[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Chương 10 : Đông Sơn Trạchspan

Người đăng: jonyhoanganh

.
- Cha, mẹ, con đi đây. Kỷ Ninh nhìn cha mẹ, rồi lập tức quay đầu bước đi. Mạc Ô và hầu nữ Thu Diệp đang đợi ở bên ngoài. Vùng núi rừng ngoài thành Tây Phủ . Kỷ Ninh và Mạc Ô, hầu nữ Thu Diệp ngồi trên ba con Hắc Giảo thú. Hắc Giảo thú giống như con beo, trên người thoáng có hoa văn của báo, đầu có sừng trâu, là một loại dã thú cực kỳ hung mãnh. Nó trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, tốc độ cực kì nhanh, là một tọa kỵ vô cùng tốt. Đương nhiên so với yêu thú đã được phục tùng vẫn còn kém một chút. Với địa vị của Kỷ Ninh, dùng tọa kỵ như vậy xem như rất hạ mình rồi. - Thành Tây Phủ . Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại, nhìn tòa thành trì khổng lồ xa xa, nơi mình đã sống từ bé. - Đi! Kỷ Ninh quát. Gót chân thúc vào bụng Hắc Giảo thú. Hắc Giảo thú nhất thời nhảy ra, lao đi. Phía sau Thu Diệp, Mạc Ô cũng vội cưỡi Hắc Giảo thú đuổi theo. ... Đông đi xuân đến. Giữa một khoảng núi rừng cỏ dại rậm rạp, vài chục nam nhân mặc áo da thú môn đang di chuyển vui vẻ. Có một nửa bộ phận trong số họ đang gánh gồng. - Đạt Lạp thúc! Trong đó một thiếu niên có vẻ non nớt cầm trường mâu hưng phấn nói: - Lúc trước chú còn không chịu đưa con đi Đông Sơn Trạch, nói là Đông Sơn Trạch nguy hiểm lắm. Nhưng lần này..., căn bản không nguy hiểm gì cả, có thể đánh tới được nhiều cá như vậy, đủ cho bộ lạc chúng ta ăn rất lâu. Một nam nhân hùng tráng tựa như hắc hùng cạnh hắn cười: - A Nhất, ngươi mang đến cho chúng ta vận may. Lần này đi Đông Sơn Trạch chúng ta chẳng chết một tộc nhân nào. Đây là việc rất ít gặp. Nhưng ngươi không thể vì thế mà xem nhẹ Đông Sơn Trạch. Đông Sơn Trạch diện tích trên vạn dặm, là nơi đại yêu tụ tập. Đương nhiên trong Đông Sơn Trạch cũng có rất nhiều cá. - A Nhất, đây là lần đầu tiên ngươi đi đánh cá với chúng ta. Đi thêm vài lần, sẽ biết nó nguy hiểm thế nào. Trở về nhất định phải rèn luyện thân thể, thực lực mạnh mới có thể sống lâu. Một nam nhân cụt một tay bên cạnh cũng cười. - A Nhất cũng không còn nhỏ nữa. Lần này trở về hẳn là có thể tìm vợ cho A Nhất rồi. Săn thêm vài bộ da, đi tới những bộ lạc lân cận đổi một tấm vải lớn là có thể có được vợ rồi. - Cưới mấy người vợ, sinh nhiều con một chút. Những nam nhân này đều trêu chọc thiếu niên. Ở một bụi gai rậm rạp gần đó, đang có một con yêu thú màu đen ẩn mình. Nó có bộ lông nhẵn bóng, thân hình mềm mại, như một con beo, đôi mắt thoáng xanh lè, thân hình dài hơn hai trượng, lông bờm rất cứng, tựa như mũi quạt. Nó đang chờ, chờ cơ hội. - Các người mặc kệ ta, ta tự mình tìm. A Nhất có chút xấu hổ, đỏ mặt kêu lên. - Ha ha, ngượng à. Đám nam nhân cười. Đột nhiên … - Rống! Một bóng đen khổng lồ đột nhiên ập tới, bổ thẳng về phía một nam nhân bộ lạc cầm trường mâu đi ở phía ngoài cùng. - Có yêu quái! Nam nhân bộ lạc này vội gầm lên một tiếng, trường mâu trong tay mau lẹ đâm về phía trước. Từ bé hắn đã khổ luyện vài chục năm, nên cú đâm này có uy lực cực lớn - Phốc! Móng vuốt bóng đen khổng lồ khẽ đánh vào trường mâu, làm cho trường mâu lệch đi. - Nhanh. - Giết. Mấy tên nam tử bộ lạc gần đó đều gầm lên, đâm mạnh trường mâu trong tay. Là một bộ lạc nhỏ, không có nhiều bí thuật Tiên Ma cao thâm, nên loại binh khí dài như trường mâu, trường thương này rất được nhiều người yêu thích. Mỗi ngày cũng chỉ cần khổ luyện những động tác đơn giản như đâm, chém, khổ luyện vài chục năm là có uy lực phi phàm. - Rào! Đạp lên những binh khí trường mâu, bóng đen khổng lồ nhảy khẽ, bổ vào giữa đám nam nhân bộ lạc. Những nam nhân bộ lạc này thường xuyên đi Đông Sơn Trạch đánh cá. Do đó lựa chọn đường về vẫn rất an toàn, rất ít gặp phải yêu thú. Nhưng trong lòng họ vẫn luôn vô cùng cẩn thận, những tộc nhân gánh cá đều ở giữa. Còn những tộc nhân cầm binh khí thực lực khá mạnh thì bao bên ngoài. - Là Ngạn Thú! Nam nhân cụt một tay vội quát: - Cẩn thận. Nói rồi hắn vung đơn đao lên, lao thẳng tới bóng đen khổng lồ. - Yêu quái, chết cho ta! Đạt Lạp thúc hùng tráng như hắc hùng cũng vung thanh cự phủ dài, bổ về phía bóng đen khổng lồ. - Giết. Những nam nhân bộ lạc ai nấy đều điên cuồng. Họ ai cũng biết về uy danh Ngạn Thú. Vừa rồi sáu chiến sĩ bộ lạc cường đại vây công vẫn bị Ngạn Thú dễ dàng đạp lên binh khí nhảy vào giữa. Cảnh này khiến họ đều hiểu, Ngạn Thú này e rằng đã tu luyện tới Hậu Thiên viên mãn rồi. Hôm nay không biết chừng phải chết vài người. - Rống... Ngạn Thú một lần nữa gầm lên, không như lúc trước còn né tránh, mà điên cuồng công kích. Coong! Nam nhân cụt một tay bị chấn động bay ngược lại. Còn Đạt Lạp thúc hùng tráng nhất thì trừng mắt như sắp rách, chém cự phủ xuống. Ngạn Thú cũng rõ ràng phát hiện ra người cầm cự phủ là người có sức uy hiếp nhất, căn bản không để ý tới chiến sĩ bộ lạc khác, mà trực tiếp dùng lợi trảo đánh vào cự phủ, khiến cho búa nghiêng đi, nhưng vẫn bổ vào bụng Ngạn Thú, phá ra một vết thương khổng lồ. Nhưng cơ bụng Ngạn Thú co lại, máu chảy ra rất ít. Chủ yếu là do một búa đó phá không đủ sâu. Ngạn Thú gầm lên, chân đạp mạnh vào búa, rồi há miệng đầy răng nanh cắn về phía Đạt Lạp thúc. - Đạt Lạp thúc. Thiếu niên A Nhất vẫn còn hơi sững sờ, cả kinh hô to. - Đạt! - Đạt! Chung quanh đám nam nhân bộ lạc đều sợ hãi. Đột nhiên … - Veo! Một luồng hào quang như sao băng xuyên qua khoảng cách rất xa, trong nháy mắt xuyên vào đầu Ngạn Thú, sau đó từ sau đầu Ngạn Thú bay ra, rồi xuyên qua đại thụ hai người ôm. Mũi tên từ mặt đại thụ khác lòi ra. - Rống. Đạt Lạp thúc té trên mặt đất. Còn thân thể khổng lồ của Ngạn Thú đè xuống người hắn. Máu tươi chảy tràn trên mặt Đạt Lạp thúc. - Đạt Lạp thúc. Thiếu niên A Nhất chạy tới, muốn khóc. - Không có việc gì đâu. Hán tử hùng tráng đẩy mạnh Ngạn Thú ra, rồi đứng lên, đồng thời lau mặt, cả gương mặt đều là máu: - Đây không phải là máu của ta, là máu của Ngạn Thú. Nam nhân cụt một tay cũng đi tới đưa mắt nhìn, nhìn thi thể Ngạn Thú, lại nhìn về phía đại thụ khổng lồ gần đó, không khỏi nheo mắt, thấp giọng: - Một tiễn xuyên qua đầu lâu cứng rắn của Ngạn Thú, còn bắn thủng cả Hắc Tiễn Mộc. Thật là đáng sợ. Hơn nữa lại ngay khi Ngạn Thú bổ tới đã bị bắn một tiễn, tiễn thuật cũng... - Là một thần tiễn thủ. - Là thần tiễn thủ ra tay. Đám nam nhân bộ lạc nhìn thi thể Ngạn Thú, đều vội nhìn ra xa. Từ phương hướng mũi tên phóng tới, họ phán định đại khái phương hướng của thần tiễn thủ này. Rào! Rào! Rào! Chỉ thấy ba bóng người từ núi rừng chạy đến gần. Đám nam nhân bộ lạc nôn nóng nhìn lại. Chẳng mấy chốc đã thấy rõ. Có ba người cưỡi ba con Hắc Giảo thú thần tuấn. Hắc Giảo thú đi trong núi rừng gập ghềnh mà như giẫm trên đất bằng, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt đám nam nhân bộ lạc. - Ách... Nhìn ba người trước mắt, đám nam nhân bộ lạc vô cùng kinh ngạc. Dẫn đầu là một thanh niên rất thanh tú, thoạt nhìn còn rất trẻ, cưỡi Hắc Giảo thú thần tuấn, mặc áo da thú rất tinh mỹ. Người kia là nữ tử rất đẹp. Họ thề, cả bộ lạc cũng không tìm thấy nữ tử tuyệt đẹp như vậy. Mặc dù lúc này mặc đồ khá là oai phong, nhưng không che dấu được vẻ mĩ lệ của nàng. Về phần nam nhân đứng gần thiếu niên kia, lại tản ra một luồng khí tức hung hãn, làm đám nam nhân bộ lạc hơi run sợ. - Phù. Nam nhân đó xoay người xuống Hắc Giảo Thú, đi tới gần gốc Hắc Tiễn Mộc. Xoẹt Hắn đã rút mũi tên ra. - Công tử. Nam nhân đi đến bên cạnh thiếu niên, vội cung kính đưa mũi tên cho thiếu niên này. Kỷ Ninh nhận lấy. Bên ngoài lang bạt mạo hiểm, mặc dù mình chuẩn bị rất nhiều mũi tên, nhưng nếu bắn ra một tên mà mất luôn, sợ là chẳng bao lâu đã không còn tên nữa. Đây lại đều là những mũi tên vô cùng tốt, có thể sử dụng nhiều lần. - Công tử tôn kính. Nam nhân cụt một tay tiến lên cung kính khom người: - Cảm tạ người ra tay cứu chúng ta, bộ lạc Thiết Thạch. Chúng ta có thể giúp gì được cho công tử. Những nam nhân bộ lạc kia không ai dám lên tiếng. Dẫn một hầu nữ, một hầu nam lang bạt bên ngoài, hiển nhiên đây không phải là người bình thường. Hơn nữa trước đó còn xưng hô công tử, mà có thể được xưng hô là công tử, bình thường đều là nhi tử của một thủ lĩnh bộ lạc với tộc nhân mấy vạn người mới có thể được cung kính gọi công tử. Hiển nhiên thiếu niên này hẳn là đến từ một bộ lạc rất lớn. - Các ngươi ai quen thuộc Đông Sơn Trạch? Kỷ Ninh ngồi trên Hắc Giảo thú, trực tiếp hỏi. Đám nam nhân bộ lạc nhìn nhau. Công tử này đi Đông Sơn Trạch làm gì? Tuyệt đối không thể vẻn vẹn chỉ đi đánh cá giống họ, khẳng định đặc biệt nguy hiểm. - Ta quen. Đạt Lạp thúc hùng tráng tiến lên một bước: - Ta đi Đông Sơn Trạch đánh cá vài chục năm, vô cùng quen thuộc với nơi đó. Nếu công tử muốn đi Đông Sơn Trạch, ta nguyện ý dẫn đường cho công tử. - Rất tốt. Kỷ Ninh mỉm cười, tiện tay lấy ra một khối thú đầu kim ném qua: - Ngươi đi với ta một chuyến đi. Đạt Lạp thúc nhận lấy thú đầu kim, nhất thời sáng mắt lên. Một khối thú đầu kim tiêu chuẩn mười cân đủ để làm hài tử hắn sống cả đời. Hắn vội đưa cho nam nhân cụt một tay bên cạnh: - Giúp ta mang về đi. Bảo thằng nhóc lớn nhà ta, nếu ta chết, ngươi cũng giúp ta chiếu cố ba đưa nhỏ của ta. - Được. Nam nhân cụt một tay gật đầu. - Báo tên ngươi đi. Kỷ Ninh nói. - Công tử tôn kính, người có thể gọi ta là Đạt! Đạt Lạp thúc cung kính đáp. - Đạt, ngươi sử dụng Hắc Giảo thú của nàng. Kỷ Ninh chỉ vào tọa kỵ bên cạnh Thu Diệp: - Thu Diệp, ngươi tới chỗ ta. - Dạ, công tử. Thu Diệp vội nhảy xuống, lập tức nhảy lên Hắc Giảo thú của Kỷ Ninh, ôm lấy eo lưng phía sau Kỷ Ninh. Từ bé hầu hạ Kỷ Ninh, cùng lớn với nhau, tình cảm sâu như chị em, hơn nữa là một hầu nữ thiếp thân của Kỷ Ninh cũng sớm đã được định sau này là nữ nhân của Kỷ Ninh rồi, đương nhiên không kiêng dè chút nào. Đạt Lạp thúc nín thở cưỡi Hắc Giảo thú. Hắn chưa bao giờ cưỡi được tọa kỵ tốt như vậy. - Đi. Kỷ Ninh ra lệnh một tiếng. Rào! Bọn người Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thú nhanh chóng biến mất trong núi rừng. - Đao thúc. Thiếu niên A Nhất vội lo lắng hỏi: - Đạt Lạp thúc dẫn bọn hắn đi Đông Sơn Trạch, có nguy hiểm gì không? Nam nhân cụt một tay gật đầu nói: - Họ khác với chúng ta. Thiếu niên đó nhất định là một hài tử của thủ lĩnh đại bộ lạc, từ bé đã được dạy bằng những thứ tốt nhất. Một tiễn đó hẳn là do hắn bắn. Hắn đi Đông Sơn Trạch hẳn là để tiến hành mạo hiểm như lễ thành niên! Chính là phải giết chết đủ yêu thú mới được. Còn Đông Sơn Trạch quá lớn lại phức tạp, bằng vào bản đồ đơn giản căn bản không rõ đường đi. Do đó họ tìm Đạt Lạp thúc hỗ trợ chỉ dẫn. - Lễ thành niên? Nhưng thiếu niên đó hẳn là chưa trưởng thành mà. Thiếu niên A Nhất nói. - Có người trông hơi già nhưng vẫn còn trẻ. Nam nhân cụt một tay nói. Kỳ thật Kỷ Ninh bây giờ vừa mới mười một tuổi, chiều cao cũng qua một thước bảy, gần bằng kiếp trước. - Nhưng công tử rất nhân nghĩa. Nam nhân cụt một tay cảm khái: - Vừa rồi Ngạn Thú đánh bất ngờ, nếu không phải công tử này ra tay, chúng ta phỏng chừng là phải chết vài người. Người đầu tiên chết chính là Đạt Lạp thúc ngươi! Có ân cứu mạng Đạt Lạp thúc, người biết là chết cũng phải đi chỉ dẫn hỗ trợ. Huống chi công tử đó trả cho một khối thú đầu kim nặng tới mười cân! - Nhanh, nhanh, nhanh. Nam nhân cụt một tay đột nhiên quát: - Phân chia thi thể Ngạn Thú, rồi mang về. - Nhanh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang