[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Chương 9 : Vạn Dặm Vô Tung Phùspan

Người đăng: jonyhoanganh

.
Phủ chủ Kỷ Dậu Dương mở miệng nói: "Nhị đệ, hãy nghe ta nói!" “Đại huynh.” Kỷ Liệt đang nhắm mắt, đột nhiên trợn mắt gầm nhẹ nói: “Không cần nhiều lời, từ hôm nay trở đi Kỷ Ninh chính là người kế nhiệm chức vị phủ chủ, Kỷ Liệt ta chấp nhận nghe hiệu lệnh của hắn, hướng về kỳ hiệu, cho dù Kỷ Thị Tây Phủ có bắt ta đi chinh chiến, ta cũng sẽ không làm trái. Ta rất phục Kỷ Ninh, nhưng đối với người, ta không phục!” Kỷ Liệt bỗng nhiên đứng dậy, xoay người rời đi. - Cha! Kỷ Vu Ngọc bên cạnh thấy vậy liền la lên, sau đó sải chân đuổi theo. Kỷ Dậu Dương bình tĩnh nhìn Kỷ Liệt rời đi, khóe môi nhếch lên khẽ tươi cười. Ông biết rõ tính tình nhị đệ Kỷ Liệt mình vốn ương bướng cố chấp, rất hiếu chiến, chỉ khuất phục trước cường giả, nhưng với người yếu thì không! Từ khi còn bé cho đến nay, thực lực Kỷ Dậu Dương ông không thể bằng nhị đệ, Kỷ Liệt tất nhiên không phục. Nhưng ban đầu Kỷ Liệt đã nói chỉ cần Kỷ Nhất Xuyên làm phủ chủ, hắn tuyệt đối không nói một làm hai. Bây giờ so với cha mình Kỷ Nhất Xuyên, Kỷ Ninh còn mạnh hơn rất nhiều, cộng thêm việc một mình đánh bại bảy đối thủ đoạt lấy Kim kiếm, tất nhiên Kỷ Liệt sẽ chịu phục giống như trước. Phục chính là phục! Không phục là không phục! Cả đời này, Kỷ Liệt tuyệt đối không phục đại huynh Kỷ Dậu Dương của mình. ... Ban đêm. Điện Phiêu Tuyết ở Kỷ Thị Tây phủ đang tổ chức thịnh yến. Người thừa kế phủ chủ rốt cuộc đã xác định được, đây là một chuyện lớn đối với Kỷ Thị Tây phủ. Đợi đến khi Kỷ Dậu Dương thối vị, Kỷ Ninh thượng vị, như vậy Kỷ Ninh sẽ thân kiêm chức vị chấp sự. Mà Kỷ Dậu Dương là Tiên Thiên Sinh Linh, đồng thời là phủ chủ đời trước, tất nhiên sẽ đảm nhiệm chức vị chấp sự. Kỷ Thị Tây phủ có mười đại chấp sự, liên quan đến vận mệnh cũng như các chuyện lớn ở Tây phủ, đây cũng là quyết định chung của mười đại chấp sự. Một khi Kỷ Ninh thượng vị, vậy người có thực lực yếu nhất trong mười đại chấp sự hiện nay phải thối lui! Nếu thế cục quyền lực biến hóa như vậy, có thể thấy thế lực dòng chính trong tương lai sẽ mạnh hơn. Hiện giờ trong đại điện có hơn ba mươi thiếu nữ chân trần, mặc một tấm da thú gần như để trần nửa người trên, đang khiêu vũ. Phía sau hai bên đại điện còn có các nhạc công đang sử dụng các loại nhạc khí như sáo, chuông, huân(*). Âm thanh nhạc khí phát ra rất kỳ lạ, hoặc là trầm thấp, hoặc là cao vút...quanh quẩn cả đại điên. Mà những người đứng đầu Kỷ Thị Tây phủ hiện đang nâng ly cạn chén, cười nói không ngớt. Kỷ Ninh là người thừa kế phủ chủ ngồi riêng một mình, trước mặt có một bàn dài, trên bàn dài có rất nhiều thức ăn tươi ngon. Một thiếu nữ tay ôm một cái bình rượu to làm bằng da thú đang đứng ở bên. Vừa nhìn thấy chén rượu của Kỷ Ninh đã cạn, nàng lập tức hơi nghiêng người qua rót rượu xuống, tuy bình da này có đến vài chục cân rượu bên trong nhưng thiếu nữ này lại đứng rất vững chắc, người không những không nghiêng mà cũng không có một giọt rượu chảy ra ngoài. - Cảm giác đúng là rất khác. Kỷ Ninh rung đùi đắc ý nhìn. Mà ở một khu vực khác gần Kỷ Ninh, lại có rất nhiều người đang ngồi cùng nhau. Kỷ Nhất Xuyên tất nhiên đang ngồi xổm ở giữa một bàn dài, Uất Trì Tuyết ngồi sát bên, mà ở bên cạnh còn có một con chó trắng lớn đang nằm úp xuống sàn, chính là thần thú Bạch Thủy Trạch. Có thể ngồi một mình một bàn trong đại điện điện Phiêu Tuyết đều là những người có địa vị cực cao ở Kỷ Thị Tây phủ. Ngay cả mẹ Kỷ Ninh là Uất Trì Tuyết cũng phải nhờ thân phận phu nhân Kỷ Nhất Xuyên để được ngồi ở đây, căn bản không có tư cách ngồi một mình một bàn. ... Có rất nhiều Tiên Thiên Sinh Linh hoặc mang theo gia quyến, hoặc mang theo linh thú được thuần dưỡng của mình. Đêm dần buông xuống. Các nhạc công, vũ nữ đều đồng loạt lui ra ngoài, ngay cả nữ bộc hầu hạ cũng dời gót theo. Đây là lúc nói chuyện đại sự, thậm chí còn có lúc nói những chuyện bí ẩn đến nỗi các gia quyến hay linh thú đi theo cũng phải lui ra ngoài. - Chư vị. Phủ chủ Kỷ Dậu Dương cười nói: - Hôm nay đại điển Kim kiếm vừa mới kết thúc, Kỷ Ninh mười tuổi nhưng đã có thể lấy một địch bảy, đoạt được Kim kiếm, tất nhiên sẽ thành người thừa kế phủ chủ. Nhưng Kỷ Ninh còn nhỏ...chờ đến khi Ninh nhi lớn thêm vài tuổi nữa sẽ thượng vị phủ chủ. Theo ta thấy, chờ đến khi Ninh nhi tròn hai mươi là được, chư vị thấy thế nào. - Được. - Được. - Thiên Phú Kỷ Ninh không thua kém Nhất Xuyên, chính là người thừa kế phủ chủ thích hợp nhất. Các chấp sự khác cũng gật đầu, ngay cả những người bên Kỷ Liệt cũng ngồi yên, không ai nói lời phản đối. Kỷ Nhất Xuyên ngồi bên cạnh tươi cười, mở miệng nói: - Phủ chủ. - Nhất Xuyên, có chuyện gì? Kỷ Dậu Dương nhìn sang. - Nhất Xuyên thay Ninh nhi muốn cầu một vật. Kỷ Nhất Xuyên nói. Kỷ Dậu Dương hơi ngạc nhiên, hỏi: - Vật gì? - Vạn Dặm Vô Tung Phù! Kỷ Nhất Xuyên trịnh trọng nói. Lời này vừa ra, đại điện nhất thời an tĩnh lại, không ít Tiên Thiên Sinh Linh xoay mặt nhìn nhau, thần sắc ngạc nhiên hiện rõ trong mắt. - Vạn Dặm Vô Tung Phù! Kỷ Dậu Dương cau mày nhìn Kỷ Ninh, hỏi: - Ninh nhi, con muốn Vạn Dặm Vô Tung Phù? Kỷ Ninh đang bưng một chén rượu bằng da thú cũng ngẩn người, trước nhìn phụ thân, sau gật đầu nói: - Vâng. Kỷ Nhất Xuyên lại nói: - Kỷ Ninh là hạ nhiệm phủ chủ, hẳn có thể lấy Vạn Dặm Vô Tung Phù chứ? - Có thể. Kỷ Dậu Dương gật đầu. Ngay sau đó ông hít sâu một hơi, trong tay xuất hiện một mảnh ngọc phù bằng ngọc có ánh sáng kỳ lạ, trên ngọc phù có những đường vân phức tạp như thiên thư, tản phát một sức mạnh lỳ lạ khiến hư không xung quanh dường như bị bẽ gãy. Kỷ Dậu Dương ném tới trước mặt Kỷ Nhất Xuyên, nói: - Nhất Xuyên, Vạn Dặm Vô Tung Phù là bảo vật trấn phủ Kỷ Thị Tây phủ ta, không phải chuyện khẩn nhất quyết không được dùng. Kỷ Nhất Xuyên gật đầu, nói: - Nhất Xuyên hiểu. ... Đêm khuya. Trên đường từ điện Phiêu Tuyết trở về, Kỷ Ninh cùng với cha mẹ và Bạch Thủy Trạch đi dạo. - Cha, mẹ. Kỷ Ninh không hiểu hỏi: - Vạn Dặm Vô Tung Phù là gì? Tại sao cha lại muốn vật này? Uất Trì Tuyết cười nhìn con mình, nói: - Đây cũng là nguyên nhân vì sao cha con lại đồng ý sẽ cho con ra ngoài nếu như lấy được Kim kiếm. Bởi vì chỉ khi lấy được Kim kiếm, con mới nhất định trở thành hạ nhiệm phủ chủ, nhận được bảo vật trấn phủ "Vạn Dặm Vô Tung Phù". Kỷ Nhất Xuyên nghiêm mặt nói: - Vạn Dặm Vô Tung Phù là một đạo phù rất trân quý. Ba trăm năm trước, một vị tổ tiên Kỷ Thị Tây phủ ta đã cơ duyên lấy được. Lúc đầu ngài lấy được ba đạo phù, nhưng đã sử dụng hai đạo...cuối cùng chỉ còn lại một đạo này, trở thành bảo vật trấn phủ. - Nó có ích gì? Kỷ Ninh hỏi. Kỷ Nhất Xuyên cười nói: - Một khi sử dụng Vạn Dặm Vô Tung Phù, con có thể lập tức đến bất kỳ nơi nào trong phạm vi vạn dặm. - Cái gì? Kỷ Ninh khiếp sợ, lập tức đến bất kỳ nơi nào trong phạm vi vạn dặm. - Loại phù đạo này có muốn mua cũng không mua được, may tổ tiên nhân cơ duyên nên mới nhận được. Kỷ Nhất Xuyên cảm khái: - Đối với Kỷ Thị chúng ta, có thể có được bảo vật này đúng là rất may mắn. Con là hạ nhiệm phủ chủ, phụ thân ta lấy danh nghĩa con mới có thể lấy được Vạn Dặm Vô Tung Phù này mà không ai có thể phản đối. Nói xong, Kỷ Nhất Xuyên lấy ra một thanh tiểu kiếm bằng ngọc có màu đỏ như máu đưa cho Kỷ Ninh: - Ngọc kiếm này nhờ ngâm trong máu tươi ta rất lâu mới luyện thành được. Bất kể xa như thế nào, phụ thân cũng có thể cảm ứng được vị trí ngọc kiếm, lần này ra ngoài con hãy mang theo. Nhớ kỹ, một khi gặp nguy hiểm phải lập tức bẻ gãy ngọc kiếm. Ngay khi ngọc kiếm bị gãy, phụ thân sẽ lập tức biết, nhanh chóng sử dụng Vạn Dặm Vô Tung Phù này để đến đó, bảo vệ con. - Ra là vậy. Kỷ Ninh nhất thời hiểu ra tại sao phụ thân lại muốn Vạn Dặm Vô Tung Phù này. Kỷ Nhất Xuyên bỗng nói lớn: - Khi đi ra ngoài lịch luyện, con không thể đi quá xa Tây Phủ Kỷ Thị chúng ta. Vạn Dặm Vô Tung Phù này nhiều nhất chỉ có thể tới vị trí cách vạn dặm. Phụ thân có thể cảm ứng được vị trí ngọc kiếm, một khi ta biết con rời khỏi Tây phủ quá vạn dặm, phụ thân sẽ lập tới đó bắt con về, nhốt vào địa lao ba năm! Kỷ Ninh nháy nháy mắt, nhốt vào địa lao? Đây chính là lao ngục hắc ám âm u cả ngày không thể thấy mặt trời, là nơi Kỷ Thị Tây Phủ nhốt các tử tù. - Con trẻ ghi nhớ. Kỷ Ninh liền đáp. Vạn dặm ư? Vậy là đủ rồi, dù sao phạm vi Kỷ Thị Tây Phủ khống chế cũng chỉ mấy ngàn dặm, nếu như đi xa hơn về phía tây sẽ vào phạm vi các thế lực bá chủ khác. - Ninh nhi. Uất Trì Tuyết quan tâm hỏi: - Con định khi nào sẽ rời đi? - Phải chuẩn bị vài thứ trước đã. Kỷ Ninh gật đầu, nói: - Ba ngày sau. ... Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, trong phòng Kỷ Ninh. - Ninh nhi, hãy mang theo những vật này. Uất Trì Tuyết vung tay lên, trên chiếc giường trống rỗng bỗng xuất hiện hai đống đồ bằng da thú, ngoài ra còn có vài đồ vật linh tinh khác. - Mẹ. Kỷ Ninh bất giác nói: - Con đã chuẩn bị đủ quần áo, thức ăn rồi. Kỷ Nhất Xuyên quát lạnh, nói: - Nói con mang theo thì hãy mang theo, đây đều là những đồ vật do mẹ con tự tay làm. Kỷ Ninh hơi run lên, không khỏi nhìn mẹ mình. Uất Trì Tuyết vẫn đang ôn nhu nhìn đứa con trai trước mắt, Kỷ Ninh có thể cảm nhận được tấm lòng yêu thương vô hạn qua ánh mắt của mẹ...Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn cẩn thận chăm sóc mình, mà chính mình lại rất giống mẹ, sợ rằng lần này đi ra ngoài lịch lãm mẹ sẽ rất lo lắng. Trẻ nít đi ngàn dặm, mẹ ở nhà lo lắng, huống chi lần này mình lại ra ngoài lịch luyện. - Cha. Kỷ Ninh cảm thấy áp lực vô hình, bỗng chuyển đề tài hỏi: - Lần này con ra ngoài, không biết Kỷ Liệt có âm thầm... - Sẽ không. Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói: - Kỷ Thị ta có thể sinh tồn ở vùng đất này đến nay, điều kiện đầu tiên là đoàn kết, tuyệt đối nghiêm cấm nội bộ chém giết nhau, người vi phạm sẽ bị Kỷ Thị Ngũ phủ đuổi giết! Hơn nữa, phụ thân hiểu rõ Kỷ Liệt, hắn chỉ không phục phủ chủ Kỷ Dậu Dương thôi, thâm tâm vẫn là người Kỷ Thị, ngoài ra tính tình Kỷ Liệt rất kiêu ngạo, khinh thường làm những chuyện như vậy. Kỷ Ninh khẽ gật đầu. - Con không cần lo lắng. Kỷ Nhất Xuyên nói lớn: - Thứ con cần quan tâm chính là các Đại yêu. Thiên phú từng Đại yêu không giống nhau, thủ đoạn càng không giống. Ngay cả các Tiên Thiên Sinh Linh Kỷ Thị ta cũng có người chết, đừng nói chi hôm nay con còn chưa thành Tiên Thiên! - Đừng nói nữa. Uất Trì Tuyết bỗng nhiên lên tiếng: - Nhi tử chỉ muốn ra ngoài lịch luyện, chớ nói những lời khó nghe. Ninh nhi, mẹ còn một vật muốn tặng con. Vừa nói xong, tay nàng bỗng nhiên có một quyển sách màu vàng. Trang sách dường như được làm bằng từ những miếng vàng mỏng, trên bìa sách có bốn chữ xưa và to: "Phong Dực Độn Pháp". - Đây là một bộ thân pháp, cũng là tiên ma bí thuật mẫu thân quý trọng nhất. Chờ đến lúc con thành Tiên Thiên Sinh Linh hãy xem nó. Uất Trì Tuyết nhắc nhở, nói: - Còn nữa, con không được truyền nó cho bất kỳ ai trong Kỷ Thị. - Vâng. Kỷ Ninh gật đầu. Cũng giống như "Phong Ảnh Bộ" mẹ đã truyền cho mình, chỉ có mẹ biết, bởi vì trong Kỷ Thị không có bộ pháp này, mẹ đã căn dặn không được truyền "Phong Ảnh Bộ" cho những người khác trong Kỷ Thị. Mà "Phong Dực Độn Pháp" cũng là của riêng mẹ, cấm truyền cho những người khác. - Được rồi, lên đường đi. Kỷ Nhất Xuyên nói: - Muốn đi thì đi đi, dứt khoát một chút. - Cha, mẹ con đi. Kỷ Ninh nhìn cha mẹ mình nói. Nhưng vừa xoay người đi ra bên ngoài, hắn thấy Mạc Ô và nữ bộc Thu Diệp đã sớm đứng đợi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang