[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Chương 13 : Sào Huyệt Dực Xàspan

Người đăng: jonyhoanganh

Kỷ Ninh đứng trên mặt nước, nhìn quanh bốn phía. Một khoảng yên tĩnh, chỉ có gió thổi trên mặt hồ tạo nên tầng tầng sóng lăn tăn. “Đại Yêu Dực Xà còn cẩn thận hơn những gì ta nghĩ. Không chỉ riêng việc nó luôn ở dưới nước, mà thậm chí đến cả đại địch như ta xuất hiện mà nó cũng không dám ra công kích ta.” Kỷ Ninh cau mày. Muốn dẫn Đại Yêu Dực Xà ra ngoài là rất khó! Nếu không cũng không đến mức năm phủ Kỷ Thị không thể làm gì được Đại Yêu Dực Xà. Tin tức Kỷ Ninh đột phá thành Tiên Thiên Sinh Linh vẫn còn là một bí mật, rất ít người biết. Đại Yêu Dực Xà tự nhiên là không biết. Trong mắt Đại Yêu Dực Xà, Kỷ Ninh e rằng vẫn là một thiếu niên mười một tuổi có thân pháp rất mạnh, là một người không có uy hiếp gì. Dù vậy, Đại Yêu Dực Xà vẫn có thể nhịn, không ra ngoài. “Hả?” Kỷ Ninh nhíu mày. Xa xa trên mặt hồ thoáng có một vài cái đầu xuất hiện. “Là tiểu yêu.” Trong tay Kỷ Ninh chợt xuất hiện đại cung lấy được từ Thiết Mộc Chiêm. Trong tay cũng xuất hiện bốn căn mũi tên, nhanh chóng kéo cung bắn tên. Xoát! Xoát! Xoát! Xoát! Bốn mũi tên trong nháy mắt xé gió lướt đi. Đám tiểu yêu thủy tộc sợ hãi định lặn xuống tránh né. Nhưng mũi tên của Kỷ Ninh bắn ra nhanh như thế nào chứ? Nhất thời những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thậm chí có một cái đuôi cá vẫn còn quẫy trên mặt nước, chỉ để lại một khoảng máu tươi. Ngay lập tức đám tiểu yêu lặn xuống biến sạch. - Đại Yêu Dực Xà. Kỷ Ninh cầm đại cung, quát: - Không ngờ ngươi đường đường là Đại yêu, lại ép buộc đám tiểu yêu ra mặt. Đúng là làm cho ta xem thường! - Kỷ Ninh. Một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ dưới nước truyền đến. Kỷ Ninh nhất thời cảm thấy vui vẻ, Đại Yêu Dực Xà rốt cục cũng mở lời. - Đừng có giở thủ đoạn đê hèn như vậy. Ngươi nghĩ rằng ta không biết bọn người cha ngươi đang ẩn nấp xung quanh à? Thanh âm trầm thấp từ dưới nước truyền ra: - Ngươi chỉ là một đứa nhỏ mới đạt cảnh giới Hậu Thiên, há có thể đi tìm cái chết? - Ha ha ha, Hậu Thiên? Kỷ Ninh cười to, thân thể nhất thời xuất hiện một vầng sáng mông lung, đồng thời một ngón tay chỉ xuống mặt nước. Một luồng kiếm quang từ đầu ngón tay bắn thẳng ra, chui vào làn nước sâu: - Trợn con mắt rắn của ngưepscha mà nhìn! Bang! Kiếm quang chui vào nước sâu, chấn động một khoảng. - Ào ào... Vài dặm xa xa, một bóng người chợt xuất hiện, ló đầu hướng mắt nhìn qua bên này, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ: - Tiên Thiên? Ngươi đã là Tiên Thiên rồi? - Có dám đánh một trận không! Kỷ Ninh quát: - Nếu ngươi lo có mai phục, ngươi cứ tùy tiện đặt ra một địa điểm trên mặt hồ hoặc trên đảo giữa vùng đất trăm dặm hồ Dực Xà này! Ngươi và ta đánh một trận, ngươi có dám không? Đại Yêu Dực Xà nhìn thiếu niên đứng trên mặt nước xa xa, hơi chần chờ. Mặc dù bọn người Kỷ Nhất Xuyên mai phục, có thể mai phục được mấy chỗ? - Nhân tộc các ngươi gian trá vô cùng. Một thiếu niên đã trở thành Tiên Thiên Sinh Linh, Kỷ Thị sao có thể cho ngươi chịu chết? Nhất định có mưu kế mà ta không biết. Trong nháy mắt Đại Yêu Dực Xà chìm vào trong nước, đồng thời phát ra tiếng gầm: - Có can đảm xuống dưới nước. Ta nhất định sẽ đại chiến với ngươi một hồi. Trên mặt nước hử? Ta tuyệt đối sẽ không trúng kế! Kỷ Ninh đứng trên mặt nước giận tới mức chửi ầm lên: - Nhát như chuột! Vèo! Kỷ Ninh quay đầu rời đi, đạp lên sóng nước, chẳng mấy chốc đã tới hòn đảo giữa hồ Dực Xà, nhảy lên trên đó. - Nhát gan tới như vậy. Kỷ Ninh nhất thời cũng không có biện pháp. Hắn còn không tự đại tới mức xuống dưới nước đánh nhau với một con Đại yêu thủy tộc đã là Tiên Thiên viên mãn.. ... Dưới nước. - Đại vương, Đại vương, thiếu niên Nhân tộc lên trên đảo rồi. Vài tiểu yêu chạy tới bẩm báo. - Đi lên trên đảo à? Nam tử áo đen ngồi đó, cố nén lửa giận trong lòng. - Phụ vương, đám Ngân Mang đều đang ở trên đảo. Đột nhiên một con xà yêu lo lắng hô. - Ngân Mang? Nam tử áo đen nhất thời cả kinh. Hắn nghĩ lại, sau khi Độc Cưu Lĩnh và năm phủ Kỷ Thị đàm phán, hắn vẫn luôn vô cùng cẩn thận, ở mãi dưới nước. Đến cả hang ổ trên đảo cũng không dám đi! Nhưng đám nhỏ và một vài tiểu yêu khác thì không cẩn thận như vậy, thường xuyên lên trên đảo. Dù sao lúc trước hòn đảo đó mới là chỗ ở chính thức. - Có mấy người? Bọn nhỏ có mấy người ở trên đảo? Nam tử áo đen gầm lên. - Hẳn là có một mình Ngân Mang. Nhưng còn có mấy trăm tiểu yêu khác. Con xà yêu vội bẩm báo. Nam tử áo đen nghe thế biến sắc: - Lập tức phái ra tiểu yêu đi thông báo, bảo Ngân Mang cấp tốc trở về. - Dạ. ... Kỷ Ninh dù sao cũng là người. Đứng trên mặt nước cũng cần phải liên tục duy trì trạng thái tâm thần hợp nhất với thiên địa. Nếu đã nhất thời không thể bức Lão Yêu Dực Xà ra, thì Kỷ Ninh cứ đi tới tòa đảo mà nghỉ ngơi một lát. “Tòa đảo này lúc trước chính là chỗ ở của Dực Xà.“ Kỷ Ninh liếc mắt nhìn quanh: “Hơn một ngàn năm trước, nơi này là địa bàn của yêu tộc. Không thể bắt Dực Xà ra, ta cứ xem xét hòn đảo này trước!” Kỷ Ninh chầm chậm bước đi. Mỗi một bước đều như lướt gió, lâng lâng nhanh như khói, cứ quanh bờ đảo đầy bùn lầy mà đi. Hòn đảo này có phương viên gần mười dặm, coi như là không nhỏ, trên đảo cũng có chút núi nhỏ, sông suối... - Rống... Xa xa một con cua lớn to bằng cái thớt màu đỏ sẫm đang vung càng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. - Tiểu yêu thủy tộc. Kỷ Ninh đá một tảng đá. Tảng đá bay thẳng đi. Coong Một tiếng đánh vào thân thể con cua lớn làm nó quay cuồng vài vòng rồi không nhúc nhích nữa. Đợi đến khi Kỷ Ninh đi xa, con cua lớn mới lật người, vội trốn vào nước hồ. Nơi này dù sao lúc trước cũng là chỗ ở của Dực Xà. Mặc dù bây giờ Dực Xà không có mặt, nhưng vẫn có không ít tiểu yêu thủy tộc sống trên hòn đảo này. Thấy Kỷ Ninh, có một số yêu thú thủy tộc còn muốn công kích. Trừ một vài yêu thú yếu nhược bị Kỷ Ninh tùy tiện giáo huấn, những yêu thú Hậu Thiên viên mãn thì Kỷ Ninh không hề hạ thủ lưu tình. - Hả? Kỷ Ninh đột nhiên nhìn ra xa. Xa xa trong một huyệt động khổng lồ đột nhiên xuất hiện một con rắn bạc lớn. Bên cạnh con rắn bạc lớn này còn có một vài tiểu yêu thủy tộc dài tới mấy trượng. Đám tiểu yêu này đều có hình thể không nhỏ. Sợ đều là Hậu Thiên viên mãn. - Vèo! Kỷ Ninh bước một bước, trong nháy mắt lao đi. - Đi mau. - Đi. - Thiếu niên nhân loại đó là Tiên Thiên Sinh Linh. Đám tiểu yêu Hậu Thiên viên mãn gầm khẽ với nhau, không có một con nào công kích Kỷ Ninh, đều chạy tứ tán về phía hồ nước xa xa. Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện đại cung và bốn mũi tên, kéo cung bắn thẳng. Bắn xong bốn mũi tên, lại tiếp tục bốn mũi tên khác! Vút! Vút! Vút! Những làn sóng mũi tên bắn ra... Trong nháy mắt những tiểu yêu thủy tộc Hậu Thiên viên mãn có hình thể lớn nhất đều bị bắn chết. Ngược lại một vài tiểu yêu nhỏ yếu thì có thể chạy trốn tới mặt nước. - Kỷ Ninh, ngươi dám giết con trai của ta. Ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi! Xa xa tiếng gầm phẫn nộ trầm thấp truyền đến, làm Kỷ Ninh đang đứng ở cửa huyệt động đang chuẩn bị vào trong cảm thấy rất kinh ngạc. “Lại giết một con trai nữa à? Lão yêu này rốt cuộc có bao nhiêu đứa con?” Kỷ Ninh nghi hoặc quét mắt nhìn xung quanh. Trong số những tiểu yêu thủy tộc Hậu Thiên viên mãn bị mình dùng cung tên giết chết, có ba con họ nhà rắn. Ai là con của nó? Kỷ Ninh không biết. Dực Xà Lão Yêu có tới chín mươi hai đứa con. Nhưng trong quá trình trưởng thành đã bị yêu thú khác ăn thịt, bị nhân loại giết, sau này chỉ còn lại có mười sáu đứa. Trong số đó bị Kỷ Ninh giết hai con, đối với Đại Yêu Dực Xà mà nói, nó yêu quí nhất là Xích Mang, có huyết mạch Thần Ma. “Lão Yêu Dực Xà, ngươi cũng chỉ biết kêu gào thế thôi. Trong sào huyệt nếu còn có hài tử của ngươi, ta sẽ đi vào giết tiếp. “ Kỷ Ninh trả lời, rồi tiến thẳng vào sào huyệt. ... Sào huyệt này là nơi Dực Xà sinh sống hơn một ngàn năm, sâu thẳm quanh co. Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm bước đi. Bên trong sào huyệt thường xuyên chạm mặt một đám yêu thú thủy tộc xông ra. Hoặc là hung ác, hoặc là quỷ dị, vừa thấy tới thiếu niên Nhân tộc như gặp mỹ thực, đều muốn xông tới ăn. Một vài tiểu yêu nhỏ yếu vô cùng, Kỷ Ninh tùy tiện đánh bay, bất luận là đánh chết hay chấn ngất đều mặc kệ chúng. Nhưng một vài yêu thú thủy tộc Hậu Thiên viên mãn, Kỷ Ninh lập tức diệt trừ ngay. “Sào huyệt này thật sâu và khó dò. “ Kỷ Ninh theo con đường quanh co không ngừng xâm nhập. Đột nhiên trong hang động hôn ám đột ngột xuất hiện một thú ảnh mông lung khổng lồ. Thấp thoáng thấy đó là một cái bóng hình gấu. Hư ảnh đầu gấu ngựa khổng lồ há mồm, lao thẳng về phía Kỷ Ninh, phủ kín người hắn. Kỷ Ninh biến sắc. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra mình căn bản không thể di động, không thể di chuyển, cũng không thể lui về phía sau. “Đây, đây là... di tích! “ Kỷ Ninh trong nháy mắt xuất hiện từ này. Ở đây, từ thời đại Thần Ma cho tới bây giờ, qua năm tháng vô tận không biết xuất hiện bao nhiêu nhân vật cường đại. Quả thực không biết có bao nhiêu di tích tiên phủ, di tích Thần Ma... Nhân tộc dù sao cũng rải rác trên vùng đất này. Thường xuyên có người trong lúc vô ý tiến vào di tích Thần Ma cổ xưa, có một số người có thể tìm được chỗ tốt, từ đó mà quật khởi. Nhưng phần lớn đều chết trong di tích tiên phủ, di tích Thần Ma. Chỉ theo những gì ghi trong bộ sách mà Kỷ Ninh đọc, đã thấy có không ít người nổi danh mất mạng trong di tích cổ. “Ta lại gặp phải di tích. Phải sống, ta nhất định phải sống ra ngoài. Nhất định!“ Trong lòng Kỷ Ninh khát vọng vô cùng. Hắn được biết đối mặt với di tích của Đại Năng viễn cổ, hoặc một vài Thần Ma, hắn chỉ là một Tiên Thiên, căn bản không hề có chút năng lực phản kháng nào. Chỉ có thể thuận theo, về sau sẽ nghĩ biện pháp trốn ra. Hư ảnh đầu gấu ngựa khổng lồ nuốt chửng Kỷ Ninh! Hư ảnh tiêu tán. Kỷ Ninh cũng hư không tiêu thất. Thông đạo trong sào huyệt Dực Xà cũng bình thường như trước, dường như chưa hề có chuyện gì phát sinh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang