[Dịch]Mãn Kỳ Duyên - Sưu tầm
Chương 8 : Chương 8
.
Ánh mắt Lục Kỳ lại nhìn xuống phía Lục Song, không ngừng lấy chân đá vào thân nàng, giọng cay điếng: "Xú nha đầu, muốn đấu với biểu tỷ đây hả, tu luyện thêm mấy đi !!"
Càng nhìn Lục Song, ý hận trong mắt Lục Kỳ càng đậm.
Rốt cuộc ngươi có cái thá gì hay kia chứ? Lúc nào phụ thân cũng đem ta ra so sánh với ngươi, nào là sao con lại không thể như Lục Song thành thạo kinh thư, không như Lục Song ứng xử khéo léo, không như Lục Song giỏi đảm đương nhà cửa,...
Vậy cũng đành đi, dù cha có so sánh ta với ngươi thế nào ta cũng nhịn, ta cũng có hay cái tốt của mình, chỉ là cha không thấy thôi. Nhưng tại sao, ngay cả Ân ca ngươi cũng cướp giật với ta. Rõ ràng là ta quen huynh ấy trước, yêu huynh ấy trước, ngươi lại ra vẻ bản thân mình thanh cao tao nhã, quyến rũ huynh ấy, sau đó lại bảo không có ý gì với huynh ấy, là ta hiểu lầm. Nhưng khi ta thổ lộ với huynh ấy liền bị huynh ấy cự tuyệt. Huynh ấy bảo chỉ yêu mình ngươi, sớm bị ngươi cướp mất trái tim rồi.
Đồ giả dối!
Rõ ràng là ngươi nói xấu ta với huynh ấy nên ngay đêm ngươi thành thân, huynh ấy liền trở mặt với ta, lạnh nhạt với ta, sau đó trốn tránh ta biệt tăm biệt tích. Ngươi là đồ tiện nhân, giày vò ta khiến ta đau khổ ngươi vui lắm chứ gì. Ha ha ha, nhưng rất tiếc, ta không nhẫn nhịn nữa, ta nhất định bắt ngươi trả giá bằng hết mới thôi.
"Đem ả đi đi, về phần nhị bá để ta giải quyết" Lục Kỳ nhìn về phía nữ nhân tử y vẫy vẫy tay nói, sau đó lập tức xoay lưng rời khỏi.
............................................
Cách nhà Lục Song còn khoảng vài chục bước chân, Lục Kỳ vỗ vỗ mặt mình điều chỉnh tâm trạng. Khuôn mặt tươi cười lập tức trở nên hốt hoảng, vội vã chạy vào nhà, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Vừa vào tới nhà, nàng ta liền ngã vật ra, khóc nức nở, nói không lên tiếng: "Nhị bá,... xin lỗi,... con xin lỗi,...."
Cả nhà đang chờ Lục Song trở về, nhưng Lục Song đâu không thấy chỉ thấy Lục Kỳ toàn thân bùn đất, không ngừng nói xin lỗi khiến cho mọi người từ khẩn trương trở nên hoảng loạn.
Mẫu thân Lục Song liền chạy tới đỡ Lục Kỳ dậy, lo lắng hỏi: "Con sao vậy? Lục Song đâu?"
"Lục Song.... muội ấy...." Tiếng nói đứt quãng, Lục Kỳ lại òa lên khóc nức nở, khớp xương nắm chặt tay bà siết chặt.
Bị hành động của Lục Kỳ dọa sợ, mẫu thân Lục Song càng trở nên hấp tấp, khẩn trương: "Sao, Lục Song nó sao, nói cho bá mẫu biết."
"Muội ấy... muội ấy... bị bắt cóc rồi. Là lỗi tại con, lỗi tại con, con xin lỗi... "
Lời nói của Lục Kỳ tựa như sét đánh ngang tai giữa trời quang mây tạnh, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Tống An Việt nghe xong gần như bật dậy, nhưng ngay lúc này, không thể để mọi người biết hắn có thể đi được nên Tống An Việt cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng bàn tay đã sớm nắm chặt lại thành quyền.
Mẫu thân Lục Song lập tức choáng váng, ngã về phía sau, may mắn có phụ thân Lục Song nhanh tay đỡ kịp, khóe môi ông run rẩy, hỏi lại Lục Kỳ: "Ai, là ai đã bắt nó?"
Bị giọng nói uy nghiêm xen lẫn tra khảo khiến cho Lục Kỳ sợ hãi, co người lại lắc đầu nguầy nguậy: "Con không biết."
Nước mắt tràn ngập đầy tròng mắt, nàng ta tiếp: "Khi con với biểu muội cùng hai gia đinh đang đi thì nghe thấy tiếng khóc, Lục Song mới bảo họ xem xét tình hình. Nhưng ngay sau đó, ngay sau đó..."
Nhìn thấy mọi người sắc mặt trắng bệch đang chăm chú nhìn mình thì trong lòng thầm mừng rỡ, chứng tỏ mọi người đều đã tin nàng ta. Lục Kỳ tiếp: "Có hai hắc y nhân chạy tới đánh ngất xỉu biểu muội sau đó mang đi, con cố gắng đuổi theo, giao đấu với chúng nhưng,... nhưng... võ công của con thấp kém nên đã để chúng đem biểu muội đi mất. Con xin lỗi,... xin lỗi... "
Nói rồi Lục Kỳ ôm cánh tay phải của mình ngất đi.
Phụ thân Lục Song - Lục Hạo Phong nhìn thấy trên tay Lục Kỳ có một vết chém khá sâu, máu vẫn không ngừng chảy, chân mày liền khẽ chau lại, phất tay áo sai hạ nhân: "Người đâu, mau kêu thái y tới!"
Sau đó sai vài hạ nhân đem Lục Kỳ vào phòng nghỉ ngơi chờ thái y.
Đang định nhìn sang tiểu tế để trấn an, bảo ông nhất định sẽ tìm được nhi nữ của mình, nói hắn đừng lo lắng. Nhưng không ngờ, Tống An Việt vốn lúc nãy vẫn còn đó nhưng hiện giờ bóng dáng cùng với chiếc xe lăn đã biến mất. Lục Hạo Phong nhất thời sững sờ.
Nếu là lúc trước, ông còn có thể nhờ Tống An Việt tìm lại nhi nữ giúp mình, nhưng hiện tại, chân hắn đã bị liệt, bản thân hắn còn lo chưa xong, làm sao có thể giúp ông tìm lại nhi nữ.
Lục Hạo Phong chỉ còn biết ôm thê tử đang khóc hết nước mắt của mình vào lòng mà thở dài.
Rốt cuộc Lục gia ông đã đắc tội với ai mà lần lượt Lục Kỳ cùng với Lục Song đều bị tấn công.
....................................................
Khí trời lạnh như cắt, bầu trời đen thẳm như muốn nuốt trọn con mồi. Tống An Việt lòng như lửa đốt, không ngừng dùng khinh công lướt trên mái nhà.
"Song nhi, muội đừng có chuyện gì."
Ước tính thời gian đi cùng với con đường từ nhà Lục Song tới nhà Lục Kỳ, Tống An Việt dừng ngay tại một con hẻm nhỏ.
Trong màn đêm, ánh sáng lập lòe của kim loại ánh lên ánh sáng mờ ảo, Tống An Việt lập tức phi thân tới chỗ đó, lấy được một cây trâm.
Cây trâm này của Lục Song!
Theo con hẻm nhỏ, Tống An Việt điên cuồng dùng khinh công đuổi theo, mong có thể đuổi theo kịp đám người kia.
Lục Song mơ hồ mở mắt dậy, một trận đau buốt từ sau ót truyền đến khiến nàng cảm thấy hoa mắt.
Toàn thân Lục Song bị trói vào cột nhà. Hai tay bị trói ngược ra phía sau, khiến nàng không thể cựa cuậy. Tầm mắt vì bị bóng đêm bao phủ mà nhìn thấy mơ hồ, chỉ thấy dáng hình một nữ tử nhưng không sao nhìn rõ mặt.
"Ngươi là ai?" Lục Song lên tiếng.
Đối phương vẫn bất động, không lên tiếng, không có dấu hiệu là sẽ di chuyển.
Lục Song khép hí mắt lại, muốn nhìn rõ mặt người kia trong bóng tối. Nàng lại lên tiếng hỏi: "Là ai đã sai ngươi bắt cóc ta?"
Đối phương vẫn im lặng.
Hừ. Không trả lời sao?
Lục Song cố gắng dùng sức ghì hai cánh tay để làm cho dây thừng lỏng ra, nhưng vô vọng, nàng cố gắng mấy cũng không làm sao cho dây thừng lỏng ra được.
"Vô vọng thôi, đừng phí công vô ích!"
Tiếng nói bất chợt khiến cho động tác của Lục Song dừng lại, nàng nở nụ cười khinh bỉ. Cuối cùng cũng chịu mở miệng sao. Nàng còn tưởng nàng ta bị câm.
Lục Song lại trợn mắt nhìn đối phương mặc cho đối phương có nhìn thấy hay không, nàng không quan tâm. Nàng lớn tiếng hỏi:
"Biểu tỷ ta đâu?"
Đối phương không trả lời.
Trong lòng Lục Song chợt một cỗ bất an dâng lên. Không lẽ tỷ ấy xảy ra chuyện?
"Này, nói cho ta biết biểu tỷ đang ở đâu?"
Ngoài dự liệu, lần này nữ nhân kia lại lên tiếng: "Ngươi ồn ào quá, lo cho bản thân mình đi. Ngươi không hiểu sao, chỉ có ngươi là bị bắt."
Nói rồi nàng ta liền biến mất.
Lục Song chỉ còn kịp kêu hai tiếng "Này, này", bao nhiêu lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở trong bụng.
Chỉ có nàng là bị bắt. Nói vậy là sao kia chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện