[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành - Sưu tầm
Chương 18 : ĐÓN GIAO THỪA
.
Chương di nương hôm nay hiển nhiên là đã cẩn thận trang điểm, mặc áo nhung thêu hoa, tóc cài hoa mẫu đơn, càng tôn thêm vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Kỳ thực, nếu luận về dung mạo, Chương di nương quả thực hơn Vương phi vài phần, nhưng mĩ mạo của Chương di nương chung quy là tục diễm, so ra kém khí chất hồn nhiên cao quý của Vương phi.
Lúc này Chương di nương dốc lòng trang điểm như thế, mục đích không cần nói cũng biết, đương nhiên là hi vọng hấp dẫn lực chú ý của Vương gia.
Nàng một năm có thể nhìn thấy Vương gia sợ là chỉ có ngày lễ ngày tết. Từ khi Sở Thiên Hi sinh ra, Vươn gia gần như không đặt chân đến viện của nàng. Nàng đã nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, dù bây giờ có đắc tội Vương phi thì sao chứ, xắn tay đi tranh giành một phen, vẫn tốt hơn cô độc tịch mịch đến khi chết già.
Cho nên, nàng hôm nay không còn vẻ điệu thấp như ngày xưa, tận lực trang điểm, muốn hấp dẫn Vương gia.
Chỉ tiếc, ánh mắt Sở Thân Vương hoàn toàn không dừng lại trên người nàng, làm như không thấy bộ dạng tỉ mỉ trang điểm của nàng.
Ngược lại là Vương phi đã sớm lưu ý đến hành động của Chương di nương, trong lòng thầm cười lạnh, xem ra có người càng lúc càng nhịn không được, đợt giáo huấn vài năm trước chỉ sợ là không đủ khắc sâu.
Sở Thiên Hựu lẳng lặng cúi đầu, không nói một lời.
Kiếp trước, mỗi lần đến trừ tịch, hắn luôn đau lòng hai mẹ con Sở Thiên Hi và Chương di nương phải ăn qua tết thập phần tịch mịch, cho nên lần nào hắn cũng năn nỉ Vương phi hoặc Vương gia cho hai người bọn họ cùng đón giao thừa.
Mỗi khi hắn thỉnh cầu, Vương phi đều dị thường tức giận bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Hắn làm như vậy giúp Chương di nương không cần tận lực trang điểm, không cần mạo hiểm đắc tội Vương phi cũng có thể gặp Vương gia, cũng đồng thời tạo nhiều cơ hội cho Sở Thiên Hi lộ mặt.
Khi đó, cảm tình giữa hắn và Sở Thiên Hi thập phần “Tốt”, Chương di nương thấy con mình sống trong vương phủ không tệ, biết bản thân đời sau có dựa vào, coi như là an phận thủ thường.
Kiếp này, tình huống hoàn toàn bất đồng. Hắn và thứ huynh rõ ràng bất hòa, Sở Thiên Hi bị người trong phủ bị xa lánh, dưới loại tình huống này, Chương di nương rốt cục nhịn không nổi nữa, Sở Thiên Hi nếu cứ bị bỏ bê như vậy, nàng đời sau sẽ không có dựa vào, chỉ có thể xắn tay tranh giành.
Chỉ tiếc, nàng tỉ mỉ trang điểm, nàng bày ra đủ loại kế sách, nhưng Vương gia vẫn làm như không thấy nàng, mọi thứ đều là dã tràng xe cát.
Di nương trong hậu viện dù có tính toán cũng là tính toán trên người nam nhân của mình, đến khi nam nhân đó hoàn toàn bỏ qua nàng, không cần đương gia chủ mẫu ra tay, nàng căn bản cũng không thể làm ra được cái sóng gió gì.
Cho nên nha, xét đến cùng, cuộc chiến giữa các tiểu thiếp, kỳ thực nam nhân cũng có trách nhiệm rất lớn.
Hắn tương lai nếu cưới vợ, nhất định không để xuất hiện loại chuyện như Chương di nương, Sở Thiên Hựu thầm hạ quyết tâm.
Vân Mộng Sơ thấy hoàn cảnh của Chương di nương, lại nhìn sang Từ Thư Uyển, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn rất nhiều.
May mà nàng được Từ Thư Uyển thu dưỡng, tuy rằng Từ Thư Uyển cũng bị Vương gia vắng vẻ, nhưng ít ra tiểu di của được lòng Vương phi, cuộc sống tuyệt đối tốt hơn Chương di nương.
Công sức Chương di nương trang điểm không mang lại tác dụng gì, chỉ phải cắn răng cùng Sở Thiên Hi trở về viện.
Từ Thư Uyển thấy Chương di nương đi rồi, thức thời ôm Vân Mộng Sơ định rời đi.
Không ngờ Vương phi lại cười nói: “Ở lại chỗ này đi, dì cháu các ngươi nếu lại về viện, một mình đón năm mới sẽ quạnh quẽ lắm nha, huống chi các ngươi cái gì cũng không chuẩn bị, ở lại đây vẫn hơn.”
Từ Thư Uyển nghe vậy, phảng phất thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, dựa theo ý của Vương phi an phận ngồi bên cạnh, tuyệt không chủ động nói chuyện với Vương gia.
Cổ đại đón giao thừa thập phần nhàm chán, không có tiệc liên hoan, cũng không có các tiết mục giải trí, chỉ có Vương gia ngẫu nhiên trò chuyện này nọ với Vương phi.
Thân thể Vân Mộng Sơ rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, sớm chống đỡ không nổi, nghiêng đầu tựa vào vai Sở Thiên Hựu, vừa nhắm mắt liền ngủ mê đi.
Sở Thiên Hựu đỡ đầu nàng, để nàng nằm trên đùi mình, tiếp tục ngồi yên lặng như trước.
Từ Thư Uyển thấy thế, vội bước lên ôm Vân Mộng Sơ lên, Sở Thiên Hựu nhất thời cảm giác trên đùi trống không, chợt cảm thấy mờ mịt mất mát.
.
.
.
Vân Mộng Sơ ngủ một giấc thẳng đến sáng, sau một hồi sửa soạn, Từ Thư Uyển đưa cho nàng một cái hồng bao, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nói: “Tiểu Sơ lại lớn thêm một tuổi, tiểu di tặng con tiền mừng tuổi, Tiểu Sơ phải nhớ cất kĩ nha.”
Lúc này Vân Mộng Sơ đang ngồi trên giường, nhận lấy hồng bao từ tay Từ Thư Uyển, có chút thuần thục nói: “Tạ —— tạ ——” dứt lời, liền nhanh nhẹn nhét hồng bao vào dưới gối.
Đây là thu nhập đầu tiên của nàng ở cổ đại, đương nhiên là phải cất kĩ. Nàng tuổi còn quá nhỏ, tiền tiêu hàng tháng bình thường đều trực tiếp giao cho Từ Thư Uyển, nàng đến nay còn chưa được thấy một phân tiền nào, tiền mừng tuổi đương nhiên là phải giữ kĩ.
Từ Thư Uyển thấy thế, không khỏi bật cười, nhéo nhéo gương mặt nàng, “Tiểu Sơ, con thật đáng yêu.”
Nàng ngẩng đầu cười cười với Từ Thư Uyển, bộ dạng nàng bây giờ chẳng khác nào như chú hề, nhưng có thể khiến Từ Thư Uyển cười, coi như cũng không tệ.
Cẩn thận dặn dò thêm một phen, Từ Thư Uyển mới dẫn nàng đến chỗ Vương phi thỉnh an.
Buổi sáng ngày đầu tiên trong năm, mọi người phải tụ hợp lại cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Lúc bọn họ đến, hai chị em Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu hiển nhiên đã sớm an vị cạnh Vương phi, Chương di nương và Sở Thiên Hi cũng đến.
Hôm nay, Chương di nương cũng mặc một thân quần áo chói lọi, cài hoa lựu đỏ cộng thêm áo thêu hoa càng tôn lên nước da trắng nõn, lộ ra phong thái thành thục quyến rũ.
Chỉ tiếc, Sở Thân Vương vẫn ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, ngẫu nhiên quay sang nói chuyện với Vương phi, từ đầu đến cuối đều không để ý đến một Chương di nương xinh đẹp vô cùng.
Vân Mộng Sơ trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu, nếu Sở Thân Vương thật sự không có một chút cảm giác với Chương di nương, vì sao lúc trước lại phát sinh quan hệ với Chương di nương, sinh ra Sở Thiên Hi?
Chẳng lẽ thật sự là dục vọng quấy phá?
Nhưng Sở Thân Vương nhìn không giống như người trầm mê nữ sắc a!
Bí ẩn trong vương phủ quả nhiên rất nhiều.
Vương phi thấy Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ đến, lập tức đưa qua một cái hồng bao, nói: “Đây là của ta và Vương gia tặng cho Tiểu Sơ.”
Từ Thư Uyển lập tức tạ ơn nhận lấy, đồng thời nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, mau cám ơn Vương phi, chúc tết Vương phi, sáng hôm nay dì đã dạy con, còn nhớ không?”
Vân Mộng Sơ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng cười với Vương phi, “Cám ơn, tân niên —— vui vẻ ——” nàng nói có hơi chậm, như thể còn chưa thuần thục, bất quá chung quy vẫn nói ra.
Vương phi cũng cười đáp: “Tân niên vui vẻ, qua một năm, Tiểu Sơ đã biết chúc tết.”
Vân Mộng Sơ hắc hắc cười cười, rồi quay sang lắc lư đi đến trước mặt Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu, không thuần thục nói lại câu tân niên vui vẻ, rồi tha thiết mong chờ nhìn bọn họ.
Bộ dáng này nhất thời đem Vương phi chọc cười, “Nhìn xem, nha đầu kia cho rằng nói những lời này sẽ có lễ vật, ba ba chạy tới xin này nọ.” Lời này vừa ra, liền ngay cả Sở Thân Vương nguyên bản cúi đầu uống trà cũng phì cười.
Từ Thư Uyển thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không có cách nào đối với nàng.
Vân Mộng Sơ kỳ thực chỉ muốn nói một câu tân niên vui vẻ với Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu, thật sự không định chờ lễ vật, hai người bọn họ cũng đều là đứa nhỏ, làm sao có thể chìa tay xin lễ vật. Đương nhiên nếu hai người bọn họ có thể cho, nàng tuyệt đối vui vẻ nhận, dù sao tiền a, không có ai ngại nhiều. Nói xong câu đó, nhìn vào mắt bọn họ một hồi, liền xoay người đi tới trước mặt Sở Thiên Hi, lặp lại câu tân niên vui vẻ với Sở Thiên Hi, điều này khiến Sở Thiên Hi giật mình không thôi.
Hắn vốn tưởng rằng, Vân Mộng Sơ sẽ không đến chúc tết hắn, không nghĩ tới Vân Mộng Sơ vẫn đến chúc tết hắn, hắn có chút hoảng loạn đáp lại một câu tân niên vui vẻ.
Vân Mộng Sơ nghe được trả lời, lại lắc lư đi về bên cạnh Từ Thư Uyển, thành thành thật thật đứng yên, bộ dạng ‘ta rất thuần lương vô hại’.
Bất quá khi nàng đứng được một lát, Sở Thiên Hựu đến bên cạnh nàng, từ bên hông lấy ra một cái hồng bao đưa cho nàng, “Sư phụ đưa cho muội.”
Vân Mộng Sơ thụ sủng nhược kinh nhận lấy, sư phụ nhà nàng cũng không tệ, còn nhớ đến chuyện tặng lễ tân niên cho nàng, xem ra nàng lại có một chỗ dựa vững chắc ở cổ đại.
Sau tiết mục thu tiền mừng tuổi là bữa cơm đoàn viên, cơm nước xong, Sở Thân Vương liền ra phủ gặp bạn, bọn họ cũng đều tự trở về viện của mình.
.
.
.
Chỉ chớp mắt, mùng ba đến.
Sáng sớm ngày mùng ba, Vân Mộng Sơ còn đang trong giấc ngủ đã bị Từ Thư Uyển kéo dậy, mạnh mẽ lôi nàng đi rửa mặt thay quần áo, tùy tiện cho nàng ăn mấy miếng bánh, liền đem nàng ra chính sảnh.
Ở chính sảnh, Sở Thiên Hựu đã sớm ngồi chờ. Nàng đến không bao lâu, thân ảnh Lăng Hiên liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Sở Thân Vương lần này bận tiến cung nghị sự, chỉ có một mình Vương phi ngồi ở chính sảnh, Lăng Hiên lúc tiến vào rất nghiêm túc, trực tiếp nói với Vương phi mình muốn dẫn hai đứa nhỏ đi.
Sở Thiên Hựu nghe vậy, kéo Vân Mộng Sơ xuống ghế, lúc này vẫn còn đang buồn ngủ rã rời, vỗ vỗ mặt nàng giúp nàng thanh tỉnh một chút, rồi dưới ánh mắt lo lắng của Từ Thư Uyển, những lời dặn dò của Vương phi, hắn dẫn Vân Mộng Sơ đi theo Lăng Hiên xuất môn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện