[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Chương 2 : Đầu thai

Người đăng: jonyhoanganh

"Ta phụng lệnh của Thôi phủ quân đưa Kỷ huynh đệ đến đường Hoàng Tuyền." Trên bầu trời, cô gái áo tím nắm tay Kỷ Ninh bay đi. Kỷ Ninh nhìn quanh. Vừa rồi hắn vẫn còn ở trong phủ của Thôi phủ quân, sao chỉ trong chớp mắt mà đã ở trong không trung rồi. "Xin hỏi Thôi phủ quân rốt cuộc là ai?" Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi. "Nghe nói trước thì đầu thai còn phải gặp phán quan, thẩm tra kiếp trước, phán định kiếp sau sau đó mới đầu thai?" "Không phải ngươi đã gặp phán quan rồi sao?" Cô gái áo tím cười nói. "Thôi phủ quân cai quản Sinh Tử bộ, ngài chính là đệ nhất phán quan! Ngài ấy tự mình phán định cho ngươi thì còn cần gì những phán quan bình thường phán định nữa." Người thống trị cao nhất của âm tào địa phủ chính là Thập Điện Diêm Vương, tiếp đó là đệ nhất phán quan - Thôi phủ quân - Thôi Giác. Danh tiếng của hắn rất lớn, truyền khắp tam giới từ lâu. Nhân Gian giới là rộng lớn nhất, vô cùng vô tận, cùng với ba nghìn đại thế giới, hàng tỉ tỉ tiểu thế giới nữa. Những việc thiện ác của mỗi sinh linh khi còn sống đều do các phán quan tiến hành phán xét, công việc đó khổng lồ đến mức nào? Trong toàn bộ âm tào địa phủ có tới hàng trăm triệu phán quan, phụ trách phán xét hồn ma của hàng tỉ tỉ thế giới khi họ chết, Thôi phủ quân là người đứng đầu các phán quan, được gọi là đệ nhất phán quan, hắn cai quản Sinh Tử bộ, quyền to chức lớn, gần như ngang hàng với Thập Điện Diêm Vương. "Nhìn đi, đó là đường Hoàng Tuyền." Cô gái áo tím chỉ con đường thênh thang ở phí trước, trên đường đang có vô số những nhóm hồn ma chậm rãi đi tới. "Đi dọc đường Hoàng Tuyền sẽ nhanh chóng đến được cầu Nại Hà, qua cầu Nại Hà sau đó uống Mạnh bà thang là ngươi có thể đi đầu thai rồi." "Đi đi." Cô gái áo tím vung tay lên. Ánh sáng vàng bao phủ thân hình Kỷ Ninh, hắn bay về phía xa, bay vào nhóm hồn ở phía trước, chen ngang vào. Mấy tên đầu trâu mặt ngựa trong nhóm này thấy cô gái áo tím trên bầu trời thì không kẻ nào dám lắm miệng, thậm chí còn có một tên đầu trâu lúc nào cũng đi bên cạnh Kỷ Ninh, thái độ rất khách khí. . . . Sương mù tràn ngập đường Hoàng Tuyền, vô số nhóm hồn ma đang đồng thời đi tới, Kỷ Ninh cũng ở trong đó. "Ơ?" Kỷ Ninh nhìn về phía trước. Phía trước sương mù rất dày, hồn ma vừa tiến vào là đã không thấy bóng dáng nữa. "Đi đi, phía trước chính là cầu Nại Hà." Gã đầu trâu bên cạnh nói với vẻ thân thiện. Kỷ Ninh gật đầu, cất bước ngay không chút chậm trễ, tiến vào trong màn sương mù dày đặc. Hắn cảm thấy như thời không đang biến ảo. "Đây là đâu?" Kỷ Ninh nghi hoặc nhìn về phía trước, chỗ đó là một con đường nhỏ quanh co, lác đác có vài hồn ma, phóng mắt nhìn thì thấy có vài chục hồn ma đang đi ở phía trước. Phía cuối con đường là một dòng sông, nước sông rất đục. "Đây hẳn là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết." Kỷ Ninh cũng đi về phía trước. "Quái lạ." "Rõ ràng là có rất nhiều nhóm cùng đi, sao sau khi tiến vào trong sương mù lại trở nên ít như vậy?" Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Hắn đâu biết rằng thời gian ở cầu Nại Hà trôi đi khác với bên ngoài. Đó chính là thứ gọi là trên trời một ngày, thế gian một năm. Thời gian ở cầu Nại Hà trôi còn nhanh hơn thế, một ngày ở Minh giới trôi qua thì không biết đã qua bao nhiêu năm ở cầu Nại Hà rồi. "A! A!" "Ta hối hận!" Kỷ Ninh đi trên cầu Nại Hà, liếc mắt nhìn thấy đầu cầu có một hồ máu, trong hồ máu tràn ngập các loại rắn rết độc trùng đang cắn xé không ngừng. Hầu hết các hồn ma đều đi qua hồ máu, nhưng cũng có một số hồn ma đi đến đấy sau đó rơi vào, hiển nhiên họ là những kẻ có nhiều tội nghiệt, khó tránh được nỗi khổ bị cắn xé trong hồ máu. "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy?" Kỷ Ninh lắc đầu, nhìn về phía bờ bên kia, "Thật đẹp." Bên bờ Vong Xuyên, hoa đẹp nở rộ. Ở đầu cầu cách đó không xa có một khối tinh thạch, thỉnh thoảng lại lóe ra một vài hình ảnh, đó chính là đá Tam Sinh trong truyền thuyết. Cách đá Tam Sinh không xa là một cái đài bằng đất đá, nó chính là đài Vọng Hương. Hồn đi qua chiếc đài bằng đất đá này thì sẽ đến chỗ của Mạnh bà. Mạnh bà là một bà lão nhìn rất bình thường, bà đang đang bưng một bát canh, cho mỗi hồn ma đi qua uống nó. Uống xong hồn ma liền trở nên vô tri vô giác, tự động nhảy vào một đạo luân hồi trong số lục đạo luân hồi sau người Mạnh bà. "Thiên Nhân, Tu La, Nhân Gian, Súc Sinh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục." Kỷ Ninh nhìn sáu vực sâu sâu không lường được sau người Mạnh bà. "Ta không uống, ta không uống, ta không muốn quên, không muốn quên..." Có không ít hồn ma giãy giụa phản kháng. Nhưng dù họ có giãy giụa thế nào thì vẫn có một sức mạnh vô hình kéo họ đến bên cạnh Mạnh bà, sau đó sức mạnh vô hình đó lại ép họ uống hết Mạnh bà thang. Cho dù họ gào thét thống khổ đến mức nào thì vẫn phải uống hết... Uống xong rồi thì dù tình cảm có sâu sắc đến đâu, ký ức có đáng nhớ đến đâu họ cũng đều sẽ quên hết. Khi đó, họ đã không phải là mình nữa rồi. "Ta đến Thiên giới, mặc dù năm mười sáu tuổi sẽ nhớ lại ký ức của kiếp trước, nhưng lúc đó, ký ức của ta trong mười sáu năm ở Thiên giới sẽ làm chủ hay là ký ức kiếp trước làm chủ? Đến lúc đó, ta vẫn còn là chính ta?"Trong ánh mắt Kỷ Ninh có chút bi ai. Hắn hiểu được. Kiếp này hắn mới sống được mười tám năm, sau mười sáu năm, kiếp sau của bản thân hắn ở Thiên giới sẽ rất mạnh mẽ, sợ rằng ký ức kiếp này chỉ có thể trở thành một thứ lệ thuộc. "Ta có thể làm gì đây?" Kỷ Ninh bị khống chế, không tự chủ được bước đến phía trước. Các hồn ma ở phía trước lần lượt uống Mạnh bà thang, còn sáu hồn ma nữa thì đến lượt hắn. "Mạnh bà thang!" Kỷ Ninh nhìn vào Mạnh bà đang ở trước mặt hắn. Mạnh bà bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Kỷ Ninh nhận ra đây là lần đầu tiên Mạnh bà ngẩng đầu lên, Mạnh bà ngẩng đầu nhìn lên bầy trời ở phía xa, gầm lên bằng giọng nói già nua: "Láo xược!" “Ầm!” Đúng là trời long đất lở, trên không trung xuất hiện vô số vết rạn, sương mù phía xa cũng tan đi, vô số hồn ma đang xếp hàng ở bên ngoài hiện ra, những hồn ma ở gần những vết rạn không gian lập tức bị tiêu tán. Họ tan ra như bong bóng, trong thời khắc này, vô số hồn ma không ngừng bị tiêu tán, các hồn ma kêu rên một cách thống khổ. "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" Trên bầu trời, có vô số hắc long đang bay lượn, con nào con nấy cũng to như một dãy núi. Kỷ Ninh thậm chí có thể thấy được từng cái vảy rồng, cảnh này khiến cho trái tim hắn như bị đóng băng. Vô số hắc long bay lượn vui đùa với nhau trên không trung, con nào cũng phóng sấm sét màu đen từ miệng xuống phía dưới, hàng trăm triệu luồng sấm sét màu đen đánh vào khắp nơi. Mỗi một luồng sấm sét đều tạo ra khe hở không gian, gây nên cảnh long trời lở đất. "Lưỡng Giới Kiếp Long Sinh Diệt trận? Sao các ngươi dám tấn công lục đạo luân lồi, đây là tội lớn!" Mạnh bà vô cùng tức giận, gầm lên một tiếng, hóa thành một luồng sáng bay thẳng về phía hàng ngàn hàng vạn con hắc long trên bầu trời, rất nhiều hắc long đã nhanh chóng vây lấy Mạnh bà. Ầm ầm ~~~ Mặt đất nứt ra, nước sông Vong Xuyên cuộn lên, những hồn ma đụng phải nước sông đều kêu lên sau đó lập tức hóa thành hư vô. Cầu Nại Hà gãy, sụp xuống, những hồn ma đang ở trên cầu đều rơi thẳng vào sông Vong Xuyên. Sáu vực sâu không thấy đáy của lục đạo luân hồi rung lên, từ các vực sâu phát ra từng luồng ánh sáng. "Không tốt." Kỷ Ninh sợ hãi nhìn cảnh tượng hủy thiên diệt địa như tận thế này, đồng thời cũng cảm giác sự trói buộc vô hình trên người mình biến mất. "Liều!" Khi sự trói buộc biến mất, Kỷ Ninh vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng chạy đến nhảy thẳng vào đường luân hồi gần hắn nhất là Nhân Gian đạo. Sáu vực sâu của lục đạo luân hồi ở các vị trí khác nhau, bởi vì Nhân Gian giới là nơi có nhiều người tiến vào nhất nên Nhân Gian đạo ở ngay sau lưng Mạnh bà , nó gần với Kỷ Ninh nhất, đương nhiên Kỷ Ninh sẽ chọn chỗ gần nhất để nhảy xuống. Vài hồn ma xung quanh cũng hoang mang nhảy vào thông đạo luân hồi. Có một hồn ma còn muốn chạy đến chỗ Thiên Nhân đạo cách đó xa nhất để nhảy xuống. Roẹt roẹt~~~ Một luồng sấm sét màu đen quét qua, những hồn ma còn chưa kịp nhảy xuống, kể cả hồn ma đang chạy về phía Thiên Nhân đạo đều bị nó đánh thành khói bụi. ** ** ** Những chuyện xảy ra ở Minh giới, vô số hắc long bay lượn trong không trung, hàng trăm triệu luồng sấm sét màu đen đánh phá lung tung làm cho Kỷ Ninh vô cùng rung động, nhưng hắn cũng hiểu, hắn chỉ là một hồn ma của người phàm, có nghĩ đến những thứ đó cũng chẳng ích gì. Huống hồ giờ phút này hắn chẳng hơi sức đâu quan tâm đến những chuyện kia, bởi vì đầu hắn đang rất đau! Kỷ Ninh cảm thấy đầu mình rất đau, giống như có thứ gì đó đang lôi đầu mình, lôi rất mạnh. Cổ đau quá, thân thể bị đè nén, thật là khó chịu. "Rào rào!" Hắn đột nhiên cảm thấy rất thoải mái sau đó lại thấy lạnh thấu xương, đồng thời không khí từ trong miệng tràn vào thân thể. Lần đầu tiên sau khi chết ở kiếp trước Kỷ Ninh lại được thở. "Oe!" Không khí tràn vào trong miệng, hắn liền phát ra tiếng kêu. Đó là tiếng trẻ con khóc. "Là một công tử, là một công tử." Một giọng nói không được tự nhiên lắm nhưng người khác vẫn có thể nghe hiểu được vang lên. "À, ta đầu thai rồi." Kỷ Ninh lập tức hiểu ra. ----------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang