[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành - Sưu tầm

Chương 57 : QUẮC MẮT COI KHINH NGHÌN LỰC SĨ, CÚI ĐẦU LÀM NGỰA CHO TRẺ CON

Người đăng: 

.
Vân Mộng Sơ làm bộ mặt mày mờ mịt nhìn Sở Thiên Hựu, “Tam biểu ca, muội cũng chưa làm gì nha, biểu ca không cần cảm tạ muội.” Ánh mắt Sở Thiên Hựu nhu hòa một ít, hắn không nói tiếp gì nữa, yên lặng đem phân tình này ghi nhớ dưới đáy lòng. Đại hoàng tử bên cạnh thấy thế, trịnh trọng hỏi, “Đệ thật sự muốn lên Thiên Kình Sơn?” Sở Thiên Hựu gật đầu, “Sự tình liên quan trọng đại, đệ không thể không đi.” “Ta thực không hiểu nổi đệ.” Đại hoàng tử thở dài một hơi, “Ta qua vài ngày cũng đi cùng đệ, chỉ một mình đệ đi, ta lo lắng.” “Không cần.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, “Huynh đi cũng chỉ tăng thêm phiền toái.” “Đệ.” Đại hoàng tử chỉ tay vào hắn, tức nghẹn trong ngực lại không giải ra được, cả giận nói, “Uổng phí lòng tốt.” Hắn phất tay áo một cái, định xoay người rời đi. Hàn Việt bên cạnh thấy vậy, lập tức tiến lên làm người hoà giải, “Tứ sư đệ đừng tức giận, Ngũ sư đệ chẳng qua là luận sự mà thôi.” Đại hoàng tử hừ một tiếng, không nói gì nhưng cũng không lại rời đi. Vân Mộng Sơ thấy thế, cẩn thận nhìn sắc mặt Sở Thiên Hựu một chút, nhẹ giọng hỏi, “Tam biểu ca, muội có thể đi không?” “Không được.” Sở Thiên Hựu lập tức lắc đầu, “Nơi đó rất nguy hiểm, không phải là chỗ để chơi.” Vân Mộng Sơ ngậm miệng không nói nữa. Hàn Việt lúc này hỏi, “Ngũ sư đệ muốn đi Thiên Kình Sơn?” Sở Thiên Hựu gật đầu, “Tam sư huynh, huynh từng đến Thiên Kình Sơn chưa?” Hàn Việt ôn hòa cười, khẽ lắc đầu, “Ta chưa từng đi qua, bất quá đã nghe phụ thân kể về nơi đó. Phụ thân thời trẻ đã từng cùng người khác lên Thiên Kình Sơn.” Sở Thiên Hựu có chút ngộ ra, “Tạ ơn Tam sư huynh.” . . . Buổi tối, Hàn Việt và Đường Thiến cùng đến ăn cơm chiều với bọn họ. Cơm chiều xong, Sở Thiên Hựu nói có chuyện muốn thỉnh giáo Hàn Việt, Hàn Việt cười dẫn hắn đến thư phòng bàn việc. Đại hoàng tử tuy rằng hôm nay có chút giận dỗi, nhưng rốt cuộc không bỏ được Sở Thiên Hựu, liền cũng cùng đi theo. Vân Mộng Sơ nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định cùng đi. Nhưng Sở Thiên Hựu lại không đồng ý, “Tiểu Sơ, muội còn nhỏ, không cần trộn lẫn vào chuyện này.” Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng nói, “Tam biểu ca, muội chỉ là muốn nghe chuyện trên Thiên Kình Sơn, tò mò như vậy một chút mà thôi, tam biểu ca để muội nghe một chút được không?” Sở Thiên Hựu nghe thanh âm nhược nhược mềm yếu của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động một cái, thầm nghĩ, bất quá là nghe một chút, chỉ là tiểu hài tử tò mò thôi, thôi thì cứ để cho nàng đi vậy. Nghĩ vậy, hắn gật gật đầu, bảo Vân Mộng Sơ cùng đi. Vì thế, lần này lại là bốn người đồng môn cùng đi thư phòng với Hàn Mặc. Hàn Mặc nghe xong vấn đề của Sở Thiên Hựu, trầm ngâm một lát, cười hỏi , “Trước tiên hãy nói với ta, ngươi vì sao muốn đi Thiên Kình Sơn, muốn đến đó để tìm cái gì?” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, “Nghe nói trên Thiên Kình Sơn có bảo bối, muốn tìm để hiến tặng Thái Hậu.” Hàn Mặc cười như không cười nhìn Sở Thiên Hựu, bỗng nhiên bộ dạng trở nên cà lơ phất phơ, vắt chân bắt chéo, nhàn nhạt nói, “Ngươi không cần đi, nếu là vậy, ngươi không thể lấy được.” Sở Thiên Hựu khẽ chấn động trong lòng, cố gượng bình tĩnh, “Hàn bá phụ vì sao nói lời ấy?” “Xem ra ta không nói cho ngươi, ngươi phỏng chừng sẽ không chết tâm.” Hàn Mặc bất đắc dĩ nói, “Đây là chuyện nhiều năm về trước, nói với các ngươi cũng không sao. Năm đó, ta cùng một đồng hương lên Thiên Kình Sơn, cơ duyên xảo hợp mà tới được nơi có bảo bối. Sau này gặp Thất Nguyệt sư phụ, Thất Nguyệt sư phụ nói cho chúng ta biết, đây là thứ mà chỉ người hữu duyên mới có thể lấy được, nếu là người bình thường, cho dù đi cũng không lấy được. Mà người hữu duyên a… Sẽ không là thế tử.” Sở Thiên Hựu khẽ nắm chặt tay, đột nhiên nói, “Xin hỏi Hàn bá phụ, năm đó có lấy được bảo vật không?” “Ta không có.” Hàn Mặc nhàn nhạt nói, “Bất quá, vị đồng hương kia của ta thì lấy được, ta nói vậy, thế tử hẳn đã hiểu.” Sở Thiên Hựu cúi đầu, đoán được chân tướng sự việc. Trên thế giới này, có rất nhiều rất nhiều việc, khiên lý trí hỗn loạn lại không thể dứt bỏ… Ngoại tổ mẫu của hắn tạo nghiệt, lại để mẫu thân hắn đến gánh vác. Vị đồng hương kia của Hàn Mặc, nói không chừng chính là Đức phi năm đó. Nguyên lai Đức phi thật sự đã tới nơi này, hơn nữa còn từ nơi này lấy được Lưu Quang Thảo. Cổ ngữ có câu, trong vòng bảy bước tất có giải dược. Lời này thật sự không ngoa, Lưu Quang Thảo và Nhật Nguyệt Hoa hẳn là mọc cạnh nhau, Lưu Quang Thảo đã bị Đức phi lấy đi, Nhật Nguyệt Hoa còn lưu lại ở nơi đó. Nhưng Hàn Mặc lại trảm đinh tiệt thiết nói cho hắn, hắn không thể lấy được. Hắn không tin. Hắn không tin số mệnh. Việc hắn có thể sống thêm một lần nữa vốn đã là nghịch thiên, hắn không tin mình có thể nghịch thiên một lần, lại vẫn không cách nào cứu được mẫu thân. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Hàn Mặc, “Đa tạ Hàn bá phụ báo cho biết.” Hàn Mặc nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng biết lời mình vô dụng, hắn mặc dù có tâm giúp đứa nhỏ này, nhưng hắn năm đó đã đáp ứng Đức phi, tuyệt không giúp bất luận kẻ nào đến lấy Nhật Nguyệt Hoa, cho nên hiện tại… Hắn nhún vai, “Một thư sinh trăm không một dùng như ta vẫn là không nên đi theo giúp vui, nếu thế tử muốn đi, thỉnh chuẩn bị thực tốt, nếu chỗ nào cần ta hỗ trợ, cứ việc nói thẳng.” Vân Mộng Sơ lúc này bỗng nhiên cười cười, “Hàn bá phụ sao lại nói như vậy, không phải còn một câu thế này sao —— Quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ, cúi đầu làm ngựa cho trẻ con, thư sinh đều có tác dụng của thư sinh.” Hàn Mặc nghe xong, bỗng nhiên toàn thân run lên, vô cùng khiếp sợ nhìn Vân Mộng Sơ, vừa định nhích người định đứng dậy, lại nghĩ đến tình huống hiện tại, đành hết nhịn lại nhẫn, ép mình ngồi yên tại chỗ, khẩn trương hỏi, “Tiểu Sơ từ đâu biết những lời này?” “Từ trong một quyển sách nhìn đến.” Vân Mộng Sơ cười nói, tay trái như lơ đãng gõ ba cái trên bàn. Hàn Mặc híp lại hai mắt, sau đó khẽ gật đầu, “Ta đã hiểu.” Câu nói Lỗ Tấn, gõ ba lần trong Tây Du Ký… Xem ra nàng cũng là… Hàn Mặc nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, khẽ cười nói, “Thế tử, nói không chừng Tiểu Sơ có thể giúp thế tử đạt được thứ mình muốn.” Vân Mộng Sơ vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Hàn Mặc, đột nhiên minh bạch, cúi đầu xuống. “Tiểu Sơ?” Trong lòng Sở Thiên Hựu cũng kinh ngạc không kém, đến hắn còn không thể lấy, thì một tiểu nữ hài yếu ớt như Vân Mộng Sơ, sao có thể khả năng… “Loại chuyện này là phải xem vào cơ duyên.” Hàn Mặc mỉm cười, bày ra bộ mặt cao thâm, “Tiểu Sơ có thể đọc được hai câu thơ kia, chính là cơ duyên, nói không chừng thật sự có thể giúp thế tử đạt được. Thế tử nếu muốn tìm bảo vật, hãy mang nàng đi theo đi.” Sở Thiên Hựu trầm ngâm, im lặng không nói gì. Đại hoàng tử liếc nhìn Sở Thiên Hựu một cái, nói, “Đa tạ Hàn bá phụ hỗ trợ, thỉnh Hàn bá phụ vẽ giúp bản đồ lên Thiên Kình Sơn, để chúng ta không đến mức lạc đường.” Hàn Mặc cười nói, “Cái này thì được.” . . . Buổi tối, Vân Mộng Sơ nói hai ba câu bảo Dâm Bụt rời đi, không cần ở lại gác đêm. Không nghĩ tới nàng vừa bảo Dâm Bụt đi, Sở Thiên Hựu bỗng nhiên gõ cửa ở bên ngoài, “Tiểu Sơ, muội ngủ rồi sao?” Không có Dâm Bụt ở đây, Vân Mộng Sơ đành phải tự đi ra mở cửa, Sở Thiên Hựu nhìn thấy là nàng, có chút sửng sốt, “Dâm Bụt đâu?” “Muội muốn ngồi nghỉ một mình một lát, nên bảo nàng đi rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu cười, “Tam biểu ca có việc sao? Đi vào nói đi.” Sở Thiên Hựu lặng lẽ đi theo sau nàng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn tròn. Vân Mộng Sơ đưa tay lấy ấm trà, định châm trà cho hắn uống, lại phát hiện trà trong ấm đã nguội, nàng ngượng ngùng cười cười, không đợi nghĩ ra biện pháp, Sở Thiên Hựu đã mở miệng trước, “Không cần rót trà, Tiểu Sơ, muội ngồi đi.” Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Sở Thiên Hựu, kỳ thực trong lòng nàng muốn hắn mau nói, nhưng nàng không tiện chủ động mở miệng, đành lẳng lặng chờ. Trong lòng Sở Thiên Hựu có chút giãy dụa, tuy rằng hắn có chút hoài nghi lời nói của Hàn Mặc, nhưng, hắn biết rõ, mang Vân Mộng Sơ đi cùng là biện pháp tốt nhất, hắn hết lần này đến lần nọ tự nói với bản thây, đây không phải là vì hắn, mà là vì mẫu thân của hắn. Nhưng, Vân Mộng Sơ còn nhỏ như vậy, làm sao có thể đối diện với những nguy cơ của Thiên Kình Sơn… Nàng còn nhỏ như vậy, hắn nhẫn tâm đem nàng liên lụy vào sao… Hắn đã hạ quyết tâm sẽ bảo hộ nàng thật tốt, đối đãi nàng như con gái ruột của mình, nhưng hiện tại… Hắn cẩn thận nhìn gương mặt của Vân Mộng Sơ, rồi hít sâu một hơi, nói, “Tiểu Sơ, ta vài ngày nữa sẽ lên Thiên Kình Sơn một chuyến, có khả năng vài ngày cũng không trở lại, muội chỉ có một mình, phải tự chăm sóc cho tốt, nhớ chưa?” Vân Mộng Sơ mở to hai mắt nhìn hắn, lập tức kinh sợ, lập tức biến trở lại bộ dạng nhu thuận ngày thường. Sở Thiên Hựu, Sở Thiên Hựu thế nhưng không mở miệng nói muốn nàng đi cùng… Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ thứ hắn muốn không rất trọng yếu đối với Vương phi sao… Mặc kệ là nguyên nhân gì, Sở Thiên Hựu đem nàng lưu tại nơi an toàn là một chuyện thực không thể tranh cãi. Nàng trong lòng thầm cảm kích ý tốt của Sở Thiên Hựu. Nàng cười nói, “Tam biểu ca, muội còn đang muốn đi cùng với mọi người a, Thất Nguyệt đại sư nói, nơi đó có bảo bối, Hàn bá phụ còn nói, muội rất có khả năng lấy được, Tam biểu ca để cho muội cùng đi đi…” Nàng nũng nịu nói, cố tình ra vẻ trẻ con. Bất quá Sở Thiên Hựu không có tâm tư đùa với nàng, hắn nhíu mày nhìn nàng, “Tiểu Sơ, muội có biết nơi đó rất nguy hiểm không?” Vân Mộng Sơ gật đầu, “Biết a, bất quá muội còn biết Tam biểu ca sẽ bảo hộ muội, Tam biểu ca rất là lợi hại.” Nghe được lời nói trẻ con của nàng, tâm tình trầm trọng của Sở Thiên Hựu bất giác tan đi một ít, hắn bất đắc dĩ nói, “Tiểu Sơ, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, muội không nên đi, ngoan ngoãn ở yên trong Hàn phủ đi.” “Muội không chịu.” Vân Mộng Sơ lần này thế nhưng khó có dịp trở nên tùy hứng, “Tam biểu ca, muội muốn đi cùng, biểu ca không mang muội đi, muội sẽ lén đi theo.” “Muội——” Sắc mặt Sở Thiên Hựu bỗng chốc lạnh xuống, hắn mở miệng quát, “Hồ nháo!” Vân Mộng Sơ co rúm lại một chút, làm bộ như có chút sợ hãi nhìn Sở Thiên Hựu. Nàng thật sự có chút quên, Sở Thiên Hựu đối tốt với nàng một ít, nàng liền dám hếch mũi lên mặt, hồ nháo trước mặt Sở Thiên Hựu… Xem ra về sau hẳn là nên cẩn thận thêm mới được, người ta là thế tử đó a, không phải là loại biểu tiểu thư huyết thống xa xôi ngàn dặm như nàng có thể so sánh được. Sở Thiên Hựu mắng Vân Mộng Sơ xong, liền có chút hối hận, hắn sao lại không nén được tì khí như vậy… Hắn luôn luôn là người rất ít để lộ cảm xúc ra ngoài, nàng chỉ mới nói hai câu, hắn liền bắt đầu tức giận…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang