[Dịch]Mãn Kỳ Duyên - Sưu tầm

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: 

.
"Nhất bái thiên địa""Nhị bái cao đường" "Phu thê giao bái" Tiếng nói vừa dứt, đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên, tiếng cười nói rôm rả, làm cho cả căn phòng phút chốc muốn náo nhiệt bao nhiêu là có náo nhiệt bấy nhiêu, trong hỗn loạn, câu chủ yếu có thể nghe được chính là: "Động phòng, động phòng" Lục Song dưới tấm khăn hỉ đỏ thẫm, khuôn mặt đã đỏ tới tận mang tai, trong lòng khẽ gợn sóng. Hai mắt Lục Song không ngừng nhìn đôi hài màu đỏ dưới chân, để mặc cho bà mai đưa vào phòng tân nương. Một mình ngồi trong phòng, Lục Song tim không ngừng đập bịch bịch, hai bàn tay run đến nỗi đều đã trắng bệch. Nàng không ngờ sẽ có ngày được gả cho Việt ca, đây cứ như là một giấc mộng. Nàng khẽ nhéo một cái rõ đau lên mu bàn tay, cảm giác đau truyền đến khiến cho nàng nhận ra đây là thật không phải mơ. Cuối cùng nàng và huynh ấy đã có thể làm một đôi phu thê. Cảm xúc đến bất chợt khiến cho đáy mắt Lục Song mang một tầng nước mỏng, nhưng nhờ thế mà đôi mắt nàng càng thêm lung linh trong veo đến kì lạ. Tiếng cửa vang lên kéo Lục Song về thực tại, tiếng xe lăn ngày càng gần khiến cho trái tim mới được yên của nàng lại lần nữa luân động. A, huynh ấy tới rồi, hình như Việt ca đã uống rượu thì phải, nàng có thể ngửi thấy mùi nhàn nhạt của rượu trên người huynh ấy. Khi tấm khăn được vén lên, đối diện trước mắt nàng, một nam nhân tuấn tú đang nở nụ cười ôn nhu. Nàng biết nụ cười này, nó luôn khắc sâu trong tâm trí nàng, bởi mỗi khi nàng phạm lỗi, huynh ấy nhất định sẽ đứng ra chịu tội thay cho nàng, sau đó sẽ nhìn khuôn mặt hối lỗi của nàng, nở một nụ cười ôn nhu rồi nói: "Ca không sao." Chỉ có điều, hôm nay Lục Song lại cảm thấy nụ cười đó vô cùng đặc biệt, dường như tăng thêm vài phần ôn nhu cùng sủng nịnh, Trời ạ, tim tim, ngươi có thể đừng đập mạnh như vậy được không. Nhưng có vẻ như điều đó rất khó, bởi vì hôm nay phu quân của nàng soái quá đi, thật khiến nàng muốn bỏ đi dáng vẻ cừu non mà biến thành sói. Ý nghĩ đó lóe lên lại khiến cho Lục Song lần nữa xấu hổ, nàng vội cúi đầu xuống che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình. Nhìn vẻ mặt thay đổi phong phú của Lục Song, Tống An Việt ý cười càng thêm sâu, hắn khẽ xoa đầu nàng, ôn nhu nói: "Muội chắc hẳn đói bụng rồi , lại đây cùng ta ăn, lúc nãy ta cũng chưa ăn gì" Nói rồi một tay cầm tay Lục Song, một tay di chuyển xe đến bên cạnh bàn. Bất chợt bị nắm tay, Lục Song thoáng ngẩn người, nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay chàng khiến nàng vô cùng ấm áp, nàng vui vẻ đáp "Ân". Từ lâu nàng đã phát hiện bàn tay nam nhân khác với nữ nhân, chỉ có điều nàng không ngờ bàn tay của Việt ca lại rộng như vậy, ấm áp đến vậy, khiến cho nàng cảm giác tham luyến không muốn buông bỏ. Ngồi đối diện Tống An Việt, Lục Song quên mất vẻ thục nữ của mình mà ra sức ăn như hổ đói. Tống An Việt không tỏ gì là khó chịu, ngược lại rót một ly rượu thích thú nhìn nàng. "A Việt ca, huynh không nên uống rượu, sức khỏe huynh chỉ vừa mới bình phục" Bị Lục Song nhắc nhở, Tống An Việt thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó lại ôn nhu đáp: "Được, ta không uống" Tống An Việt đẩy ly rượu ra, sau đó lấy cái chén cùng đôi đũa ăn với Lục Song. Bỗng Lục Song dừng đũa, ánh mắt nàng thoáng hiện tia buồn, môi dưới bị răng nàng cắn lại, Lục Song dường như nghẹn lại nói: "Việt ca, muội xin lỗi" Tống An Việt nghe thấy tay cầm đũa cũng khựng lại, hỏi: "Muội xin lỗi vì điều gì" "Tại muội mà chân huynh...." Nói rồi khóe mắt nàng phút chốc hồng lên, dường như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào. Đúng vậy, Tống An Việt không phải bẩm sinh bị liệt mà chính là vì cứu nàng nên mới bị liệt. Vì sự bướng bỉnh của nàng, muốn lập công nên một mình xông vào hang ổ của bọn thổ phỉ mà không biết là cái bẫy. Lúc ấy khi mũi tên gần bắn trúng nàng, chính Tống An Việt đã liều mình lao ra hứng trọn mũi tên. Khi được đem về chữa trị mới biết được mũi tên đó là có độc, Tống An Việt bị độc khiến cho sốt mê man đến ba ngày sau mới khỏi, chỉ có điều cũng từ lúc đó đôi chân của hắn không thể đi được nữa. Lục Song nhớ rõ, khi biết mình bị liệt hai chân, Việt ca dường như hóa điên, tất cả những gì có thể chạm tới đều bị huynh ấy đập vỡ nát. Nàng nhớ rõ, lúc ấy Việt ca như cái xác không hồn, không ăn không uống, không cho ai lại gần, ánh mắt dường như hoàn toàn vô hồn, đôi môi khô khốc nứt nẻ. Thấy Việt ca như thế trái tim nàng như bị hàng vạn vết đao chồng chéo chém lên nhau, nàng không biết làm gì ngoài việc ôm huynh ấy khóc nức nở, đôi môi run rẩy không ngừng nói: "Xin lỗi, muội xin lỗi". Cũng vào lúc đó, lần đầu tiên Lục Song thấy Tống An Việt rơi nước mắt. Quay về thực tại, khi Tống An Việt nghe xong, không biểu lộ tâm tình gì chỉ cười nhạt đáp: "Không phải lỗi của muội, là ta cam tâm tình nguyện làm thế" "Xin lỗi ta mệt rồi, ta nghỉ trước" Nói rồi Tống An Việt di chuyển xe về phía giường. "A để muội giúp huynh" Lục Song liền vội bật dậy đi theo, giúp Tống An Việt lên giường. Nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ nhưng hai tay Tống An Việt lại khẽ siết chặt lại. Lục Song ta xin lỗi. Tống An Việt biết Lục Song lấy hắn là do cha hắn bắt buộc, bởi vì đêm đó, khi đi ngang qua phòng của phụ thân, hắn đã vô tình nghe thấy phụ thân nói với Lục Song rằng: " Tại cô mà Việt nhi mới phải bị liệt hai chân, cô nhất định phải gả cho nó, chăm sóc nó, bằng không ta nhất định sẽ làm cho nhà cô chó gà không yên." Lúc đó Tống An Việt rất muốn xông vào để ngăn cản, nhưng vì sự ích kỉ nên hắn không làm như thế, giả vờ như không biết sự thật mà tiến hành hôn lễ này. Khi vén tấm khăn hỉ đỏ thẫm, đối diện với nàng, ta càng thêm khẳng định, ta đã không quyết định sai. Nếu đôi chân liệt này có thể trói buộc nàng bên cạnh ta thì ta sẽ nguyện làm như thế. Lục Song, ta xin lỗi.... **********......*******.........********** Sáng hôm sau, khi thức dậy Lục Song phát hiện người bên cạnh mình đã rời đi từ bao giờ, nơi đó vẫn còn lưu lại chút hơi ấm. Nàng vươn vai một cái, sau đó rời khỏi giường làm vệ sinh cá nhân rồi ra khuôn viên ngồi ăn điểm tâm. Nhìn trời quang mây đãng, Lục Song cảm thấy tâm tình của nàng vô cùng tốt. Cắn một miếng bánh quế hương, vị ngọt lan tỏa ở đầu lưỡi khiến nàng cảm thấy thư thái, chợt Lục Song phát hiện hình như bản thân quên gì đó thì phải. Chưa ăn sáng? Không phải nàng đang ăn hay sao. Hay là quên rửa tay? Cũng không phải, lúc nãy nàng nhớ đã rửa rồi mà. Ly trà kế bên vì bị nàng rung rinh mà trượt khỏi mâm rồi rơi xuống. Vốn con nhà võ, nên theo phản xạ, Lục Song lập tức đỡ được chiếc ly. Nhìn chiếc ly trong tay, cả người nàng không khỏi run run. Á tiêu rồi, nàng nhớ ra là bản thân quên gì rồi, nàng chính là chưa mời trà với song thân của Việt ca. Aa... Nói rồi, Lục Song cứ thế ba chân bốn cẳng chạy về phía đại sảnh. Hu hu Việt ca, sao huynh lại không kêu muội dậy kia chứ. Kì này lại thêm tội nữa rồi. Cửa đại sảnh vừa mở ra, Lục Song lập tức cứng đờ, mồ hôi không ngừng tuôn ra như mưa. Đúng như nàng nghĩ, thân phụ thân mẫu tức giận rồi, đúng hơn là cực kì tức giận. Nàng vội vã bước tới gần, đầu cúi gằm xuống không dám ngước lên. Trong lòng nàng rối rắm, tự hỏi làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây? Nhìn khuôn mặt căng như dây đàn của Lục Song, Tống An Việt nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, thì thầm: "Song nhi, trà bên kia" Cảm nhận được hơi ấm từ tay Tống An Thần, Lục Song thoáng đỏ mặt, vội bước tới rót trà, hai tay bưng lần lượt dâng lên. "Phụ thân mời dùng trà" "Mẫu thân mời dùng trà" Thân mẫu sau khi nhận trà thì vẻ mặt liền dịu đi nhiều, bà cầm tay Lục Song nói: "Con dâu, sau này Việt nhi phải nhờ con chăm sóc" "Hừ, nhớ chăm sóc cho Việt nhi chu đáo đó" Thân phụ vừa uống trà vừa nhìn Lục Song nói. Lục Song bị giật mình, liền đáp: "Dạ, con hứa" Cuối cùng buổi dâng trà cũng kết thúc ổn thỏa, hai tay Lục Song vừa đẩy xe lăn vừa trách: "Việt ca, lúc sáng ca đi viếng an song thân sao không gọi muội dậy, làm muội..." Không đợi Lục Song nói hết câu, bàn tay Tống An Việt khẽ giơ lên nắm tay nàng, vẻ mặt vô tội nói: "Đâu có, ta có gọi muội" "Có gọi?" Vậy tại sao nàng lại không nghe thấy? "Đúng vậy, khi ta gọi muội không những không dậy mà còn cho ta một quyền ngay mặt, sau đó ngủ tiếp" Nghe Tống An Việt kể, Lục Song bị giật mình, vội chạy ra phía trước: "Đâu? Để muội xem" Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Song, lập tức trái tim hắn liền cảm thấy ấm áp. Tống An Việt vẫn mặt trơ chỉ vào mặt mình nói dối: "Đây nè" "Hả, đâu?" Lục Song ngây thơ cúi đầu gần về phía Tống An Việt chỉ. Lợi dụng lúc Lục Song đang mải mê tìm vết tích, Tống An Việt cứ thế liền hôn cái "bẹp" lên trán Lục Song, sau đó vờ như không có gì quay mặt sang chỗ khác. Biết mình bị lừa, Lục Song lùi ra sau, tay chỉ về phía Tống An Việt run rẩy nói: " Huynh gạt muội !!!" Tống An Việt vẫn cứ bộ mặt ngây thơ vô số tội nói: "Ta không có" sau đó cười haha. "Huynh....." Nói rồi Lục Song liền một cước đá vào xe lăn khiến cho cả người Tống An Việt khẽ chao đảo, sau đó xoay người bỏ đi. Tuy bỏ đi nhưng trên môi Lục Song thoáng nở nụ cười, tay khẽ sờ trán thì thầm: Huynh ấy vừa mới hôn mình. Còn Tống An Việt đang thần người không biết làm sao thì chợt Lục Song ngừng bước đi ngược trở lại. Nàng ngồi xổm xuống, kéo cổ áo Tống An Việt lại gần nàng, vẻ mặt hình sự nói: " Việt ca, huynh vừa mới hôn muội, để đền bù tổn thất tinh thần cho muội, muội bắt huynh bây giờ phải đi ngắm hoa mai với muội, đồng ý không?" Đối diện cặp mắt trong veo của Lục Song, Tống An Việt gật đầu, cười ôn nhu đáp: "Được" Đến vườn hoa mai, một màu vàng rực rỡ khiến cho Lục Song vô cùng kinh ngạc. Nàng như trẻ con không ngừng chạy hết chỗ này lại tới chỗ kia. Lục Song hái một bông, sau đó tí tởn chạy lại chỗ Tống An Việt vui vẻ nói: "Việt ca, tặng huynh này" Hoa mai rơi trọn vào lòng bàn tay Tống An Việt, cánh hoa mềm mại cùng màu vàng nhu mềm, khiến cho cõi lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả. "Đây không phải là đại tướng quân Tống An Việt hay sao" Bỗng từ xa vang lên tiếng nói, tâm tình Lục Song và Tống An Việt lập tức chùn xuống. Hoa mai trong tay Tống An Việt không biết từ bao giờ đã bị nát do siết quá chặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang