[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành - Sưu tầm

Chương 19 : TỨ SƯ HUYNH

Người đăng: 

.
Ra khỏi chính sảnh, bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, Vân Mộng Sơ nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, đây là lần đầu tiên ở cổ đại nàng được xuất môn đó nha, rốt cục có thể đi ra khỏi vương phủ vây nàng suốt mấy tháng. Sau khi ra khỏi cổng vương phủ, ngoại trừ một ít hộ vệ đi theo, còn có hai chiếc xe ngựa hoa lệ, thân xe làm bằng gỗ hoa lê, màn che bằng gấm màu tím thẫm, vừa thấy liền biết người bên trong hẳn là có thân phận bất phàm. Quả nhiên, một lát sau, một nam hài tử ước chừng mười tuổi nhô đầu ra từ một trong hai chiếc xe ngựa, lúc nhìn thấy Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu, có hơi sửng sốt, vội mở cửa xe định nhảy xuống. Một gã sai vặt nhanh chóng giành nhảy xuống xe trước, hầu hạ tiểu nam hài mười tuổi kia xuống xe, cung kính đứng ở sau hắn. Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu với nam hài tử, “Tứ sư huynh.” Vân Mộng Sơ thầm đánh giá vị Tứ sư huynh của mình, cẩm y xanh ngọc, hoa văn màu tím, bên ngoài khoác một tấm áo choàng da báo đen, diện mạo không tầm thường, một thân quý khí, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng và Sở Thiên Hựu. Nàng mơ hồ từng nghe Từ Thư Uyển nói, các đồ đệ còn lại của Lăng Hiên tiên sinh đều là người có thân phận tôn quý. Sở Thiên Hựu là ngũ đệ tử, luận về tôn quý thì tựa hồ xếp hạng thứ hai, tứ đệ tử của Lăng Hiên tiên sinh mới là người có thân phận cao nhất trong số các đệ tử. Thân phận cao hơn so với Sở Thiên Hựu thể là cái gì? Trong lòng nàng trầm xuống, cơ hồ đoán được đáp án, kia cũng chỉ có hoàng tử. Người mang thân phận hoàng tử là loại người mà nàng vạn vạn không thể đắc tội, bản thân mình xem ra nên thận trọng từ lời nói đến việc làm trước mặt vị Tứ sư huynh này. Tứ sư huynh xuống xe ngựa, đến chỗ Lăng Hiên chào hỏi một tiếng, mới quay qua nói với Sở Thiên Hựu: “Ngũ sư đệ, đây là tiểu sư muội mà sư phụ mới nhận? Là tiểu biểu muội của đệ?” Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, “Nàng tên là Vân Mộng Sơ.” Khóe môi Tứ sư huynh khẽ cong lên, lộ ra nụ cười hơi bất cần đời, “Thật đúng là một tiểu sư muội đáng yêu nha, không biết sư phụ sẽ dạy nàng cái gì.” Vân Mộng Sơ chỉ nhu thuận cười với hắn, cái gì cũng chưa nói. Lăng Hiên tiên sinh lúc này giương giọng nói: “Chúng ta lên xe ngựa trước đi, đến chỗ Thất Nguyệt đại sư sớm chừng nào, tốt chừng đó.” Tứ sư huynh nghe vậy, thu hồi biểu cảm bất cần đời, thành thành thật thật theo sau Lăng Hiên lên một chiếc xe ngựa. Về phần chiếc xe ngựa phía sau, đương nhiên là cho nàng và Sở Thiên Hựu. Tuy rằng nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch, nhưng nàng và Sở Thiên Hựu hiển nhiên đều chưa đến bảy tuổi, cùng nhau ngồi chung xe ngựa là không có vấn đề gì. Đến chỗ Thất Nguyệt đại sư không thích hợp đi nhiều người, cho nên, Vương phi lần này chỉ cho nàng và Sở Thiên Hựu dẫn theo một nha hoàn, chính là Ninh Thúy – đại nha hoàn thiếp thân của Vương phi. Ninh Thúy làm việc ổn trọng, hiểu lý thủ phận, để nàng đi theo, Vương phi là yên tâm nhất. Vân Mộng Sơ lên xe liền ngáp một cái, sáng hôm nay thật sự thức quá sớm, giờ vào xe được cảm giác ấm áp dễ chịu vây quanh, nàng lại bắt đầu mệt rã rời. Mặc dù nàng rất muốn nhìn đường phố cổ đại, nhưng bây giờ đang là mùa đông, xe ngựa che kín thập phần nghiêm cẩn, nàng lại ngồi trong góc, hiển nhiên không có cơ hội nhìn ra bên ngoài, hơn nữa bên cạnh nàng còn có hai người “vướng bận”, nàng đành phải buông tha ý tưởng nhìn ngắm phố phường, thành thành thật thật vâng theo Chu Công triệu hồi, gục đầu liền ngủ. Sở Thiên Hựu thấy thế, định kéo nàng nằm xuống đầu gối mình, nhưng hắn còn chưa kịp vươn tay, liền nhìn thấy Ninh Thúy đang yên tĩnh ngồi ngay đối diện. Tay hắn lập tức thay đổi phương hướng, đỡ Vân Mộng Sơ tựa vào một góc trong xe ngựa, lấy một tấm chăn gấm trong ngăn kéo dưới chân, đắp lên người nàng, nhường nàng an tâm ngủ. Kỳ thực hắn rất muốn để nàng nằm ngủ trên đầu gối mình, chỉ tiếc thời gian địa điểm không đúng. Hắn nhớ mãi cảm giác khi để nàng nằm ngủ trên đầu gối mình lần trước, cảm giác này hoàn toàn bất đồng với cảm giác khi hắn ôm Triệu Diệc Như ở kiếp trước. Mỗi khi hắn ôm Vân Mộng Sơ, trong lòng lại nổi lên nhàn nhạt ấm áp, nhiều chút an tâm, giống như bản thân có một đứa con gái tựa vào đầu gối, làm nũng với hắn, khiến hắn cảm thấy thập phần hưởng thụ. Hắn khó có dịp thất thần, nghiền ngẫm loại cảm giác này. Đúng lúc này, xe ngựa bỗng xóc nảy kịch liệt, Vân Mộng Sơ vì tựa vào xe ngựa nên đầu bị đụng bùm một cái, nàng hừ nhẹ một tiếng, khẽ nhíu mày mở to mắt, bàn tay đè lên chỗ cái ót bị đụng. Tuy rằng bốn vách xe ngựa đều được lót vải gấm rất dày, nhưng cũng không chịu nổi xóc nảy kịch liệt, rõ ràng xe ngựa thời đại này không có bộ phận giảm xóc gì cả, hơn nữa nàng còn là tiểu hài tử, chịu không nổi chấn động, cú va lần này làm ót nàng rất đau. Sở Thiên Hựu thấy thế, do dự một lát, rốt cuộc vẫn vươn tay đặt lên ót nàng, thay nàng nhu nhu, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu nàng xuống, đặt nàng nằm lên đầu gối mình. Ninh Thúy thấy thế, lập tức nói: “Thế tử, hãy để nô tì làm đi.” Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, rốt cuộc ôm Vân Mộng Sơ đặt lên đùi Ninh Thúy. Ninh Thúy đại biểu cho ánh mắt của mẫu thân, hắn vẫn là đừng làm ra chuyện khác người thì hơn, miễn cho mẫu thân nghĩ nhiều. Chính là giờ không còn loại cảm giác kia, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có chút đáng tiếc. Bất quá còn nhiều thời gian, về sau còn có rất nhiều cơ hội. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn sang Vân Mộng Sơ đang gối đầu ngủ say trên đùi Ninh Thúy cư nhiên mang theo một chút ôn hòa. Vân Mộng Sơ là bị Ninh Thúy nhẹ nhàng vỗ tỉnh. Lúc nàng tỉnh, xe ngựa đã dừng lại, nàng dụi dụi mắt, để Ninh Thúy ôm mình xuống xe. Sau khi xuống xe ngựa, Sở Thiên Hựu đến nắm tay nàng đến trước mặt Lăng Hiên tiên sinh, nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng ngôi chùa: Phổ Độ Tự. Phổ độ chúng sinh sao… Nàng không thèm để ý cười cười, đi theo sau Lăng Hiên tiên sinh đi vào. Hôm nay dù là mùng ba tháng giêng, vẫn có vài người đến thắp hương bái Phật, Lăng Hiên tiên sinh nói gì đó với tiểu hòa thượng gác cửa, một lát sau lão hòa thượng mặc áo cà sa đi ra, dẫn bọn họ đến chân núi phía sau chùa. Chân núi phía sau chùa là một cánh rừng trúc nhìn không thấy biên giới, bốn mùa trúc xanh, giữa mùa đông tuyết trắng có vẻ phá lệ trân quý. Đến nơi này, Lăng Hiên tiên sinh vẫy tay bảo đoàn hộ vệ, nha hoàn và gã sai vặt ở lại chờ trong sương phòng ngoài rừng trúc, một mình hắn mang theo đệ tử vào trong rừng trúc. Đoạn đường từ cổng chùa đến rừng trúc không ngắn, Vân Mộng Sơ khẽ thở phì phò, hiển nhiên đã mệt mỏi. Sở Thiên Hựu luôn nắm tay nàng, đương nhiên cảm giác được nàng bước đi càng ngày càng chậm, định nói sư phụ chậm một chút, nhưng nhớ tới quy củ ở chỗ Thất Nguyệt đại sư, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Tiểu Sơ, kiên trì chịu đựng, muốn gặp Thất Nguyệt đại sư phải tự mình đi qua phiến rừng trúc này, biết không.” Vân Mộng Sơ ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, khuôn mặt nàng thập phần non nớt, thế nhưng tràn đầy kiên định, thập phần nghiêm cẩn gật đầu. Sở Thiên Hựu trong lòng khẽ chấn động, hắn nói những lời này với Vân Mộng Sơ, nguyên bản cũng không trông cậy nàng có thể nghe hiểu, cũng không trông cậy nàng sẽ đáp lại cái gì, chính là muốn cổ vũ nàng một chút mà thôi. Nhưng không nghĩ tới, nàng còn nhỏ như vậy, thế nhưng ở tình huống mệt mỏi như thế, không khóc không náo, còn kiên định cam đoan gật đầu với hắn. Đứa bé còn nhỏ như vậy đã biết nghe lời, có hiểu biết… Hắn nhắm chặt mắt, nhớ tới Triệu Diệc Như bốc đồng kiếp trước, chỉ đi có một chút liền la hét mệt mỏi, ầm ĩ đòi ngồi kiệu, thật sự là khác nhau một trời một vực. Hắn khẽ nắm chặt tay Vân Mộng Sơ, cố tình bước chậm lại dẫn nàng theo. Ngay lúc Vân Mộng Sơ cảm thấy mình sắp nằm sấp xuống, rừng trúc rốt cục đã đi xong, trước mặt mọi người lúc này là một tòa nhà hai tầng bằng trúc. Vân Mộng Sơ thấy căn nhà trúc này, chỉ có một ý tưởng: mùa đông ở nhà trúc, đúng là không sợ lạnh! Rốt cục đến được nhà trúc, Sở Thiên Hựu khẽ ôm lấy Vân Mộng Sơ, nhường nàng tựa vào người hắn, nghỉ ngơi một chút, còn hắn thì nhìn sang Lăng Hiên, chuẩn bị đợi lệnh. Vị Tứ sư huynh luôn đi theo sau Lăng Hiên bỗng quay đầu lại, thấy Vân Mộng Sơ tựa vào người Sở Thiên Hựu thở dốc, có chút ngoài ý muốn. Hắn đi đến cạnh Sở Thiên Hựu, cúi đầu cười tủm tỉm nói với nàng: “Không ngờ tiểu sư muội còn nhỏ như vậy nhưng vẫn kiên trì được, không tệ, khó trách sư phụ sẽ coi trọng.” Lăng Hiên lúc này chỉ vào một căn nhà trúc nhỏ bên cạnh, nói với ba đệ tử: “Các con vào trong đó chờ, ta đến gặp Thất Nguyệt đại sư trước.” Ba đệ tử ngoan ngoãn gật đầu, đi tới một căn nhà trúc bên cạnh. Vào nhà trúc, Vân Mộng Sơ nguyên bản chờ mong sẽ có bếp lò hay củi lửa gì đó, tệ lắm cũng phải có một thứ ấm áp, nhưng là —— Cái gì cũng không có! Chỉ là một cái bàn trống trơn và mấy cái ghế trúc nhỏ. Giữa những ngày tháng giêng lạnh chết người, bên trong nhà trúc còn lạnh hơn bên ngoài, may mà nàng còn có mớ nhiệt lượng nhờ lặn lội đường xa mang đến, bằng không phỏng chừng đã đông lạnh chết. Vị Tứ sư huynh một thân quý khí kia của nàng thản nhiên ngồi xuống một cái ghế, sờ sờ mũi, “Chỗ của Thất Nguyệt đại sư vẫn đơn sơ trước sau như một a.” Sở Thiên Hựu khẽ dùng sức, ôm Vân Mộng Sơ đặt lên ghế trúc, bản thân thì ngồi xuống đối diện Tứ sư huynh. Tứ sư huynh tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Thiên Hựu, “Ngũ sư đệ, đây là lần đầu tiên ta thấy đệ chăm sóc người khác như vậy. Chỗ Thái Hậu ngẫu nhiên cũng có những tiểu hài tử cỡ tuổi Vân Mộng Sơ, sao cho tới bây giờ cũng không thấy ngươi quan tâm như vậy? Nàng có cái gì đặc biệt sao?” Sở Thiên Hựu lãnh mặt, lựa chọn không trả lời vấn đề này. Tứ sư huynh có vẻ đã hiểu rõ bản tính của Sở Thiên Hựu, cũng không yêu cầu hắn trả lời, nhún vai, dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang