[Dịch] Mãng Hoang Kỷ
Chương 11 : Kỷ Ninh Ở Đâyspan
Người đăng: jonyhoanganh
.
Đến lúc này thì đứa bé mới trả lời với vẻ sợ hãi:
- Ta tên Thanh Thạch!
- Thanh Thạch, Thanh Thạch...
Kỷ Ninh khẽ nhẩm lại.
Đứa bé cứ lo lắng nhìn thiếu niên trước mắt, nó chỉ biết người này là một kẻ rất mạnh, tất cả mọi người trong bộ lạc của nó cũng đều sợ hắn.
- Thanh Thạch.
Chỉ thấy thiếu niên đó rời khỏi lưng hắc giảo thú tới dắt tay hắn.
- Đi theo ta tới viếng mộ tỷ tỷ ngươi!
Kỷ Ninh nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh Thạch, còn Thanh Thạch cũng chỉ biết để mặc cho hắn nắm tay chứ không hề dám phản kháng. Tất nhiên là Hắc Nha cùng những tộc nhân khác cũng không dám nhiều lời.
Họ đi dọc qua bộ lạc, đi tới nghĩa trang ở phía sau.
Rồi họ lại đi tới trước một nấm mồ.
- Xuân Thảo, ta đã đển rồi.
Kỷ Ninh bắt đầu lấy những đồ tế đã chuẩn bị sẵn ra đặt trước mộ, đây đều là những thứ hắn kiếm được khi đi ngang qua các bộ lạc nhỏ trong quá trình ra ngoài rèn luyện. Hắn cẩn thận bày ra tất cả, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Tên Giang Hòa của bộ lạc Giang Biên đã chết, Dực Xà ở hồ Dực Xà cũng đã chết. Tất cả kẻ thù của nàng đều đã chết.
Hắn vừa dứt lời, bọn người Hắc Nha bên cạnh đều kinh hãi đến biến sắc. Cái gì cơ? Đại Yêu Dực Xà cũng đã chết?
- Thanh Thạch có lẽ là đệ đệ duy nhất của ngươi.
Kỷ Ninh đưa tay chỉ chỉ Thanh Thạch đang ngây ngốc một bên, rồi lôi tới trước người:
- Ta xin thề trước mộ nàng, nhất định sẽ dạy bảo Thanh Thạch!
Đứa trẻ như Thanh Thạch có lẽ không hiểu, nhưng cha nó Hắc Nha lại vô cùng kinh hỉ, lão lập tức nói:
- Tạ ơn công tử.
Bản thân hắn cũng chỉ là thủ lĩnh của một tiểu bộ lạc, liệu có thể cho nhi tử tương lai gì đây? Nhưng nếu được người có địa vị cao quý như công tử Kỷ thị mà giúp thì tương lai của nó sẽ hoàn toàn khác.
- Ngươi không phản đối là được.
Kỷ Ninh đưa mắt nhìn Hắc Nha:
- Sau này ta sẽ sống ở hồ Dực Xà một thời gian, nếu muốn gặp nhi tử ngươi thì cứ tới hồ Dực Xà tìm ta.
- Dạ.
Hắc Nha cung kính đáp.
- Thanh Thạch, dập đầu lạy tỷ tỷ ngươi đi.
Kỷ Ninh nhìn Thanh Thạch.
- Ừm.
Đứa bé tên là Thanh Thạch vội quỳ xuống, khấu đầu ba cái.
Kỷ Ninh phất tay sang bên cạnh:
- Các ngươi đều lui ra đi.
- Dạ, công tử.
Kể cả Thu Diệp, toàn bộ đều lui ra xa, ngay cả Thanh Thạch cũng bị Hắc Nha kéo đi. Trong khu nghĩa trang hoang vu yên tĩnh này cũng chỉ còn lại có một mình Kỷ Ninh.
- Chỉ còn hai ta.
Kỷ Ninh lấy ra cái chén bằng trúc để uống rượu:
- Hôm nay công tử của nàng có nhiều thứ để nói với nàng lắm. Sợ rằng sẽ rất lâu nữa ta mới có thể nói tiếp với nàng.
...
Kỷ Ninh vừa uống rượu trước mộ lại vừa kể chuyện với Xuân Thảo, chớp mắt đã qua hơn nửa canh giờ.
- Hả?
Kỷ Ninh đột nhiên cau mày. Hắn là một tồn tại như Thần Ma nên cảm ứng vô cùng linh mẫn, hắn rất dễ dàng phát hiện ra mặt đất đang rung động với biên độ rất nhỏ:
- Chắc phải có cả ngàn chiến sĩ! Có lẽ cách đây cũng hai mươi dặm. Mấy ngàn chiến sĩ tụ tập cách đây hai mươi dặm? Chẳng lẽ có bộ lạc muốn tấn công bộ lạc Hắc Nha?
Thường thì Kỷ thị luôn mắt nhắm mắt mở với việc các bộ lạc tấn công lẫn nhau.
- Hắc Nha xuất thân từ thương nhân, hẳn là rất biết làm người.
Kỷ Ninh nghi hoặc:
- Từ khi hắn thành lập bộ lạc Hắc Nha vẫn chưa từng có bộ lạc nào đến tấn công. Sao lần này lại có bộ lạc muốn tấn công cơ chứ? Hơn nữa còn là mấy ngàn chiến sĩ?
- Đến xem.
Kỷ Ninh lập tức đứng dậy.
Bất luận là vì Xuân Thảo hay Thanh Thạch, mình cũng không thể buông tay đứng nhìn.
Dù cho Kỷ thị luôn mắt nhắm mắt mở với loại chuyện như thế này nhưng nếu họ muốn nhúng tay vào thì cũng không có bộ lạc nào dám có ý kiến.
******
Kỷ Ninh đi dọc bộ lạc, tiến thẳng về phía cửa chính.
- Công tử.
Mạc Ô, Thu Diệp vội đuổi theo.
- Công tử.
Hắc Nha mang vài tộc nhân đi tới.
Kỷ Ninh quát:
- Ở cách đây hơn hai mươi dặm, có cả ngàn chiến sĩ đang tiến tới. Ừm, hẳn là hai ngàn tới ba ngàn, bộ lạc Hắc Nha các ngươi phải nhanh chóng chuẩn bị.
Hắc Nha giật mình:
- Hai ba ngàn chiến sĩ? Không thể. Bộ lạc lớn như thế nào mới có thể điều động hai ba ngàn chiến sĩ đây. Bộ lạc lớn như vậy tất nhiên sẽ cực kì xem thường bộ lạc nhỏ như Hắc Nha của chúng ta. Hơn nữa, tính cả già trẻ lớn bé thì bộ lạc của ta cũng chỉ có gần một ngàn người, thực sự không đáng để phải điều động số lượng lớn như vậy!
- Ta chắc chắn như vậy!
Kỷ Ninh liếc mắt nhìn hắn, không nói thêm nữa.
- Dạ.
Hắc Nha tự nhiên không dám nhiều lời, vội hét lên:
- Mau mau, có địch nhân tấn công, mau chóng tập hợp.
- Oang...
Chẳng mấy chốc tiếng trầm thấp từ chiếc tù và làm bằng sừng thú cũng vang lên, rồi nhanh chóng truyền tới khắp cả bộ lạc. Tất cả nam nhân cường tráng trong bộ lạc, kể cả phụ nữ trưởng thành, đều cầm đao kiếm thương mâu. Còn những đứa trẻ thì đều trốn kĩ.
...
Kỷ Ninh đang đứng ở cửa chính để theo dõi đằng xa. Tất cả tộc nhân trong bộ lạc Hắc Nha cũng nắm binh khí nín thở chờ đợi, ai nấy đều nhìn về phía núi rừng xa xa.
Dần dần...
Họ cũng đều nghe thấy tiếng bước chân, bởi dù sao thì việc hai ba ngàn chiến sĩ đồng thời di chuyển cũng không thể không phát ra âm thanh. Điều này cũng làm bọn người Hắc Nha càng hoảng sợ hơn. Phải biết rằng Kỷ Ninh đã phán định ra đại khái khoảng cách và nhân số từ rất lâu rồi.
- Đông quá.
- Nhiều chiến sĩ như vậy.
Tộc nhân bộ lạc Hắc Nha đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy từ trong núi rừng xa xa bỗng xuất hiện rất nhiều bóng người. Những bóng người ở hàng đầu thì đều mặc khải giáp, liếc mắt nhìn thì giống như một dòng lũ sắt thép đang điên cuồng tràn tới, khiến cho bất cứ tộc nhân nào trong bộ lạc Hắc Nha cũng đều phải hoảng sợ.
- Đình!
Một tiếng lệnh, ba ngàn chiến sĩ liền tập hợp ở phía trước cửa chính bộ lạc Hắc Nha nửa dặm.
- Bộ lạc Hắc Nha nghe đây.
Chỉ thấy ở trước trận doanh đông nghịt có một tráng hán đầu trọc lực lưỡng đang gầm lên:
- Chúng ta là bộ lạc Hỏa Dực, nếu các ngươi nhanh chóng mở cửa ra hàng thì còn có một cơ hội sống . Còn nếu như có ai chống cự thì đều giết sạch, những kẻ khác cũng sẽ đều bị bán làm nô lệ.
Thanh âm vang vọng trên không.
Bộ lạc Hắc Nha lập tức chìm vào hoảng loạn.
- Làm sao bây giờ?
- Nhiều chiến sĩ như vậy, có tới mấy ngàn người.
- Xong.
- Không phải phía chúng ta còn có công tử từ Kỷ thị sao?
Bộ lạc Hắc Nha bên này đã hoàn toàn không còn sĩ khí. Thứ nhất, bộ lạc mới kiến tạo không bao lâu, hơn nữa tộc nhân đều chỉ là người đào vong tập hợp lại với nhau, cũng chưa hình thành nên tình cảm với bộ lạc. Thứ hai những chiến sĩ cường tráng của bộ lạc Hắc Nha cũng không tới năm trăm người, mà đám người kéo tới kia lại có tận ba ngàn!
Một khi chiến đấu thì chẳng mấy chốc bộ lạc của họ sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!
- Chư vị đên từ bộ lạc Hỏa Dực.
Hắc Nha vội bước lên hét to:
- Không biết vì sao các vị lại tới bộ lạc Hắc Nha của ta? Nếu các vị có bất cứ yêu cầu gì thì bộ lạc Hắc Nha cũng sẽ cố gắng đáp ứng.
- Đừng nói nhảm!
Tráng hán trọc đầu đối diện gầm lên:
- Đầu hàng, hoặc chiến!
Kỷ Ninh nhíu mày nhìn thoáng qua Mạc Ô. Mạc Ô gật đầu rồi tiến lên phía trước, đồng thời quát:
- Công tử Kỷ Ninh nhà ta đang ở đây, thủ lĩnh của bộ lạc Hỏa Dực còn không mau tới bái kiến!
...
- Còn không tới bái kiến!
- Còn không tới bái kiến!
- Còn không tới bái kiến!
... Thanh âm vang vọng trong núi rừng vang lên, đồng thời làm nổi lên một trận náo động trong bộ lạc Hỏa Dực đằng kia.
Ở giữa trận doanh đang có một đám người cưỡi tọa kỵ.
- Kỷ Ninh công tử?
- Kỷ Ninh ở bộ lạc Giang Biên?
- Ngoại trừ Kỷ Ninh thì làm gì còn ai dám ra lệnh cho thủ lĩnh tới bái kiến.
Đám đạo môn trong bộ lạc Hỏa Dực lập tức khiếp sợ. Dù rằng bộ lạc Hỏa Dực là một bộ lạc lớn với hơn hai vạn dân cư nhưng vì trong bộ lạc không có Tiên Thiên Sinh Linh, nên đó đã là quy mô lớn nhất rồi cũng không thể phát triển lớn hơn nữa. Rõ ràng là bộ lạc Hỏa Dực kém hơn hẳn bộ lạc Giang Biên một bậc.
Bộ lạc Giang Biên cũng cách họ không xa, hơn nữa việc cũng đã qua một tháng, tất nhiên các người trong bộ lạc Hỏa Dực cũng sẽ biết tới Kỷ Ninh.
- Tộc trưởng.
- Tộc trưởng.
Tất cả đều nhìn về phía nam nhân râu mép đen đang được bảo vệ.
Nam nhân râu mép đen nghiêng người. Một thanh niên tóc xõa thấp giọng nói:
- Đó chẳng qua chỉ là một tên đệ tử Kỷ thị mà thôi, bộ lạc tấn công lẫn nhau thì cơ bản không cần để ý tới đệ tử Kỷ thị. Lên.
- Công!
Nam nhân râu mép đen lúc này hét lớn một tiếng.
- Cái gì.
- Cái gì, công à?
- Tộc trưởng!
Mấy tên lãnh đạo bộ lạc xung quanh nam nhân râu mép đen đều ngẩn ra. Họ không ngờ tộc trưởng vốn xem như có dũng có mưu lại ngu ngốc như thế. Với thân phận tộc trưởng của mình thì đáng lẽ ra hắn phải hiểu rõ ý nghĩa của cái tên Kỷ Ninh chứ. Nếu là đệ tử Kỷ thị bình thường thì thôi, nhưng đó là Kỷ Ninh, ngay cả bộ lạc Giang Biên cũng phải cúi đầu!
- Giết!
Ba ngàn chiến sĩ đều là những tộc nhân bên trong bộ lạc nên họ làm sao biết được hàm ý của cái tên Kỷ Ninh. Nghe tộc trưởng hạ lệnh thì tự nhiên ai nấy đều gầm lên lao về phía trước.
- Giết!
- Lên.
Như một dòng lũ bằng sắt thép, những người đi đầu thì đều mang khải giáp, còn những người đi sau lại khoác da thú. Nhất thời mặt đất cũng rung lên, trời cũng như tối lại. Tộc nhân bộ lạc Hắc Nha đều ngẩn ra, có một vài người thậm chí còn hét lên.
- Đầu hàng, chúng ta hàng.
- Hết rồi.
- Chạy lấy mạng đi.
...
Ở cửa chính, Kỷ Ninh thấy một đội quân đông nghịt lao tới từ đằng xa thì nhất thời nghi hoặc:
- Hẳn là những bộ lạc lớn một chút đều phải biết tới tên ta rồi chứ. Đặc biệt là sau khi ta ra tay tại bộ lạc Giang Biên, thì nó hẳn là sớm được truyền khắp lãnh địa Kỷ thị rồi. Sao tên thủ lĩnh râu mép đen còn hạ lệnh công kích?
Kỷ Ninh rất nghi hoặc.
Bộ lạc Hắc Nha là một bộ lạc nhỏ, cũng không có gì béo bở. Dùng tới ba ngàn chiến sĩ đến tấn công đã là một việc rất cổ quái, hơn nữa đã biết tên của mình, lại còn công kích thì lại càng cổ quái hơn.
Nhưng chỉ cần bộ lạc Hỏa Dực không đếm xỉa tới tên của mình, thì chỉ cần vì uy danh của Kỷ thị, hắn nhất định cũng sẽ phải ra tay.
- Hừ.
Kỷ Ninh cũng vọt đi tử cửa chính của bộ lạc Hắc Nha, như một con chim cực lớn, trong nháy mắt xé rách không gian. Khi hắn vừa nhảy lên, chung quanh lại đột nhiên xuất hiện một con sóng cuồn cuộn. Con sóng vô cùng mạnh liệt tựa như hồng thủy đập vỡ bờ đê.
Rào rào rào...
Tầng tầng lớp lớp sóng lớn cuồn cuộn trực tiếp quét về phía ba ngàn chiến sĩ bộ lạc.
- Sóng lớn.
- Sao đột nhiên lại có nước?
- Là Tiên Thiên Sinh Linh, là Tiên Thiên Sinh Linh.
Ba ngàn chiến sĩ nhất thời hoảng loạn. Sĩ khí vốn rất cao khi gặp sóng lớn mãnh liệt tràn tới khiến ai nấy đều trong nháy mắt ngã chỏng gọng thì hoàn toàn loạn lên. Những chiến sĩ này đều hiểu, có thể khống chế thủy hỏa độc khí, đều là việc Đại Yêu Tiên Thiên Sinh Linh mới có thể làm được. Tiên Thiên Sinh Linh chỉ cần muốn thì rất dễ dàng có thể giết sạch ba ngàn người.
Thực sự là Kỷ Ninh cũng không muốn giết sạch, do đó vẻn vẹn chỉ khống chế sóng nước công kích. Nếu trực tiếp làm chết cóng, hoặc dùng ngọn lửa thiêu đốt, thì cục diện đã hoàn toàn khác hẳn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện