[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành - Sưu tầm
Chương 32 : TÚI THƠM
.
Vân Mộng Sơ vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thiên Hựu, mở miệng hỏi nói: “Tam biểu ca, biểu ca vì sao chẳng bao giờ cười?”
Sở Thiên Hựu cúi đầu nhìn nàng, biểu cảm tuy rằng đạm mạc, nhưng ánh mắt không lạnh như băng đến vậy.
“Ta đã… Quên cười thế nào.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói.
Vân Mộng Sơ trong lòng cả kinh, Sở Thiên Hựu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể trở nên ngay cả cười cũng quên cười thế nào.
Sau khi nàng đến cổ đại, ngoài trừ tiểu di nhà mình, đại khái chỉ có Sở Thiên Hựu là tốt với nàng nhất, nàng đương nhiên phải báo ân, vấn đề không biết cười này, nàng nhất định phải nỗ lực giúp hắn giải quyết.
Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng đại khái vạch ra kế hoạch.
Trở lại khu phòng học của bọn họ, Sở Thiên Hựu dẫn nàng vào phòng trong, chỉ vào giường nói: “Nếu muội mệt thì ngủ ở đây một hồi, ta có việc ra ngoài một chút, sư phụ giờ Mùi mới trở lại, muội yên tâm đi.” Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Vân Mộng Sơ có chút nghi hoặc nhìn Sở Thiên Hựu rời đi, chậm rãi nằm xuống giường, nàng quả thật là mệt mỏi, nhắm mắt không bao lâu liền ngủ.
Đến khi nàng có cảm giác trở lại, chợt phát giác có người nâng đầu mình lên, hình như đang định cột vào cổ mình thứ gì đó, Nàng cả kinh, theo bản năng mở bật mắt ra, thấy Sở Thiên Hựu gần ngay trước mắt, mở miệng hỏi nói: “Tam biểu ca, làm gì vậy?”
“Đeo túi thơm cho muội.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, thắt sợi dây của túi thơm sau cổ nàng xong, còn vén áo nàng lên, đặt túi thơm vào trong, “Nhớ kỹ, túi thơm này nhất định phải luôn luôn mang theo, cho dù lúc tắm phải lấy xuống, thì tắm xong cũng nhất định phải đeo lên lại, biết chưa?”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cười ngọt ngào nói: “Tam biểu ca, biểu ca đối với muội thật tốt.”
Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, “Chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, làm một hài tử điềm đạm nho nhã, hiểu chuyện, ta sẽ luôn luôn đối tốt với muội.” Hắn kiếp trước luôn mong muốn có một nữ nhi, nếu Vân Mộng Sơ có thể luôn điềm đạm nho nhã, hiểu chuyện như vậy, hắn quả thật sẽ luôn đối tốt với nàng.
Vân Mộng Sơ ở mặt ngoài cười nhẹ nhàng, kì thực trong lòng có chút lộp bộp, hiểu chuyện thì không thành vấn đề, nhưng mà, điềm đạm nho nhã sao…
Hình như không có dính dáng đến nàng bao nhiêu a, nếu không phải hiện tại đang ở trong vương phủ, phải nghe theo nhiều quy củ, phỏng chừng nàng tuyệt đối không phải là bộ dạng điềm đạm nho nhã này.
Khoan đã, sao Sở Thiên Hựu lại đưa túi thơm cho nàng?
Sự ra khác thường tất có yêu.
Nhắc đến túi thơm, nàng cẩn thận lấy ra ngửi ngửi, túi thơm này tản ra mùi hương nhàn nhạt, hương thơm này mơ hồ vừa đủ lấn át mùi thơm ngát trên quần áo của nàng.
Thơm ngát, mùi thơm?
Chẳng lẽ là bởi vì mùi thơm ngát trên người nàng nên Sở Thiên Hựu mới đưa túi thơm này cho nàng?
Sở Thiên Hựu vì sao lại đưa cho nàng túi thơm này? Nếu nói hắn muốn hại nàng, nàng tuyệt đối không tin. Sở Thiên Hựu nếu muốn hại nàng, không cần giáp mặt đưa nàng túi thơm để lưu lại chứng cứ phạm tội. Giải thích duy nhất chính là túi thơm này có liên quan đến mùi thơm ngát trên người nàng.
Nàng nhớ là, quần áo của chủ tử trong vương phủ cho tới bây giờ đều không đưa xuống cho phòng giặt ủi, mà là do nha hoàn của từng viện tự mình giặt. Nói như vậy, quần áo của nàng hẳn là…
Người phụ trách giặt quần áo, hình như là một nha hoàn tam cấp mới mua vào… Là người mới…
Nàng phải đi điều tra mới được.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng đi tới ngồi xuống bàn của mình, cầm lấy bút lông, dùng tư thế cầm bút mà Lăng Hiên dạy, nhận mệnh bắt đầu viết.
Lúc này Lăng Hiên còn chưa đến, Sở Thiên Hựu đi tới trước mặt nàng, thấy nàng luyện chữ, khẽ nhíu mày, vòng ra sau nàng, nắm tay nàng, nói: “Tiểu Sơ, bút lông là phải cầm như thế này.” Hắn nói xong, một tay nắm lấy tay nàng, chỉnh lại tư thế.
Vân Mộng Sơ gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết, bỗng nhiên rút ra một tờ giấy, viết lên mặt trên mấy chữ:
‘Which year’
Nếu Sở Thiên Hựu cũng là đồng chí xuyên không, hắn nhất định hiểu hai từ tiếng Anh đơn giản này, nàng đầy mắt chờ mong nhìn Sở Thiên Hựu, ai ngờ, Sở Thiên Hựu lại có chút kỳ quái nhìn nàng, “Tiểu Sơ, muội viết cái gì vậy? Là từ đâu nhìn thấy?”
Trong lòng nàng có chút thất lạc, cẩn thận nhìn biểu cảm của Sở Thiên Hựu, phát hiện Sở Thiên Hựu ngoại trừ vẻ kỳ quái, hoàn toàn không có khiếp sợ, vui sướng hoặc là cảm xúc hoài niệm linh tinh.
Điều này chứng minh, hắn không phải là đồng chí xuyên không, hẳn là một đứa nhóc thần đồng bẩm sinh.
Về tới viện của Từ Thư Uyển, Vân Mộng Sơ lấy cớ muốn uống nước ô mai ướp lạnh để dời đi Thiền Lục, một mình lẳng lặng đến khu giặt quần áo trong viện, thấy Lan Phương và Lan Cẩm đang nghiêm cẩn giặt quần áo, cả hai đều yên lặng làm việc, thoạt nhìn thập phần ra sức, không có chút động tác dư thừa. Đứng ở ngoài nhìn, căn bản không có ích gì, nàng lại không thể vô duyên vô cớ lục soát trên người của người ta.
Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, quyết định về phòng mình trước tính sau. Một mình nàng không có khả năng giám thị những người này, hơn nữa, nàng cũng tạm thời không chắc quần áo của mình có thật sự có vấn đề hay không.
Phải tìm một người có thể tin để hỏi một chút mới được.
Tìm ai?
Đáp án rất đơn giản, đương nhiên là phải tìm Thất Nguyệt đại sư.
Nàng khe khẽ cười, dựa theo tình huống gặp mặt Thất Nguyệt lần trước, Thất Nguyệt hẳn rất có khả năng giúp nàng giải đáp nghi vấn, với lại, dù không có chuyện này, nàng cũng có việc muốn thỉnh giáo. Chuyện trong hậu trạch, vạn vạn không thể qua loa, một chút không cẩn thận liền có khả năng mất mạng. Nàng đã xem nhiều truyện trạch đấu rồi, đương nhiên biết rõ mức độ nguy hiểm.
Vì thế, lúc trời tối, nàng chui vào lòng Từ Thư Uyển, làm nũng: “Tiểu di, con muốn đi gặp Thất Nguyệt đại sư.”
“Thất Nguyệt đại sư?” Từ Thư Uyển kinh ngạc nói: “Tiểu Sơ làm sao có thể đến gặp bà? Thất Nguyệt đại sư không phải là người mà chúng ta muốn gặp là có thể gặp.”
Vân Mộng Sơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Tiểu di, hôm nay con bỗng nhiên nhớ tới, lần trước Thất Nguyệt đại sư từng nói với con, dặn con khi nào có thời gian thì đến thăm bà, con hiện tại muốn đi, tiểu di dẫn con đi được không?”
Từ Thư Uyển trầm ngâm, nếu Thất Nguyệt đại sư thật sự thích Tiểu Sơ, như vậy để Tiểu Sơ đi gặp bà, tuyệt đối là một chuyện tốt lớn, nhưng vạn nhất Tiểu Sơ nhớ lầm…
Từ Thư Uyển cúi đầu, nhìn ánh mắt chờ mong của Vân Mộng Sơ, cắn răng một cái, thôi kệ, có một số việc không mạo hiểm là không được.
“Tiểu Sơ ngoan, tiểu di ngày mai sẽ đến xin phép Vương phi.” Từ Thư Uyển vỗ vỗ đầu nàng, gật đầu đáp ứng.
.
.
.
Sáng ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ đúng giờ đến học đường, Từ Thư Uyển thì nhân dịp đến thỉnh an Vương phi, xin phép ngày mai dẫn Vân Mộng Sơ đến Phổ Độ Tự dâng hương.
Vương phi tựa tiếu phi tiếu nhìn Từ Thư Uyển, nói: “Ừ, yên tâm đi thôi, nhớ mang theo vài nha hoàn hộ vệ.”
“Tạ Vương phi.” Từ Thư Uyển cảm kích nói, lại hàn huyên mấy câu rồi rời đi.
Từ Thư Uyển đi rồi, Vương phi cười hỏi Tề ma ma đứng phía sau, “Ma ma, ngươi nói, Từ sườn phi vì sao bỗng nhiên hứng thú với Phổ Độ Tự?”
“Nô tì thấy, hơn phân nửa là vì Thất Nguyệt đại sư, hẳn là Từ sườn phi cảm thấy biểu tiểu thư và Thất Nguyệt đại sư hợp ý, muốn dẫn nàng đi bái kiến.” Tề ma ma cười nói, “Biểu tiểu thư và Thất Nguyệt đại sư hợp ý cũng là chuyện tốt, Vương phi không cần lo lắng.”
Vương phi khẽ lắc đầu, “Ta không lo lắng, ta chỉ là cảm thấy việc này không giống việc mà Từ sườn phi thường làm, có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết.”
“Vương phi quá lo.” Tề ma ma vừa xoa bóp vai cho Vương phi vừa an ủi nói: “Tính tình Từ sườn phi thế nào, ngài hẳn là hiểu rất rõ. Chỉ là đi một chuyến đến Phổ Độ Tự mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Vương phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng phải, với tính tình kia của Từ Thư Uyển, thật đúng là không làm ra chuyện gì.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện