cận thân của robot. Tại khía cạnh này, chẳng những không hề kém so với xã hội chủ lư mà một số chỗ còn cao hơn xã hội chủ lưu một bậc.
Huống hồ, mập mạp nắm trong tay kỹ thuật robot mini và động cơ chiến hạm mini có thể giúp Lôi Đình nâng cao thêm một bậc. Hai hạng mục kỹ thuật mũi nhọn này nếu tăng thêm dụng cụ từ lực, cho dù đối mặt với Tài Quyết Giả của Binalter, mập mạp cũng có niềm tin rất lớn.
Vốn thí nghiệm định hình này cũng không phải thiết yếu, mập mạp không muốn tham gia, thế nhưng, vì Hasting có kế hoạch đem nhóm Lôi Đình đầu tiên phân phối cho Phỉ Quân, khiến toàn bộ Phỉ minh chấn động. mà cũng vì Mễ Lan và Boswell cũng thuộc tổ nghiên cứu phát minh. Mà sau này robot còn cần cải tiến nên tại thời điểm định hình cần lưu lại chỗ trống, nên hắn nhất định phải có mặt trong thí nghiệm này.
Lúc Helen xốc chăn của mập mạp lên. đương nhiên là kèm theo tiếng hét thất thanh. Từ trước đến nay, lúc nào mập mạp chả ngủ nude. Mỹ Đóa và An Lôi đang đứng ở cửa cầm cốc cà phê, thấy hắn mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi giường, vội liếc nhau rồi chạy trối chết.
Mãi cho tới lúc ăn sáng, mặt Helen vẫn còn đỏ như quả táo. Nhìn mập mạp nhồi đầy bánh bao vào miệng với ánh mắt ù ù cạc cạc, ba cô gái thỉnh thoảng liếc nhau cũng không nhịn được cười khúc khích.
Tách khỏi chiến tranh, thời gian buổi sáng sớm của một ngày vô cùng thư giãn thoải mái.
Trong ánh nắng sớm mai, tốc độ của thời gian bị chậm lại tới vô hạn. Ngoài cửa sổ xe phi hành, từng tòa thành vũ trụ được chiếu nắng rạng rỡ, những lầu nhỏ có màu sắc khác nhau, mặt cỏ và cây cối ở những con đường và công viên hai bên khiến người ta như chìm vào bức họa. Những chiếc lá rụng của cây ngân hạnh, lá phong và lá ngô đồng đang bay lả tả, khiến cho cả thế giới được nhuộm đầy màu sắc.
Ngắm nhìn các cụ già chậm rãi đi bộ bên đường, dân văn phòng xách cặp chân bước vội vã, còn có xe đẩy trẻ em dựng bên chiếc ghế gỗ dài ở vỉa hè, những bà mẹ trẻ đang buôn dưa lê, một kiểu hương vị sinh hoạt đã lâu ngày không gặp đang tràn về.
" An mụ nói muốn bế cháu trai...." Mập mạp nghiêng đầu, nhìn về hình ảnh chiếc xe đẩy đang trôi về phía sau, dùng cánh tay huých nhẹ An Lôi ở bên.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của An Lôi bỗng đỏ bừng, ánh mắt long lanh như nước hung hăng trừng mập mạp.
Hôm nay, An Lôi mặc một bộ áo lông cừu màu sữa, khoác chiếc áo choàng bằng len màu trắng. Cặp chân đẹp được tôn lên vẻ thon dài tinh tế bằng chiếc quần jean màu xanh nhạt, chân xỏ đôi ủng da bê màu đen, trên ủng được trang trí bằng hai con bướm bằng bạc đang giương cánh. Mái tóc đen dài được buộc lỏng bằng một cái khăn lụa, nhìn lại càng lịch sự tao nhã.
Thời điểm gặp lại mập mạp cũng là lúc hắn bị tập kích. Thấy mập mạp bị trọng thương, nàng đau lòng bối rối, bận rộn không biết ngày đêm chăn sóc hắn, khiến An Lôi không kịp hưởng sự vui sướng bên nhau. Hiện tại, ngồi bên mập mạp, mặc cho xe phi hành, yên lặng lao vun vút trên con đường đẹp như tranh vẽ này, trong lòng An Lôi mới thấy ngọt ngào ấm áp.
Cảm nhận được sự trưởng thành lên của chàng trai thanh mai chúc mã này, nghe hắn trêu chọc, không biết vì sao mà An Lôi muốn đoạn đường này cứ kéo dài mãi, vĩnh viễn không tới điểm cối.
Vẻ mặt thẹn thùng của cô nàn khiến mập mạp nhìn thất thần. Hắn vươn lấy bàn tay thôn dài mềm mại lại hơi lạnh, đang khẽ giãy của An Lôi, ngay khi các ngón tay chạm vào nhau, hai tâm hồn như được kết nối.
Thân thể An Lôi nhẹ nhàng tựa vào bờ vai của mập mạp, cùng hắn lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, cần cần lời nói nào, tựa như trở lại tuổi thơ, cứ như vậy dắt tay nhau ngàn năm vạn năm.
Khói mù của chiến tranh đã yên lặng tan biến dưới mười ngón tay đan xen, tương lai mỹ lệ như một chiếc lá đỏ rơi xuống ngoài cửa xe, mang theo một tí màu sắc khác cùng ước mơ, bay về phía thảm cỏ xanh biếc. Trong khoảnh khắc nó lượn vòng rơi xuống, toàn bộ thế giới dường như sống lại.
Chỉ là ....
An Lôi vừa khẽ nói chuyện vừa lén nhìn Helen và Mỹ Đóa, móng tay sáng bóng khẽ bấm vào trong lòng bàn tay của mập mạp. Lá cây rơi xuống bãi cỏ này có vẻ hơi nhiều thì phải.
Xe phi hành men theo đường cái, đi vào khu 2 của Hán Kinh. Ánh nắng ban mai trên đường trở nên đan xen. Vì không báo cho Trenock hộ tống thế nên xe phi hành chỉ có thể từ từ tiến lên trong dòng xe cuồn cuộn. Thành phố tựa hồ trong nháy mắt, liền yên tĩnh trống trải trở nên chen chúc náo nhiệt.
Xe phi hành công cộng tới ga, hàng dài hành khách xếp hàng trật tự phía bên dưới, còn lối đi bộ phía trên thì người đi bộ qua lại. trong nháy mắt, đèn xanh bật lên, mọi người sát vai nhau bước qua đường, đi tới những điểm đến khác biệt. Một chiếc xe tải thả neo, lái xe đầu đầy màu hôi, ghé vào bên động cơ vặn tay quay. Một cô cảnh sát nữ xinh đẹp đang chỉ huy các xe khách vòng qua chiếc xe tải này.
Đối với người Hán kinh mà nói, tất cả những thứ này vốn vẫn bình thường như vậy. Mà đối với những người trong chiếc xe bay đang lặng lẽ đi quay, hết thảy những thứ này đều đáng để tâm nhấm nháp.
Xe phi hành rất nhanh đã tới học viện quân sự Hán kinh số 1. Khi mọi người tới cửa học viện, các thầy trỏ mặc quân phục của các quốc gia khác nhau thấy An Lôi và mập mạp tay trong tay đứng nhìn nhau, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
"Giữa trưa anh tới đón em đi ăn cơm." Mập mạp nói ngu ngơ.
" Ừm." An Lôi duyên dáng đứng trước mặt mập mạp, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều trở nên đần độn vô cùng.
Mà ngay khi An Lôi hôn nhanh trên mặt mập mạp một cái, khuôn mặt như hoa ngọc lan tỏ vẻ ngượng ngùng, nhẹ nhàng quay bước đi. Vô luận là các bạn học trẻ non nớt đang mặc bộ quân phụ dự bị của học viện, hay các sĩ quan của các quốc gia có tư thế oai hùng, đều cảm thấy trái tim tan vỡ.
Toàn bộ cổng trường, trong phút chốt tràn ngập bi ai.
Bởi vì An Lôi ở trong trường quân đội này đã sớm tở thành nữ thần của học viện. Cô gái đến từ liên bang Leray này với nụ cười thùy mị, nhẹ nhàng đi giữa con đường của học viện đã trở thành khung cảnh quý giá nhất lưu giữ trong lòng của các học viên trẻ tuổi bồng bột và các thanh niên sĩ quan máu nóng.
Gái xinh ở thời đại tuyển gien ưu thời nay không hề hiếm thấy. Cao hơn rất nhiều so với mấy nghìn năm trước.
Cũng chính bởi vì vậy, một cô gái ở trong vô số mỹ nữ có thể nổi bật, khiến mọi người nhớ nhung, thì càng xinh đẹp càng thêm ý nghĩa.
Tại học viện quân sự số 1 Hán Kinh, An Lôi được công nhận là đệ nhất mỹ nữ, cũng chẳng phải vì nhan sắc của cô hoàn mỹ mà vì phong cách dịu dàng của cô. Khi mọi người thấy cô sẽ đều khẽ rung động, mà vì chút khẽ đấy mà không dừng lại được.
Đối với người bình thường, một cô gái dịu dàng, điềm đạm mãi mãi là vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Vẻ đẹp từ bên trong cô thực chất là sự dịu dàng, khiến cho mỗi người trông thấy đều thương yêu tới tận xương tủy, cũng khiến cho mọi người tự ti mặc cảm.
Mỗi khi trông thấy cô gái này, mọi người đều rất dễ dàng hiểu được câu nói, phụ nữ được tạo ra từ nước. Đối với bọn họ, đây là một đầm nước nhỏ vô cùng xinh đẹp, thanh tịnh mà yên tĩnh. Không ai dám gần gũi cô, quấy nhiễu cô. Giống như không ai muốn quấy rầy đầm nước yên tĩnh, ô nhiễm sự yên tĩnh của cô.
Mà bây giờ, nữ thần hạ phàm.
Khi An Lôi hôn nhanh mập mạp, mặt đỏ quay người đi, cô chẳng khác gì những cô gái khách rơi vào bể tình hạnh phúc.
Thế nhưng sao mình không phải là gã béo kia.
Đám đàn ông tuổi tác bất đồng kia cùng lúc hung tợn trừng mắt về phía mập mạp, nhưng mắt của bọn hắn càng mở to hơn, ánh mắt hung tợn cũng đổi thành kinh ngạc.
"Ông trời ơi." Một nam sinh mắt nhìn đăm đăm về chiếc xe phi hành vừa khởi động, nắm cánh tay của bạn mình, "Là hắn, ta không nhìn nhầm chứ?"
Nam sinh không thấy bạn mình trả lời, quay đầu ra xem thì thấy mặt của ông bạn còn đờ đãn hơn cả mình.
Cổng trường tựa như rơi vào một khoảng thời không bị dừng lại. Khi chiếc xe phi hành màu đen chạy tới con đường thông về phía sau núi, chỉ còn lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.\
Hiện tại, rốt cuộc mọi người đều hiểu được vì sao quân trường Fassethe của quân 31 Phỉ Dương bị Phỉ quân đánh thảm như vậy.
Hóa ra nguyên chân chính là thế này.
Thượng đế ơi, đây là thứ bát quái lớn cỡ nào chứ.
Cơ hồ ngay khi lấy lại tinh thần, mười mấy tên nam sinh liền co cẳng chạy điên cuồng. Mắt bọn họ tỏa sáng, tim đập loại. Bọn họ phải ngay lập tức loan truyền toàn bộ học viện quân sự đề tài này!/
Nếu như nói trên thế giới này có một gã béo có thể xứng với nữ thần trong lòng họ, thì ngoại trừ hắn ra không thể là ai khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện