[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành - Sưu tầm
Chương 84 : TÊN TIÊU HÀM KHIẾN NGƯỜI TA PHÁT ĐIÊN
.
“Ngươi…” Tiêu Hàm đè nặng ở trên người Vân Mộng Sơ, giật mình nói: “Giọng của ngươi… giọng của ngươi sao lại…”
Vân Mộng Sơ âm thầm đằng hắng mấy tiếng, nỗ lực ra vẻ lạnh nhạt thay đổi tiếng nói: “Tiêu công tử, giọng nói của ta thế nào? Tiêu công tử có thể vui lòng đứng lên được chưa? Công tử nãy giờ vẫn còn đang ở trên người ta a.”
Tiêu Hàm cả kinh, lập tức tay chân cùng sử dụng bò lên, gãi gãi đầu, nói với Vân Mộng Sơ: “Thật có lỗi, ta vừa rồi không đứng vững, bất quá…” Nói tới đây, biểu cảm của hắn lại bắt đầu hung tợn lên, “Nếu không phải là vì ngươi nói ta như vậy, ta cũng không đến mức ngã sấp xuống.”
Vân Mộng Sơ cảm thấy gân xanh trên trán mình đang nhảy lên bần bật, thằng ranh này đúng là không phân rõ phải trái đến cực điểm! Nàng nhất thời trầm mặt xuống, “Một khi đã như vậy, mời Tiêu công tử mau trở về đi, nơi này không có thứ mà công tử muốn, công tử muốn đối phó Như Ngọc Lâu thế nào cũng được.”
Lần này đến phiên Tiêu Hàm bị nghẹn đến nói không ra lời. Hắn vạn vạn không nghĩ tới một người làm ăn vốn hẳn là hòa khí phát tài lại mở miệng nói ra những lời này với hắn, nhất thời cũng không biết nói gì. Bất quá, một lát sau, hắn chợt nghĩ đến một việc, bừng tỉnh đại ngộ nhìn Vân Mộng Sơ, “Ngươi thật giảo hoạt, ta suýt chút nữa bị ngươi lừa! Ngươi còn chưa có giải thích cho ta biết giọng của ngươi vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao thanh âm lại trong như vậy, nghe cứ như nữ hài tử?! Ngươi…” Tiêu Hàm quét mắt đánh giá Vân Mộng Sơ từ đầu đến chân, “Ngươi lẽ nào là nữ phẫn nam trang?”
Vân Mộng Sơ nghe vậy, nhất thời khẩn trương, hít vào một ngụm khí lạnh! Thật sự là quá xui xẻo, nhiều người như vậy cũng chưa ai phát hiện, sao cố tình lại bị oan gia này nhận ra chứ!
Nàng nỗ lực trấn định nhìn Tiêu Hàm, “Tiêu công tử đang nói gì vậy? Cái gì mà nữ phẫn nam trang? Ta đường đường chính chính là nam nhi đỉnh thiên lập địa, công tử sao có thể nói xấu ta là nữ tử!” Nàng nói xong lời cuối cùng, ngữ khí quả thực đều biến thành tràn ngập căm phẫn, nếu thời đại này có cái giải thưởng gì đó vinh danh kỹ thuật diễn xuất, nàng cảm thấy thiệt tình hẳn là nên phát cho nàng.
Tiêu Hàm khẽ xì một tiếng, khinh thường nói: “Uy uy uy. Ngươi diễn kiểu này có hơi quá đáng nha. Ta vốn còn không mấy xác định ngươi là nữ tử, nhưng thấy dáng vẻ kệch cỡm vừa rồi của ngươi, ta hiện tại xác định: ngươi thật đúng là nữ phẫn nam trang.”
Dáng vẻ kệch cỡm?
Vân Mộng Sơ hộc máu, rốt cuộc là nàng diễn quá giả hay là tên Tiêu Hàm này rất tinh ranh?
Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Hàm, không thèm nói chuyện.
Tiêu Hàm tò mò hỏi: “Ngươi là nữ tử, vì sao lại đi làm buôn bán? Ngươi rốt cuộc là có khó khăn gì khó nói nên lời?”
Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nói: “Tiêu công tử, ta thật sự nghe không hiểu công tử đang nói cái gì. Thỉnh công tử mau rời đi.”
“Ta bây giờ còn chưa muốn đi.” Tiêu Hàm dứt khoát ngồi xuống ghế, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn Vân Mộng Sơ.
Ranh con chết tiệt! Ngươi không đi thì ta đi!
Vân Mộng Sơ quay ngoắt người lại định rời đi, không ngờ lại nghe Tiêu Hàm nhỏ giọng nói sau lưng nàng: “Ngươi có chắc là ngươi định cứ như vậy mà đi sao? Nếu ngươi cứ đi như vậy, ta sẽ lập tức đi rêu rao khắp nơi rằng ngươi là nữ tử.”
Bước chân nàng nhất thời cứng lại, mặc dù trong lòng muốn tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp vung tay áo đi ra ngoài, nhưng nàng không dám đánh cược. Vạn nhất Tiêu Hàm thật sự đi rêu rao khắp nơi chuyện nàng là nữ tử, tuy rằng chưa hẳn có người lập tức tin, nhưng khẳng định có người đến chứng thực. Nếu nàng lại sơ sẩy lộ ra dấu vết, vậy sự tình có thể rất bất ổn.Vương phi cho phép nàng có thể ra vào vương phủ, điều kiện tiên quyết là không thể bôi đen danh dự của vương phủ. Nàng lấy thân phận nữ tử xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, tuy rằng đã thay hình đổi dạng, nhưng cũng không chịu nổi lời đồn của thiên hạ. Nếu thật sự có người muốn hại nàng, thanh danh của nàng muốn không bị hủy cũng khó.
Cho nên, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ, cắn răng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Hàm. “Không biết lời vừa rồi của Tiêu công tử là có ý gì.”
“Tò mò nha.” Tiêu Hàm cười có chút âm hiểm, “Một nữ tử còn nhỏ tuổi như ngươi lại đi làm buôn bán, ta quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Ngươi vì sao phải ra ngoài kinh doanh? Người trong nhà làm sao có thể đồng ý cho ngươi làm loại chuyện này, còn nữa, ta nhìn mặt ngươi thế nào cũng giống mặt của nam tử, tuy rằng có chút giống nữ, nhưng cũng không bị người khác nhìn lầm. Ngươi làm thế nào để biến mặt của mình thành cái dạng này?”
Vân Mộng Sơ khẽ mím môi, nói thầm với bản thân phải đánh cược một phen. Nàng đi đến trước mặt Tiêu Hàm, lạnh nhạt hỏi: “Không biết Tiêu công tử có nhìn ra dấu hiệu dịch dung trên mặt ta?”
Tiêu Hàm cẩn thận quan sát, mắt đảo tới đảo lui trên mặt, tuy rằng rất muốn sờ thử, nhưng cũng biết nam nữ chi phòng, không có tiến lên thử bóp mấy cái.
Cẩn thận nhìn hồi lâu, Tiêu Hàm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta nhìn không ra, chỉ có thể nói kỹ năng dịch dung của ngươi rất cao minh.”
Vân Mộng Sơ nghe xong, trong lòng cực ý vừa ý thuốc dịch dung của Thất Nguyệt. Có lần sau khi dùng Dịch Dung Cao, nàng đã quan sát thử bộ dáng của mình trong gương, cũng hỏi qua ý kiến của Từ Vân. Ngay cả Từ Vân đều nói hoàn toàn nhìn không ra dấu vết dịch dung, thế nên nàng mới yên tâm lớn mật để cho Tiêu Hàm nhìn. Quả nhiên Tiêu Hàm cũng không biết loại đồ chơi dịch dung hi hữu này.
Có điểm này làm bảo đảm, Vân Mộng Sơ yên tâm rất nhiều, tiếp tục nói: “Bởi vì ta vốn lớn lên với bộ dáng thế này. Cha ta ghét bỏ ta, chỉ có ta mẫu thân có chút thương yêu ta. Là mẫu thân cho ta bạc, ta cảm thấy mình không thể chỉ dùng một chút bạc đó để sống qua ngày, ta muốn bản thân làm ra công trạng, cho nên ta mới đi kinh doanh.”
Tiêu Hàm nghe xong, thần sắc có chút ảm đạm, “Không nghĩ tới, ngươi thế nhưng… thật giống ta a.”
Vân Mộng Sơ nghe vậy, âm thầm nở nụ cười, tiếp tục tận lực diễn cho hợp ý Tiêu Hàm, “Cho nên, Tiêu công tử, chuyện của ta chính là như vậy. Nếu ngươi cố ý khó xử ta, ta cũng không thể nói gì hơn.”
Tiêu Hàm nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, đột nhiên hỏi: “Còn giọng nói của ngươi làm thế nào thay đổi?”
“Ta học qua.” Nàng nhàn nhạt giải thích.
Tiêu Hàm đưa tay xoa cằm mình, “Tuy rằng những lời ngươi nói vừa rồi còn có rất nhiều lỗ hổng, bất quá ngươi xem ra chỉ là một nữ hài tử đáng thương. Thôi quên đi, ta hôm nay coi như thiện tâm không làm khó dễ ngươi. Loại kem bảo vệ da cao cấp đó, ta cũng tạm thời không cần, chờ lần sau có hàng, ta sẽ lại đến mua. Bất quá, ngươi vừa rồi nói muốn đưa ta cái gì đó vẫn phải đưa. Ta đã tới đây, tuyệt đối không thể tay không trở về.”
Vân Mộng Sơ suýt chút nữa thì hộc máu. Ranh con mới tí tuổi đầu, khôn khéo như vậy làm gì a…
Sở Thiên Hựu là một cái, Tiêu Hàm lại là một cái…
Vì sao nàng luôn đụng phải loại đứa nhỏ này, rất muốn rơi lệ đầy mặt a.
Vân Mộng Sơ nỗ lực duy trì vẻ mặt trấn định, nhàn nhạt hỏi: “Vậy còn thân phận của ta…”
“Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ.” Tiêu Hàm dứt khoát nói, “Ngươi yên tâm đi, ta tuy rằng không hẳn là người tốt gì, nhưng lời nói ra vẫn rất đáng tin.”
Vân Mộng Sơ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hi vọng Tiêu Hàm có thể nói được làm được. Bất quá, cho dù hắn làm không được, nàng cũng sẽ nỗ lực nghĩ biện pháp ứng đối.
Nàng lấy ra khối xà phòng mới làm đưa cho Tiêu Hàm, “Tiêu công tử, đây là dùng để rửa tay, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn nhiều so với kiểu rửa tay thông thường.”
Để làm khối xà phòng kiểu hiện đại này, nàng đã phải dùng mười tám loại nguyên liệu khác nhau, trong đó dầu dừa, dầu cọ, cam du và rất nhiều hương liệu khác. Nàng đã dùng thử một chút, hiệu quả quả thật rất tốt.
Tiêu Hàm nhận lấy gói giấy dầu trong tay nàng, đưa lên mũi ngửi thử, “Nghe mùi có vẻ tốt, ta mang về cho mẫu thân dùng thử xem. Cảnh Ngôn cô nương, chúng ta lần sau lại gặp.”
Vân Mộng Sơ sắc mặt bình tĩnh tiễn Tiêu Hàm ra khỏi cửa, sau đó trở về phòng tiếp tục xem sổ sách. Chuyện giữa nàng và Tiêu Hàm, sợ là tuyệt đối không bao giờ gặp mặt lần nữa.
Chỉ là, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không nằm trong tay nàng.
***
Sau buổi gặp với Tiêu Hàm, Vân Mộng Sơ xem xong sổ sách liền trở về vương phủ, tiện đường mua vài món ăn vặt trở về cho Từ Thư Uyển.
Cuộc sống bình tĩnh của nàng lại bắt đầu.
Nhưng nàng không nghĩ tới, mười ngày sau, khi nàng trở lại cửa hàng, Phó Trần Âm sau khi thương lượng những chuyện gần đây với nàng xong, nói: “Đông gia, hai ngày nay, vị Tiêu công tử của Tiêu phủ đã đến tìm ngài mấy lần. Tân quản sự đã nói rằng ngài không ở đây, nhưng hắn vẫn cứ theo hỏi đại khái khi nào ngài sẽ đến. Tân quản sự bị hỏi đến bất đắc dĩ, liền nói cho hắn biết hôm nay ngài sẽ đến. Ta cảm thấy dựa theo thời điểm Tiêu công tử thường ghé, hiện tại hẳn là sắp đến.”
“Cái gì?” Vân Mộng Sơ đứng lên, nheo mắt nhìn Phó Trần Âm, “Phó Trần Âm, loại chuyện này sao ngươi không sớm nói với ta, vì sao hiện tại mới nói?”
Phó Trần Âm cười cười, “Tiêu công tử kiên trì muốn gặp ngài, nếu không gặp được ngài, chỉ sợ sẽ gây chuyện bất lợi đối với Như Ngọc Lâu. Ta nghĩ, đông gia bất quá là gặp Tiêu công tử một chút mà thôi, không tất yếu phải kiên trì từ chối, cho nên hiện tại chính là nói một tiếng với đông gia, nhắc nhở ngài một chút mà thôi.”
Vân Mộng Sơ ngồi xuống, lạnh lùng nói với Phó Trần Âm: “Phó Trần Âm, ngươi là cố ý.”
Phó Trần Âm thu hồi ý cười trên mặt, “Đông gia, ta quả thật là cố ý hiện tại mới nói cho ngài, bất quá, ta cũng chỉ là muốn ngài nói chuyện trước với Tiêu công tử một chút. Nếu hắn có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.”
Vân Mộng Sơ hừ lạnh một tiếng, “Phó Trần Âm, ngươi có biết ta chán ghét nhất cái gì không?”
Phó Trần Âm im lặng không nói, hắn đã đoán được Vân Mộng Sơ muốn nói cái gì, nhất thời chỉ phải cúi thấp đầu xuống.
“Ta chán ghét nhất là có người ở sau lưng ta làm này làm nọ.” Vân Mộng Sơ lãnh đạm nói, hai mắt nhìn thẳng Phó Trần Âm, ánh mắt sắc bén đến độ khiến Phó Trần Âm có chút không dám trực tiếp đối mặt, “Phó công tử, ta có thể không hỏi thân thế của ngươi, cũng không hỏi lai lịch của ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi ở sau lưng ta làm một ít động tác nhỏ. Phó công tử, ta không biết ngươi làm như vậy là vì lo cho Như Ngọc Lâu hay là vì lợi ích của bản thân ngươi, nhưng ta thật sự không vui khi ngươi làm như vậy. Ta chán ghét kẻ khác tính kế ta. Đây là lần đầu tiên, Phó công tử, ta chỉ tha thứ cho ngươi một lần này thôi. Nếu ngươi lần sau lại làm như vậy, đừng trách ta trở mặt. Chúng ta đã ký văn thư như thế nào, hẳn là Phó công tử hiểu rất rõ, đừng tưởng rằng ngươi quen biết rộng thì ta không thể làm gì được ngươi!” Nàng nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua Phó Trần Âm, Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nói: “Ta chỉ chờ Tiêu Hàm nửa canh giờ. Nửa canh giờ sau, nếu hắn đến, đưa hắn đến gian phòng mà ta ngày thường xem sổ sách.”
Phó Trần Âm cúi đầu, có chút nói không ra lời, tự hỏi bản thân, mình làm như vậy, thật sự đã sai rồi sao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện