[Dịch]Mãn Kỳ Duyên - Sưu tầm
Chương 6 : Chương 6
.
"Cô nương, sao rồi cảm thấy đỡ hơn chưa?" Lục Song lấy tay sờ trán mình sau đó lại sờ trán nàng ta, cảm giác cơn sốt dường như đã hạ bớt, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Chỗ này là..." Cảm giác như đang nằm trên một chiếc giường ấm, nàng ta mơ hồ hỏi.
"À chỗ này là phủ của ta, lúc nãy cô bỗng dưng ngất xỉu nên ta mang về đây chăm sóc"
"Xin lỗi, tiểu nữ lại làm phiền tiểu thư" Nàng ta vội bật dậy, luống cuống xin lỗi.
Thấy vậy, Lục Song vội lấy tay ngăn cản lại. "Ấy không cần như thế, nếu cảm thấy phiền ta đã không mang cô về đây chăm sóc"
"Nhưng mà...." Nàng ta lúng túng không biết làm sao.
"Không nhưng gì hết, cô cứ ở đây, khi nào khỏe rồi rời khỏi cũng được"
Tính gia trưởng bộc phát, Lục Song kéo nàng ta nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp, trước khi rời khỏi không quên cảnh cáo: "Nằm yên đó, đợi ta đi lấy thuốc cho cô"
Một khắc sau Lục Song quay lại, trên tay mang theo chén thuốc nghi ngút đầy khói.
"Đây, ngồi dậy uống"
"Đa tạ"
Nhận chén thuốc từ trong tay Lục Song, nàng ta hớp một ngụm, vị đắng xông đến đầu lưỡi khiến cho không khỏi nhăn mi mà hít hà.
"Đắng lắm sao?"
Người kia khó khăn gật đầu.
Lục Song mĩm cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, dịu giọng nói: "Gắng đi, thuốc đắng dã tật"
"Mà này ta vẫn chưa biết tên của cô, có thể cho ta biết được hay không"
"Tiểu nữ tên Lạc Nhạn" Chất giọng trong trẻo vang lên, Lục Song nghe mà cảm giác rất thích.
"Lạc Nhạn sao, cái tên quả rất hợp với người"
Được Lục Song khen, nàng ta ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống, lí nhí nói: "Tiểu thư quá khen, tiểu nữ không dám nhận"
"Ha ha , sao mà cô cứ khách sáo hoài thế"
"Tiểu nữ..."
Vỗ vỗ vai Lạc Nhạn, Lục Song thân thiết nói: " Năm nay cô bao nhiêu tuổi"
"Tiểu nữ mười tám"
Lục Song sảng khoái nói: "Nhỏ hơn ta một tuổi, vậy thì kêu ta là Song tỷ đi, không cần phải khách sáo xưng là tiểu nữ nữa"
"Việc này..."
"Không sao, không sao, ta cũng muốn có thêm một tiểu muội muội"
Dường như là bị Lục Song chặn mọi đường lui, Lạc Nhạn cũng không khách sáo nữa mà gật đầu ý.
"Song tỷ"
"Ngoan a, vậy có phải tốt hơn không"
Tống An Việt đi vào, thấy Lục Song vô cùng cao hứng thì liền nhắc nhở: "Song nhi, bây giờ chúng ta phải qua nhà nhạc phụ nhạc mẫu, muội không nhanh lên e là sẽ không kịp"
"A muội biết rồi, muội chuẩn bị ngay"
"Song tỷ, người này là..." Vì mắt không nhìn thấy nên dường như hỏi Lục Song nhưng mắt nàng ta lại nhìn vào khoảng không bên khác.
" Người này là Việt ca"
"Việt ca? Ra là ca ca của tỷ " Nói rồi nàng ta cúi đầu chào hỏi Tống An Việt.
Nhìn Lạc Nhạn, Lục Song xém nữa té xỉu, khó khăn lắm mới giữ vững được thân thể. "Sặc, không phải, là phu quân của tỷ a"
"Phu quân? Vậy tại sao...."
Hầu như hiểu thắc mắc của Lạc Nhạn, Lục Song ấp úng không biết nên giải thích ra sao: "Chuyện này dài dòng lắm, khi nào rảnh tỷ kể cho nghe"
Lạc Nhạn giọng thanh trong, gật đầu đáp: "Ân"
"Muội còn ốm chưa khỏi bệnh, nghỉ ngơi cho khỏe, tí ta mua gì đó về cho muội ăn"
Nói xong, Lục Song lại quay sang Tống An Việt đẩy xe đi. "Việt ca, chúng ta đi thôi"
Trời đã vào tiết thời khô gắt, ngồi trên xe ngựa, Lục Song không ngừng lấy tay quạt quạt, cả người đổ mồ hôi ướt sũng, mặt đỏ ửng như say rượu. Trái ngược với nàng, Tống An Việt vẻ mặt hết sức điềm tĩnh bình thường, trên môi còn nở một nụ cười nhạt, không có biểu hiện gì là đang ở khí trời oi nóng đến bức người. Nhìn Tống An Việt, Lục Song không khỏi thầm ngưỡng mộ.
Hí!!!
Tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa dừng lại, Lục Song cứ thế tựa vào nóc xe một mạch phóng xuống, khiến người xung quanh không khỏi xám mặt.
"Cuối cùng cũng đến nơi"
Một tiểu hoàn đang quét sân, thấy bóng dáng Lục Song lập tức mắt nàng sáng rực, bỏ cả cây chổi đang quét dở vội chạy vào.
"Lão gia, lão phu nhân !!!! Tiểu thư về rồi!!!!"
Lục Song hết biết nói gì, chỉ lắc đầu: "Xuân nhi, em không cần phải kích động thế đâu"
Một lát sau có tiếng bước chân bước ra, Lục phu nhân kích động nhìn nàng: "Song nhi, con về rồi"
Ôm vai bà, nàng vỗ nhè nhẹ an ủi: "Mẫu thân, con về rồi" sau đó lại nhìn sang Lục lão gia : "Phụ thân, nhi nữ đã về"
Khuôn mặt Lục lão gia tuy cương nghị nhưng ánh mắt không mất đi vẻ nhu hòa của một người cha, ông gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy.
Một hồi cảm xúc qua đi, bà mới phát hiện thiếu gì đó, cầm tay nàng hỏi: "Hiền tế đâu con?"
Lúc này Lục Song mới nhớ tới người mà nàng bỏ quên, vội chạy đến xe ngựa áy náy nhìn Tống An Việt.
Nàng vội nhanh tay đem xe lăn ra trước sau đó mới đỡ Tống An Việt xuống.
Nhìn một màn trước mắt, sắc mặt Lục lão gia liền sa sầm, biến sắc vô cùng tệ. Còn Lục phu nhân thì đau lòng nhìn nhi nữ của mình.
Tống An Việt hiểu họ nghĩ gì, nhưng lại không quá bận tâm, chỉ nhẹ đầu cúi chào.
Thấy không khí dần trở nên căng thẳng, Lục Song vội lên tiếng: "Mẫu thân, lâu rồi con không được ăn món người làm, chúng ta đừng đứng đây nữa mau vào đi"
"Được được, chúng ta vào thôi"
Khi vào bên trong, điều nàng không ngờ tới chính là có sự xuất hiện của Lục Kỳ, biểu tỷ của nàng. Họ vốn trước giờ quan hệ không được tốt, bây giờ nàng ta lại xuất hiện, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là không tốt lành gì.
Lục Kỳ ngồi trên ghế, thấy Lục Song nàng ta vội đứng phắt dậy, mặt tươi như hoa vội chạy tới cầm tay Lục Song vẻ mặt xúc động: "Biểu muội, muội đã về"
"Nào nào, lại đây ta có cái này cho muội" Nói rồi nàng ta liền một mạch kéo Lục Song đi.
Bị lôi kéo Lục Song thầm nghĩ, tỷ ấy định bày trò gì nữa đây.
Tới nơi, Lục Kỳ lấy trong hộp ra một chiếc vòng cổ có khắc hình long phụng, ướm lên cổ Lục Song.
"Muội xem, có phải rất hợp với muội không?"
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt nàng ta lại cứng ngắc, hốt hoảng: "Thôi rồi, chiếc vòng bị lỗi, người ta làm vỡ chỗ chân của con rồng"
"Song muội, tỷ xin lỗi, có lẽ chiếc vòng tỷ nên lấy lại thì hơn" Nàng ta sụt sịt cái mũi, tỏ vẻ áy náy rụt tay về.
Lục lão gia thấy vậy vội nói đỡ: "Không sao không sao, Kỳ nhi có lòng là được rồi" Ông phất tay một cái ra hiệu cho Tiểu Xuân tới nhận vòng thay Lục Song.
Nàng cũng không muốn cha bị mất mặt, bèn nở nụ cười : "Tỷ khách sáo quá, không sao dù sao muội cũng rất thích chiếc vòng đó, đa tạ tỷ"
"Vậy à, thế là tỷ yên tâm rồi"
Hai người mặc dù miệng cười nhưng trong ánh mắt không ngừng tia sát khí chém xẹt xẹt vào nhau.
Cố tình, đây rõ ràng là cố tình.
Bên kia Lục lão gia không biết nói gì đó với Tống An Việt, hắn ngoài gật đầu vẫn chỉ là gật đầu. Lục phu nhân thì cười híp cả mắt vỗ tay nói: "Mọi người vào ăn cơm"
Lục Song giúp Tống An Việt lau đũa muỗng sau đó ngồi kế bên, khi ngước mặt lên vô tình nàng lại bắt gặp ánh mắt chế giễu của Lục Kỳ. Hừ, tỷ thích chế giễu chứ gì, cứ việc.
Bên cạnh, Tống An Việ bóc vỏ tôm bỏ vào chén Lục Song ôn nhu nói: "Này ăn đi, đừng bực nữa"
Lục Song cảm động nhìn Tống An Việt sau đó lại liếc mắt nhìn sang Lục Kỳ tỏ ý "ta đây rất hạnh phúc", thản nhiên gắp con tôm bỏ vô miệng ăn.
Vô tình hình ảnh này lọt vào mắt Lục lão gia trở thành đôi phu thê ân ái khiến cho sắc mặt ông có chút tốt hơn, còn Lục phu nhân thì vừa gắp đồ ăn vừa cười nói: "Lão gia, ông nhìn xem, tình hình này sớm thôi nhất định chúng ta sẽ có cháu bồng"
Lời nói của Lục phu nhân vô tình khiến cho con tôm vừa nuốt của Lục Song bị nghẹn lại ở cần cổ, ứa cả nước mắt. Tống An Việt thấy vậy vô cùng lo lắng, vỗ vỗ lưng nàng, hỏi nhỏ: "Muội không sao chứ?"
Lục Song cố gắng lắc đầu tỏ vẻ không sao, mặc dù không ngừng ho sặc sụa, đến nỗi đôi đũa bị nàng va trúng rơi xuống đất.
Cuối cùng con tôm cũng ngoan ngoãn trôi xuống, Lục Song mới dần trở lại bình thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện