[Dịch] Mãng Hoang Kỷ
Chương 12 : Sáu năm
Người đăng: jonyhoanganh
.
Trong luyện võ trường có một thiếu niên mặc áo da thú cầm trong tay một thanh kiếm cùn màu đen đang đứng đó, xung quanh là chín tên chiến sĩ võ dũng thân hình cao to khỏe mạnh, những tên chiến sĩ này đều mặc áo giáp, tay cầm thương, kiếm, đao..., tuy nhiên những binh khi đó đều bị bao lại.
Sáu năm rồi, Kỷ Ninh luyện kiếm đã được sáu năm, tuy vừa qua mười tuổi nhưng bởi vì kiếp này tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nên khiến hắn cao hơn một thước sáu, so với kiếp trước thì chỉ thấp hơn chừng mười phân. Chỉ nhìn về khuôn mặt thì gần như giống hệt kiếp trước, có lẽ đây chính là mặt do tâm sinh. Nếu như muốn nói ra chỗ khác nhau... thì là khuôn mặt kiếp trước tái nhợt do bị bệnh còn kiếp này thì tràn đầy sinh lực.
"Quy củ vẫn như cũ." Kỷ Ninh lướt nhìn xung quanh một lượt - ánh mắt còn đáng sợ hơn cả yêu thú, "Chỉ cần các ngươi đánh bại ta, mỗi người một khối đầu thú vàng."
"Gào ~~"
"Công tử, cẩn thận nhé."
"Ha ha, một khối đầu thú vàng, các anh em hãy cho công tử thấy thực lực của chúng ta đi." Những tên chiến sĩ dũng mãnh này gầm lên. Bọn họ đều là chiến sĩ mạnh nhất trong quân đội do Kỷ thị Tây phủ thống lĩnh --- chiến sĩ Cửu Nha! Dũng sĩ có thể nhận được xưng hiệu Cửu Nha đều đã tu luyện nội kình đến Hậu Thiên Viên Mãn, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
Đầu thú vàng là khối vàng nặng mười cân (Cân tầu=0,5kg). Vàng là tiền tệ được dùng thông dụng nhất tại vô số bộ lạc, đối với những chiến sĩ mạnh nhất trong quân đội này mà nói mười cân vàng đã đủ sức hấp dẫn bọn họ.
Thế nhưng bọn họ không dám sơ sót tí nào bởi vì sự cường đại của Kỷ Ninh đã truyền khắp quân đội từ lâu. Do thường xuyên bắt các tinh anh trong quân đội đến luyện tập, nên thực lực của Kỷ Ninh tăng lên thế nào, những chiến sĩ này đều rõ. Dù là chín tên chiến sĩ mạnh nhất liên thủ nhưng muốn đánh bại Kỷ Ninh cũng rất khó, tuy vậy vẫn có khả năng.
Kỷ Ninh cầm kiếm, lặng yên lướt nhìn xung quanh.
Thực ra từ khi luyện thành bộ kiếm pháp Thiên Cương Địa Sát một trăm linh tám kiếm được xưng là phức tạp nhất này khiến phụ thân gật đầu thỏa mãn, thì việc chỉ luyện tập với con rối đã không còn ý nghĩa. Thế nên Kỷ Ninh mới được cho phép luyện tập với các dũng sĩ trong quân. Khi luyện tập thì binh khí sử dụng đều được bao lại.
Đồng thời phụ thân còn hạ nghiêm lệnh: "Khi con luyện tập với người khác chỉ cho sử dụng một thanh kiếm! Đồng thời con chỉ được dùng một thành thực lực của mình! Chỉ khi luyện tập với ta hay mẫu thân của con thì mới cho phép dùng song kiếm... Nhớ kỹ, song kiếm chính là sát chiêu của con, chỉ khi thật sự muốn giết chết đối phương mới được phép dùng."
Vì thế...
Tuy rằng tiếng tăm của Kỷ Ninh truyền khắp quân đội, được công nhận là thiên tài. Thế nhưng bọn họ chỉ mới nhìn được một góc núi băng mà Kỷ Ninh để lộ. Tất nhiên, khi giao chiến thì ở các mặt như 'kiếm thuật một tay' hay 'bộ pháp' , Kỷ Ninh đều dốc toàn lực.
...
Chín tên dũng sĩ đi xoay quanh Kỷ Ninh, một đám nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh như đang nhìn con mồi.
Kỷ Ninh vẫn bất động.
"Vút!" Trong chín tên dũng sĩ đi xoay quanh Kỷ Ninh đột ngột có một tên dũng sĩ đầu hói vọt mạnh tới trước, trường thương trong tay phóng giống hệt như một con rắn độc, chớp mắt đã tới trước người Kỷ Ninh.
Đối mặt với một thương vừa mạnh mẽ vừa dữ tợn đó, thân ảnh của Kỷ Ninh nhoáng lên thì đã tới gần tên dũng sĩ đầu hói, trường thương lập tức đâm vào không khí.
Trường thương sợ nhất cận thân!
"Xuy!" Kiếm trong tay Kỷ Ninh vung lên, một đạo kiếm quang lóe lên, tên dũng sĩ đầu hói lập tức lộn nhào đồng thời đá mạnh vào thanh trường thương một cái khiến trường thương đập về hướng Kỷ Ninh còn bản thân hắn thì lộn ngược trở về trong quân trận.
"Phù, nguy hiểm quá, suýt nữa thì mới một chiêu đã đi đời, các anh em hãy cẩn thận." Tên dũng sĩ đầu hói đó sau khi trở lại quân trận lập tức kêu lên.
Kỷ Ninh dẫm lên trường thương, nhìn xung quanh: "Cùng xông lên một lượt đi, nếu không các ngươi không có cơ hội đâu."
"Lên."
"Lên."
Sau khi chín tên dũng sĩ cảm thấy chênh lệch thì không tiếp tục thử nữa mà trực tiếp dốc hết sức ứng phó.
Chỉ thấy tiếng gió vù vù, đao quang lấp lóe, kiếm ảnh phiêu động, thương tựa như rồng, kiếm tựa như hổ... từ bốn phía công kích đến Kỷ Ninh. Còn Kỷ Ninh chỉ dùng những bước rất nhỏ lúc lui lúc tiến tránh né, thân hình hắn dường như xê dịch rất ít nhưng cũng làm cho các đòn tấn công trở nên vô hiệu quả.
Binh khí va chạm nhau vang lên những tiếng ‘bành bành’ như sấm rền, hiển nhiên là dùng lực rất mạnh, hoặc là ‘vút’ một tiếng rất nhẹ.
"Không hổ là chiến sĩ Cửu Nha, chín người phối hợp quả thật là... Nếu như chỉ năm hay sáu thì mình có thể đánh bại họ trong nháy mắt. Thế nhưng chín người liên thủ lại khiến mình hoàn toàn rơi xuống hạ phong." Kỷ Ninh đối mặt với chín tên dũng sĩ vây công cũng thấy rất cật lực, dù sao hắn chỉ có một thanh kiếm, dưới sự bức bách như thế này, hắn chỉ có thể cố hết sức phát huy kiếm pháp cùng bộ pháp tới mức tận cùng.
"Hô!"
"Hô!"
Kiếm ảnh vun vút.
Kỷ Ninh bỗng cảm thấy như mê đi, lúc này thân thể và kiếm vô cùng hài hoà, thậm chí còn có một thứ cảm giác có thể thấu qua kiếm cảm nhận chính bản thân của 'kiếm', thậm chí gió sinh ra trong lúc kiếm di động tốc độ cao cũng có thể cảm giác được.
"Xuy!" Độn kiếm màu đen chạm nhẹ vào chuôi chiến đao, trước là lên chấn, sau là gạt, chiến đao của đối phương lập tức không chịu sự khống chế mà lệch hướng, lại đâm mũi kiếm thẳng vào nơi lồng ngực của tên dũng sĩ nọ, khiến cho tên dũng sĩ nọ cảm thấy lồng ngực khó chịu, bật lùi hai bước ngồi phệt xuống đất.
"Hô." Độn kiếm màu đen xẹt ngang hình cung trong không trung, dễ dàng tránh né sự ngăn cản của trường thương đối phương, quét ngang tới mặt của dũng sĩ đầu hói, phốc một cái ngã bay ra ngoài, cả răng cũng văng ra.
Nhất thời như gió thu quét lá.
Kiếm trong tay Kỷ Ninh trở nên biến ảo khó lường, kiếm pháp biến hóa trở nên tinh vi, chớp mắt có thể làm ra nhiều tầng biến hóa, mà trong chiến đấu sinh tử thì ưu thế trong nháy mắt sẽ lập tức trở thành thắng lợi. Chín tên dũng sĩ trước đó còn khiến Kỷ Ninh gắng sức chống đỡ chỉ trong nháy mắt đã té ngã.
"Chúc mừng công tử."
"Chúc mừng kiếm pháp của công tử Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất."
Những tên dũng sĩ này vừa hoảng sợ, vừa kích động, liên tục chúc mừng.
Thiếu niên mới gần mười tuổi mà kiếm pháp đã Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất. Còn yêu nghiệt hơn cả phụ thân 'Tích Thủy Kiếm' Kỷ Nhất Xuyên của hắn nữa.
"Ha ha ha..." Kỷ Ninh cũng kích động vạn phần. Sáu năm rồi, sáu năm qua không ngừng kiên trì luyện kiếm, mỗi ngày ngoại trừ buổi sáng ra ngoài thành luyện cung thì thời gian khác hầu như đều dành để luyện kiếm. Có lúc luyện cùng phụ thân, có lúc luyện cùng đệ tử của phụ thân, cũng có lúc luyện cùng chiến sĩ trong quân đội.
Kiếm, đã thâm nhập vào cốt tủy từ lâu.
Luyện tập ngàn vạn lần đã sớm khiến kiếm của hắn tinh chuẩn tới mức đáng sợ.
Nhất tâm đa dụng càng khiến kiếm pháp của hắn biến hóa khó lường.
Thân thể như là của Thần Ma cùng với việc luyện khí đã tu luyện tới nội kình hậu thiên tối cao cũng khiến kiếm hắn không gì mà không phá được.
Đến tận hôm nay!
Tích lũy từng chút một cuối cùng cũng như nước chảy thành sông, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất.
"Hôm nay chư vị giúp ta đột phá, mỗi người một khối đầu thú vàng. Đừng từ chối." Kỷ Ninh cười ha hả nói.
Chín tên chiến sĩ nhìn nhau, cùng hô lên: "Tạ ơn công tử!"
Nếu như chỉ thua thôi thì bọn họ sẽ không nhận, dù sao thân là chiến sĩ Cửu Nha cũng có ngạo khí. Thế nhưng công tử Kỷ Ninh có thể ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất', đây cũng là một chuyện vui lớn. Việc vui như thế... bọn họ được ban thưởng, nhận lấy cũng là việc bình thường.
"Chín vị."
Hai ả thị nữ thiếp thân Xuân Thảo, Thu Diệp đứng xa xa cầm bàn đá đi tới, trên bàn đá có chín khối đầu thú vàng, đều là đầu dê vàng! Chín tên dũng sĩ đều cười nhận lấy, đồng thời hết sức cảm khái... Công tử Kỷ Ninh thật lợi hại, nhưng mà sự chăm chỉ mấy năm qua của Kỷ Ninh bọn họ cũng thấy trong mắt.
"Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử." Đợi chín tên dũng sĩ rời khỏi, gương mặt Xuân Thảo cùng Thu Diệp cũng tràn đầy vui mừng.
Sáu năm trôi qua, Xuân Thảo cùng Thu Diệp đều đã hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp đẽ nhất. Những thị nữ thiếp thân thông thường đều là đàn bà của chủ nhân thế nên bọn họ đã sớm xem Kỷ Ninh là trời, là thần của các nàng. Thấy công tử lợi hại như thế đương nhiên cũng rất vui vẻ.
"Ha ha ha..." Kỷ Ninh cũng cười.
Có ai mà không kích động, dù sao khổ tu từ nhỏ, thành công rồi sao không vui cho được?
Hắn luyện kiếm đến hai năm mới được phụ thân cho rằng 'thân thể' cùng 'tâm' đã chuẩn bị tốt để luyện kiếm, mới dạy cho một trăm lẻ tám kiếm Thiên Cương Địa Sát .
Lại một năm nữa mới đạt tới cảnh giới tầng thứ nhất, phụ thân mới chấp nhận cho mình đi luyện tập.
Lại ba năm, cho đến hôm nay, mới đạt được cảnh giới tầng thứ hai, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất!
"Xuân Thảo, Thu Diệp, đi theo ta!" Kỷ Ninh gọi, việc hắn muốn làm nhất bây giờ là đi gặp cha mẹ.
********
Ở sâu trong một dãy núi liên miên không dứt truyền tới từng đợt gào rít giận dữ.
Dưới chân núi có một đoàn kỵ sĩ giáp đen, bộ giáp của những kỵ sĩ giáp đen này rất dày, trên các khớp còn có gai nhọn, tọa kỵ của bọn họ cũng là thú một sừng lông dài, hai cái răng nanh ngoắc ngược lên trời tản ra ánh sáng lạnh lạnh lẽo, bốn chân tráng kiện, khi chạy cả mặt đất đều rung động.
Trên trăm tên kỵ sĩ giáp đen, ai nấy đều tản ra khí tức cường đại.
"Hả?" Đám kỵ sĩ giáp đen xoay đầu lại nhìn cách đó không xa, chỉ thấy vách núi đằng xa cấp tốc biến thành màu hồng, sau đó trở thành dung nham nóng chảy. Lượng lớn dung nham chảy từ trên vách núi xuống, bóng một sinh vật hình người đi trong dung nham, cả người rực lửa, bước thẳng tới.
Hô.
Chân vừa chạm đất, trong tay hắn còn kéo theo một con dị thú vảy màu xanh xám rất lớn, ở phía sau hắn còn có một con dị thú bốn chân đi theo. Rất nhanh chóng, dung nham xung quanh sinh vật hình người bị đánh bay, để lộ ra dung mạo... Là một lão giả mái tóc đỏ rực, trên lỗ tai mang một con rắn nhỏ màu đỏ. Con dị thú bốn chân kia cũng đi tới cạnh người của lão giả độc xà, rất ngoan ngoãn.
"Chủ nhân." Hơn trăm tên kỵ sĩ giáp đen đồng loạt cung kính hô.
Lão giả độc xà Kỷ Liệt cười ha hả: "Ra ngoài săn thú lại có thể gặp được Địa Giáp Long, vận khí không tệ, con Địa Giáp Long này chỉ cách một bước nữa là trở thành Sinh Linh Tiên Thiên, quay về phải nuôi dưỡng thật tốt."
"Chủ nhân, chủ nhân!" Trên cao bỗng có tiếng gọi truyền tới.
Kỷ Liệt ngước đầu nhìn tới.
Trên cao có một con chim lông xanh, trên thân có một nam tử gầy gò mặc áo da thú. Khi con chim đó đáp xuống thì nam tử mặc áo da thú lập tức nhảy xuống mặt đất, sau đó cung kính quỳ hô: "Chủ nhân, có tin tức trong phủ."
"Nói." Kỷ Liệt cau mày.
"Con trai Kỷ Nhất Xuyên - Kỷ Ninh ngày hôm nay đã tiến vào cảnh giới 'Nhân Kiếm Hợp Nhất'." Nam tử mặc áo da thú cung kính nói.
Kỷ Liệt trừng mắt, hỏa diễm ngoài thân bành trướng, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, bỗng nhiên ném mạnh con Địa Giáp Long trong tay, chỉ thấy yêu thú Địa Giáp Long nặng nghìn cân hóa thành một luồng tàn ảnh. Oanh ~ nện vào vách núi đằng xa. Vách núi rung động xuất hiện một cái động thật lớn, xung quanh động là những vết nứt lớn dài cả trăm trượng, Địa Giáp Long bị lõm trong động, máu tươi từ đầu, vảy chảy ra, không ngờ là đã bị ném chết.
"Về Tây Phủ Thành!" Kỷ Liệt nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới quát lên ra lệnh.
"Vâng." Trên trăm tên kỵ sĩ giáp đen đồng thanh đáp, tuy rằng bọn họ nghĩ để thi thể Địa Giáp Long ở đây có hơi đáng tiếc nhưng chủ nhân 'Kỷ Liệt' của bọn họ hiện tại đang trong cơn giận, hiển nhiên chẳng ai dám cả gan làm trái.
Ầm ầm ầm ~~
Kỷ Liệt cưỡi dị thú bốn chân đi trước, phía sau là hơn trăm tên kỵ sĩ giáp đen, biến mất trong sơn lâm sâu thẳm, chỉ chừa lại thi thể Địa Giáp Long bị vùi trong cái động trên vách núi, máu tươi chảy xuôi xuống.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện