[Dịch]Mãn Kỳ Duyên - Sưu tầm

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: 

.
"Việt hảo hữu, ngươi thật lạnh lùng, trái tim ta đã bị ngươi làm tổn thương.. hức.." Nói rồi, Lưu Sơn tỏ vẻ bi thương, vẫy vẫy cái quạt, lượn tới chỗ Lục Song. Ngay lập tức sắc mặt thay đổi 180 độ, hắn nở nụ cười xán lạn vỗ vai nàng một cái, quan tâm nói: "Song muội muội vất vả rồi, cứ tiến độ này, muội sẽ nhanh chóng học được thôi, đừng gấp" "Nhưng muội vẫn thấy không ổn, rốt cuộc là sai ở đâu" Lục Song dáng vẻ thất vọng, ngón tay vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên dây đàn. "Không nên nôn nóng, đàn không chỉ đơn thuần là đàn mà còn phải cảm nhận, khi ca khúc với tâm hồn muội hòa làm một muội ắt làm được" Ngón tay Lưu Sơn vừa chạm dây đàn, một nhịp lại một nhịp vang lên, lưu loát , thanh túy, lúc trầm lúc bổng, nhẹ sâu lắng vào tim người nghe. Dường như không chỉ riêng Lục Song cảm thấy như thế, bởi vì hiện giờ xung quanh họ chim bướm không ngừng bay lượn xung quanh. Quả thật là tiếng đàn kì diệu, không chỉ đánh cắp trái tim con người mà ngay cả động vật cũng bị cướp mất tâm, vô thức bị thu hút tới gần họ. Lục Song nhìn theo mà sững sờ. Woa, quả thật rất là tuyệt, nàng muốn đàn được giống như thế. Hai mắt Lục Song sáng lấp lánh, không ngừng chăm chú nhìn, dường như rất sợ lỡ mất một nhịp nào đó. Khi tiếng đàn dứt, không khí phút chốc yên tĩnh trở lại, trong lòng Lục Song bỗng có chút hụt hẫng, quyến luyến. Lưu Sơn đứng thẳng người, nở một nụ cười ấm áp pha chút phong lưu nói: "Đừng gấp đừng gấp, giục tốc bất đạt, cứ từ từ muội sẽ làm được" Lục Song đỏ mặt gật đầu một cái. Lưu Sơn huynh quả thật rất khác với Việt ca, Sơn huynh tận tình nâng đỡ nàng còn Việt ca chỉ có chọc ghẹo nàng mà thôi. Nghĩ đến đây, Lục Song không khỏi len lén liếc nhìn Tống An Việt một cái, bắt gặp ánh mắt kia cũng đang nhìn mình, nàng vội quay đầu tránh sang chỗ khác. Ai da, tim lại đập nhanh nữa rồi, thật là không tốt cho tim tí nào. Nhìn trời cũng không còn sớm, Lục Song vội đứng dậy, ngại ngùng nói: "Thật ngại quá, làm phiền huynh tới tận giờ" Nói rồi nàng đi về phía Tống An Việt đang ngồi trên xe lăn. "Việt ca, hôm nay cực cho huynh rồi, nhọc công huynh đợi muội cả buổi" "Không sao, miễn muội vui là được" "Lưu Sơn huynh cáo từ" Lục Song cười tươi nói "Cáo từ, có thời gian nhớ quay lại, nhất là ngươi á tiểu Việt Việt, đừng để lâu quá ta thương tâm a~" Nhìn bộ dáng cô dâu nhỏ của Lưu sơn, Lục Song không khỏi rùng mình, còn Tống An Việt thì mặt đen như đít nồi, thuận tay nắm chiếc hài dưới chân ném vào mặt y. Hai người này, xem ra có vẻ rất thân..... Trên con đường đầy cỏ, ánh mắt mang vẻ hy vọng, Lục Song hỏi: "Việt ca, ca nghĩ xem muội có thể đàn được hay không?" "....." "Việt ca!!" Phía trước dường như Tống An Việt không nghe câu hỏi của nàng, bởi hắn vẫn đang vướng trong câu nói Lưu Sơn. "Việt hảo hữu, ta có một chuyện cần phải nói, bên Thiên Hà đã có động tĩnh, tuy rằng ngươi không còn làm đại tướng quân, nhưng chúng vẫn cho rằng ngươi chính là chướng ngại lớn, e sẽ gây bất lợi cho ngươi, hãy cẩn thận" Gọi mãi vẫn không thấy Tống An Việt trả lời, Lục Song bất mãn bỉu môi: " Huynh không muốn nói thì thôi vậy" Đang buồn bực thì chợt tay nàng bị Tống An Việt nắm, sau đó hắn giọng nghiêm trọng nói: "Song nhi, trong thời gian này muội hãy cẩn thận" Lục Song nghe xong không hỏi gì, nàng chỉ ngoan ngoãn đáp: "Ân, muội đã biết" "À mà ca này, trước khi về phủ muội muốn mua một cây đàn tranh" "Ừm ca biết rồi, muội cứ đi đi, nhớ nhanh quay lại" Được sự đồng ý của Tống An Việt, Lục Song như con bướm vội lượn đi ngay. Nàng nhất định phải học được cách đàn giống như Lưu huynh, nàng không tin cây đàn này lại gây khó dễ được cho nàng. "Ông chủ lấy cho ta cây đàn bên góc kia" Hướng Lục Song chỉ là một cây đàn tranh có khắc hình cây liễu xen lẫn vài bông hoa, đặc biệt trên cây đàn này còn có khắc hai con bướm trông rất thuận mắt. "Có ngay tiểu thư, của cô 9 quan tiền" Ông chủ giơ tay định tháo xuống đưa cho Lục Song thì một tiếng khác cũng vang lên :"Lão bản ta muốn lấy cây đàn đó" Nhìn hướng tay người kia chỉ mà mắt Lục Song muốn lồi ra ngoài, bởi vì vị công tử kia muốn chính là cây đàn nàng đã chọn. Ông chủ khó xử nhìn người kia : "Thật ngại quá, cây đàn này vị tiểu thư kia đã mua trước rồi" Người kia nghe thấy vậy liền nhìn Lục Song, sau đó lại nhìn ông chủ nói: "Vậy lấy cho ta cây đàn bên cạnh đi" Nhận được cây đàn, Lục Song thở phào nhẹ nhõm, cũng may người kia không có ý định cướp đàn của nàng. "Đa tạ vì đã nhượng bộ" Nói rồi nàng liền xoay người đi ra khỏi tiệm. Nhìn theo bóng dáng Lục Song người kia khẽ nhếch môi một cái: "Lục Song, Tống An Việt cuối cùng ta đã tìm được các ngươi" Cầm cây đàn trong tay, chủ tiệm túa mồ hôi lạnh vì nhìn thấy y cười. Bên ngoài một nữ nhân toàn thân tử y bước vào, cúi đầu cung kính: "Thiếu chủ, mọi việc đã chuẩn bị xong" ****.......*******......***** Trong khuôn viên phủ ... Nhìn Lục Song không ngừng nhăn mi trợn mắt tập đàn, khiến cho Tống An Việt không khỏi buồn cười muốn chọc ghẹo nàng. "Song nhi ta thật không ngờ đánh đấm muội giỏi vậy nhưng ở khoản này thì muội dở tệ" Bị nói trúng tim đen, nhưng nàng cảm thấy không phục bèn đáp trả lại: "Huynh đừng vội giễu muội, muội nhất định đàn thuần thục cho huynh xem" Mặc dù nói thế, nhưng tiếng đàn của nàng quả thật vẫn rất tệ, nếu tiếng đàn của Lưu Sơn có mị lực thu hút tâm thì tiếng đàn của Lục Song chính là có sức công phá tâm. Kể từ khi nàng gảy lên tiếng đàn, thì dường như trong vòng bán kính một dặm không ai dám đi ngang qua, kể cả đám gà lạc đường cũng phải bật ngửa nằm thoi thóp. Quả là tiếng đàn đặc biệt theo kiểu đặc biệt, có thể sử dụng làm "âm phá" để đánh trận, đảm bảo chỉ một tiếng đàn của nàng cũng có thể làm cho hàng vạn binh sĩ toàn thân run rẩy, mất ý chí chiến đấu. "Được rồi được rồi, không trêu muội nữa, thời gian còn dài từ từ rồi tập, cũng đâu cần phải bán mạng thế chứ" "Muội không có, nhưng mà huynh nhìn xem chỗ này này huynh thấy nó đặc biệt không?" Nhìn theo hướng tay Lục Song chỉ, Tống An Việt khó hỉu lắc đầu nói: "Không thấy gì đặc biệt" Một lần nữa mặt mặt Lục Song hắc như đít nồi, ánh mắt xem thường nhìn Tống An Việt: "Việt ca, không phải đôi Hồ Điệp này nhìn rất giống chúng ta hiện tại sao, tự do tự tại, vô ưu vô sầu, đi đến những nơi mà chúng ta thích, như thế không đặc biệt sao" Vì lời nói của Lục Song, Tống An Việt thoáng sững người, nhưng rất nhanh sao đó liền khôi phục lại bình thường, gõ nhẹ đầu nàng một cái. "Muội mơ mộng nhiều quá rồi đấy" Lục Song ôm đầu, phồng má: "Mơ mộng không tốt sao, bởi vì huynh cứ như thế nên muội mới phải mơ mộng" "Ừ ừ mơ mộng tốt, muội nghỉ tay được rồi đấy" "Hừm được rồi, muội vô trước đây" Nhìn bóng dáng Lục Song, đáy mắt Tống An Việt tràn đầy ý cười, nhưng sau đó liền tắt ngấm như vì sao chìm trong màn đêm. Song nhi, chúng ta là đôi Hồ Điệp tự do tự tại bay lượn khắp nơi sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang