[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành - Sưu tầm
Chương 11 : CÁC HOÀI TÂM TƯ
.
Trái lại, ở bàn của Sở Thân Vương.
Sở Thân Vương và Triệu phó tướng ngẫu nhiên cụng ly uống rượu, Lăng Hiên tiên sinh yên tĩnh ăn đồ ăn.
Hồi lâu sau, Sở Thân Vương mới nhàn nhạt hỏi Lăng Hiên, “Thánh thượng gần đây tựa hồ luôn lấy bài tử của Hiền phi.”
Lăng Hiên thở dài một hơi, “Hiền phi luôn được sủng ái, từ khi còn là tần đã được sủng, hiện thời bên cạnh có Tứ hoàng tử, tựa hồ càng thêm được sủng ái.”
Triệu phó tướng đặt chén rượu xuống, “Vương gia, bất quá chỉ là một phi tử được sủng ái mà thôi, ngài cần gì vì nàng ta mà phải điệu thấp như thế, đến thọ yến cũng không làm?”
Sở Thân Vương thản nhiên cười cười, “Hàng năm đều làm thọ yến, năm nay còn không cho ta thừa dịp danh vọng của Hiền phi mà nghỉ một chút sao? Mấy ngày trước, thánh thượng vì sủng Hiền phi, đem chức quan của phụ thân nâng lên mấy cấp. Với loại tình huống bây giờ, ta tốt nhất vẫn là điệu thấp làm việc.”
Lăng Hiên gật gật đầu, “Cẩn thận chạy thuyền vạn năm, Vương gia làm không sai.”
Triệu Hãn kỳ thực là nhất giới vũ phu, hành quân đánh giặc còn được, nhưng luận khởi đến chuyện trong triều đình, hắn thực không được, sau khi nghe Lăng Hiên nói như vậy, nói: “Ta nghe theo Vương gia, tuy rằng cảm thấy như vậy có chút nghẹn khuất, nhưng Triệu Hãn ta co được dãn được.”
Lăng Hiên nghe xong cười thầm, lời này cũng nói ra được, xem ra Triệu Hãn uống rượu đã sắp đủ rồi.
Triệu Hãn, người này tuy rằng tính cách hào sảng, nhưng hơi cẩu thả, bất quá hắn đối với Vương gia luôn trung thành và tận tâm, lại có Vương gia bên cạnh nhắc nhở, nên tính ra cũng không có gì kém.
Tứ hoàng tử sinh ra, Hiền phi càng được sủng ái…
Kết cục của Đại Chu hoàng triều, nhất định sẽ càng thêm phức tạp.
Sau khi thọ yến chấm dứt, ai nấy đều tự trở về viện của mình.
Nhưng Sở Thiên Hi lại một mình đến một viện khác.
Tòa viện này nằm ở một góc hẻo lánh phía Tây vương phủ, tuy rằng u tĩnh, nhưng cũng hoang vắng rất nhiều.
Nơi này chính là nơi ở của Chương di nương.
Ở đây, ngoại trừ Chương di nương, chỉ có hai tiểu nha hoàn hầu hạ nàng, không còn ai khác.
Tuy rằng địa vị của nàng không thể so với Vương phi, nhưng ngay cả so với sườn phi Từ Thư Uyển, nơi ở Chương di nương cũng không đáng để so sánh.
Nơi này, chính là nơi ở của mẹ ruột Sở Thiên Hi.
Mẫu thân hắn vì Vương gia phí sức sinh ra đứa con trai đầu tiên, nhưng không hưởng thụ được vinh quang nên có, ngược lại phải ở nơi này cô độc sống qua ngày.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, ngày thường vốn không có ai đến chỗ của Chương di nương, bọn nha hoàn đã sớm khóa cửa, nên tiếng gõ cửa khe khẽ lúc này của Sở Thiên Hi phá lệ rõ ràng giữa trời đêm yên tĩnh.
“Ai?” Trong viện truyền tiếng nha hoàn thiếp thân Đồng Nhi của Chương di nương.
“Là ta.”
Cửa rất nhanh mở ra, Đồng Nhi giật mình nhìn Sở Thiên Hi, “Nhị thiếu gia, đã trễ thế này, ngài làm sao có thể đến?”
Sở Thiên Hi khẽ lắc đầu, “Di nương ngủ rồi sao?”
Đồng Nhi lập tức tránh ra, “Di nương ở trong phòng khâu quần áo, tạm thời không ngủ.”
Sở Thiên Hi chậm rãi đi vào, “Ta vào trong phòng gặp di nương, ngươi không cần cùng vào.”
Đồng Nhi dừng chân lại, “Vâng.”
Sở Thiên Hi đẩy cửa vào, thấy mẹ ruột mình đang thêu dưới ánh đèn, trong lòng bắt đầu chua xót.
Nếu là Vương phi, nàng sẽ không cần tự tay may vá, tùy tiện ra lệnh một tiếng, sẽ có vô số tú nương tài nghệ nguyện ý thay nàng làm.
Đâu có giống như mẫu thân của mình…
Lúc này, dưới ánh đèn, mẫu thân tuy rằng tướng mạo vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ẩn dưới vẻ đẹp kia, lại phảng phất một phần cô đơn.
“Đồng Nhi sao? Ta lát nữa sẽ ngủ, ngươi đi xuống trước đi.” Chương di nương nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu chỉ lên tiếng đáp lại.
Sở Thiên Hi đóng cửa lại, đi đến trước mặt Chương di nương, thấp giọng nói: “Di nương.”
Chương di nương kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức buông trong món đồ trong tay, vừa mừng vừa sợ nhìn Sở Thiên Hi, “Nhị thiếu gia, sao ngài đến đây, thọ yến của Vương gia đã kết thúc? Sao không về nghỉ ngơi, còn đến nơi này của nô tì làm gì?”
Sở Thiên Hi cười khổ, ngồi xuống chiếc ghế cạnh Chương di nương, “Sau khi thọ yến kết thúc cũng không có chuyện gì, muốn đến gặp di nương.”
Chương di nương lắc đầu thở dài, “Nô tì biết nhị thiếu gia quan tâm nô tì, nhưng nhị thiếu gia vẫn làm trò thì hơn, dù sao Vương phi…”
“Ta đến gặp mẹ ruột của mình, Vương phi cũng không thể ngăn cản.” Sở Thiên Hi bỗng nhiên lạnh giọng nói.
Chương di nương sốt ruột nói: “Nhị thiếu gia, loại ngôn từ này ngàn vạn không thể nói ra ngoài, nếu bị Vương phi nghe được, ngày lành mà ngài thật vất vả mới có sẽ không còn.”
Sở Thiên Hi suy sụp gật đầu, “Di nương, sườn phi bên kia thế nào, một chút đột phá cũng không có sao?”
Chương di nương tuy rằng nghi hoặc Sở Thiên Hi vì sao đột nhiên hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn hồi đáp: “Không hi vọng, di nương đã thử qua vài lần, vô luận là âm thầm châm ngòi hay là tặng lễ, sườn phi thủy chung thờ ơ, bộ dạng như thể luôn xem Vương phi là trời. Vương phi cũng không hoài nghi sườn phi. Muốn khiến sườn phi và Vương phi nội đấu, quả thực là chuyện không có khả năng.”
Sở Thiên Hi nghe xong, mắt hiện lên thất vọng, chợt nhớ tới chuyện khiến mình bất bình cả đêm, càng thêm không cam lòng, “Di nương, ngươi biết không, hôm nay Lăng Hiên tiên sinh nói muốn thu Vân Mộng Sơ làm đồ đệ.”
“Cái gì?” Chương di nương không dám tin nhìn Sở Thiên Hi, “Ngài nói… Lăng Hiên tiên sinh thu Vân Mộng Sơ làm đồ đệ? Điều đó không có khả năng, không có khả năng…” Chương di nương thì thào, có chút không dám tin.
Vân Mộng Sơ đó, chỉ là một dã nha đầu lai lịch không rõ, thế nhưng có thể được đương triều đệ nhất tiên sinh Lăng Hiên thưởng thức? Con trai của nàng tuổi còn nhỏ đã ngâm thơ làm câu đối, chỗ nào kém con nhóc Vân Mộng Sơ kia, Lăng Hiên thế nhưng thu Vân Mộng Sơ mà không thu con của nàng.
Trong lòng Chương di nương lúc này tràn ngập không cam lòng và oán hận.
“Di nương.” Sở Thiên Hi thấy biểu cảm trên mặt Chương di nương có chút không đúng, lo lắng gọi một tiếng.
Chương di nương phục hồi tinh thần lại, nhìn đứa con đã dần dần trưởng thành của mình, trong lòng không khỏi bi ai, “Nhị thiếu gia, Vân Mộng Sơ hiện tại là sư muội của thế tử, dựa theo tính tình của Vương phi, tối thiểu sẽ không bạc đãi bọn họ, cứ tiếp tục như vậy, trong vương phủ sẽ càng không còn chỗ cho chúng ta dung thân. Nhị thiếu gia, lúc ở trong thọ yến, thế tử vẫn đối với ngài như vậy sao?”
Sở Thiên Hi không cam lòng gật gật đầu, “Giống như trước đây, đối với ta lạnh như băng, cơ bản là không quan tâm ta. Hắn từ lúc còn nhỏ cho tới bây giờ đều không xem ta là ca ca, cơ hồ nhiều lần xem ta như người vô hình, ta có lấy lòng thế nào cũng vô dụng.”
Chương di nương ánh mắt lạnh lãnh, “Một khi đã như vậy, có một số việc liền không thể trách chúng ta.” Nàng từng có một thời hồn nhiên, từng có ảo tưởng, chỉ tiếc, mọi chuyện không chấp nhận nàng tiếp tục đơn thuần.
“Nhị thiếu gia, cứ tiếp diễn như vậy, hai người chúng ta sẽ không còn địa vị gì trong phủ, tựa như vị thứ xuất huynh đệ kia của Vương gia bị đuổi khỏi phủ, chúng ta…”
Sở Thiên Hi cười khổ, “Di nương nói rất có lý, ta làm sao không rõ, chính là ta căn bản không tìm được cơ hội xuống tay, vừa có thể hoàn toàn diệt trừ bọn họ, vừa không đem sự tình liên lụy đến chúng ta.”
Chương di nương mím môi, “Nhị thiếu gia, yên tâm đi, nhất định sẽ có cơ hội.”
—
Sở Thân Vương tự mình tiễn Lăng Hiên, lúc này còn chưa trở về phòng, Vương phi liền nhân cơ hội dắt Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu về phòng hỏi chuyện.
Vương phi ngồi trên chủ vị, sắc mặt bình thản nhìn hai đứa nhỏ đang đứng, tuy rằng thần sắc không thấy nghiêm khắc, nhưng Sở Thiên Ninh lại khẩn trương lên.
“Mẫu thân…” Sở Thiên Ninh nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Ừm.” Vương phi nhàn nhạt đáp lời.
Sở Thiên Ninh thấy sắc mặt Vương phi không mấy hiền lành, cũng không dám nói gì nữa.
“Ninh nhi, ta có dạy con phải khiêm tốn làm người chưa, đối với một người, cho dù là trong lòng cảm thấy chán ghét cũng không thể biểu hiện ra mặt?”
Sở Thiên Ninh khẽ gật đầu, “Mẫu thân đã dạy.”
“Ta biết con luôn khinh thường xuất thân của Vân Mộng Sơ, không mấy yêu thích nàng, nhưng nàng dù sao cũng được chính miệng Vương gia đồng ý nuôi dưỡng trong phủ, hơn nữa là con bài làm an tâm Từ Thư Uyển. Hôm nay nàng được Lăng Hiên tiên sinh thưởng thức, thu làm đệ tử. Phải biết rằng, được làm đệ tử của Lăng Hiên tiên sinh, tuyệt không phải tài trí bình thường, nàng bây giờ còn nhỏ, nhưng sau khi lớn lên nhất định sẽ có chút hành động, người như thế, nếu có thể giao hảo thì ngàn vạn không nên trở thành kẻ địch với nàng. Đã hiểu chưa?”Vương phi nhàn nhạt nói.
Sở Thiên Ninh nhịn không được hỏi một câu, “Mẫu thân, chúng ta vì sao phải đối tốt với Vân Mộng Sơ, nàng bất quá chỉ là một biểu tiểu thư sống nhờ trong vương phủ, còn không phải tùy ý chúng ta bài bố sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện