[Dịch]Mãn Kỳ Duyên - Sưu tầm

Chương 3 : Chương 3

Người đăng: 

.
Tống An Việt rời khỏi chưa được bao lâu thì Lục Song cảm thấy bồn chồn lo lắng đến kì lạ, cuối cùng chính là nàng cũng cáo từ Ngô Nhậm mà đi về phủ. Nỗi bồn chồn lo lắng mỗi lúc một dâng cao, Lục Song tự hỏi không biết Việt ca có xảy ra chuyện gì không, lúc nãy có vẻ như tay huynh ấy nóng hơn bình thường . Nghĩ đến đây bước chân nàng khẽ lướt càng nhanh. Cửa thư phòng vội vã mở ra, nhưng liền hụt hẫng, bởi vì không có Tống An Việt trong đó. Kì lạ, không có huynh ấy ở đây, không lẽ thật sự có chuyện. Bị ý nghĩ đáng sợ đó đe dọa, cả người Lục Song thoáng run rẩy . Nàng vội chạy đi tất cả các phòng còn lại tìm kiếm, càng làm cho nàng sợ hãi hơn chính là đều không có, cuối cùng chỉ còn lại một chỗ là phòng của bọn họ. Bàn tay chạm lên cánh cửa lạnh lẽo, trái tim nàng không ngừng liên hồi liên hồi thắt từng cơn. Cánh cửa vừa mở ra, Lục Song liền vội vã tìm kiếm bóng dáng Tống An Việt. Chỉ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang yên ổn nằm trên giường, nàng cả cơ thể căng cứng đều lập tức thả lỏng, thở phào ra nhẹ nhõm. Hình như nàng đã quá lo lắng thì phải. Khẽ bước bên giường, mùi đông dược từ người Tống An Việt tỏa ra khiến Lục Song nổi lên một trận chua xót. Nàng cầm nhẹ bàn tay Tống An Việt, khẽ áp vào má mình, dường như rất sợ chỉ một chút sơ ý sẽ làm người kia đau. Nàng cẩn thận, tỉ mỉ như đang nâng trong tay một báu vật, lưu luyến không muốn rời. Mặc dù đang ngủ nhưng hai hàng chân mày Tống An Việt vẫn nhíu chặt lại, Lục Song nhìn thấy mà vô cùng đau lòng. Việt ca, huynh nằm mơ thấy ác mộng sao? Nếu có thể, muội muốn được cùng huynh chia sẻ nỗi đau này..... Nặng nề tỉnh dậy, Tống An Việt có cảm giác ấm áp ở bên tay, nhìn qua thì thấy Lục Song đang gục đầu ngủ ngon lành bên cạnh, bất giác một cỗ ngọt ngào lan tỏa trong lòng, nhưng bên trong ánh mắt mơ hồ thoáng nỗi bi thương. Có hay chăng chính hắn đã quá tham lam nên mới bị báo ứng? Trở lại hai khắc trước... Ngay khi cơ thể Tống An Việt đổ xuống, đại tổng quản tình cờ đi ngang qua thấy được vội cho gọi đại phu. "Đại phu, thiếu gia thế nào?" Ông lo lắng hỏi "Tha thứ cho tiểu nhân bất tài, theo tình hình hiện tại ngài ấy không sống quá nửa năm" Như sấm nổ bên tai, cả người quản gia đều cứng đờ, mắt trợn lớn như không tin vào tai mình. Trên giường, Tống An Việt tỉnh lại, nghe thấy liền yếu ớt hỏi: "Ta chỉ còn sống được nửa năm?" Liêu đại phu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tống An Việt khó xử gật đầu. Tống An Việt nằm im trên giường, khóe môi bất giác nở lên một nụ cười chế giễu. Hahaha.... Thật không ngờ, cứ tưởng ức chế độc vào đôi chân khiến đôi chân bị liệt sẽ chế ngự được độc. Hắn không ngờ, thật không ngờ... Tiếng cười dường như dần trở nên méo mó biến dạng, hóa thành thống khổ, bi thương. Đây phải chăng chính là cái giá phải trả của hắn khi đã quá tham lam, muốn trói buộc nàng bên mình? Đợi tâm trạng dần ổn định, Tống An Việt ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo hỏi: "Vậy nếu như ngưng tích tụ độc ở chân, thời gian của ta có bị rút ngắn lại hay khôbg?" "Không có" Dường như hiểu như không, đại phu nheo đôi mắt của mình lại. "Ý của thiếu gia là...." "Đúng vậy, ta muốn ông lưu thông lại kinh mạch ở chân của ta" Trở lại hiện tại... "Việt ca, huynh tỉnh rồi à" Lục Song mơ mơ màng màng dụi hai mắt của nàng. Nhìn thấy cảnh này Tống An Việt hoàn toàn bị rung động, hắn định cúi đầu xuống hôn Lục Song, nhưng được nửa một nửa thì ngưng lại, bất động cả hai bốn mắt nhìn nhau. Khuôn mặt Tống An Việt sát gần khiến cho trái tim Lục Song đập thình thịch, mãi vẫn không thấy hắn cử động, nàng khó hiểu hỏi: "Việt ca, sao vậy, mặt muội có gì lạ sao" Tống An Việt vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quả thật trên mặt muội có dính vật lạ" "Thật sao?" Lục Song giật mình, vội lấy tay chà sát khắp khuôn mặt. Nhìn hành đông trẻ con của nàng, Tống An Việt không khỏi bật cười, hắn ngồi thẳng lưng lại, hai tay xoa đầu nàng. Nàng ấy như vậy thật khiến cho hắn lo lắng, quá dễ tin người, lỡ khi hắn chết.... Nghĩ đến đây bất giác trái tim như bị siết lại, đập nhanh hơn một nhịp. Biết mình bị lừa, Lục Song đỏ mặt, liền bỉu môi đấm thụp thụp vào ngực của Tống An Việt : "Ca lại gạt muội!!" "Hahaha ... ta không có" Cả hai đang cười đùa giỡn thì bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Tống An Việt ngưng bặt nụ cười, trầm giọng nói: "Vào đi" Nhìn thấy Tống An Việt, tiểu nha hoàn trước sau một bộ dáng khép nép đi vào. "Việt thiếu gia, Lục lão gia với Lục phu nhân bảo khi nào rảnh thì thiếu gia dẫn tiểu thư về để cùng dùng bữa cơm" "Đã biết" Thấy Tống An Việt phất tay, tiểu nha hoàn hiểu ý vội cúi đầu chào rồi rời khỏi. "Việt ca, cha mẹ muội muốn mời chúng ta về ăn cơm, vậy khi nào chúng ta đi?" Nghe Lục Song hỏi, Tống An Việt không nghĩ ngợi liền trả lời: "Sau đêm ngưu lang" Thật đúng lúc, hắn cũng đang có chuyện muốn nói với họ. Vậy tức là còn 3 ngày nữa. "Việt ca, đã lâu rồi chúng ta không đi đâu chơi, ngày mai ra ngoại ô chơi được chứ?" Hơn hết chính là nàng muốn học đàn, sắp đến sinh thần Việt ca, nàng muốn học đánh một khúc để chúc mừng huynh ấy. Nhìn ánh mắt mong đợi của Lục Song, Tống An Việt cười nhẹ đáp: "Được" *****.......******......******* Pong Pong~ Từng tiếng đàn lần lượt vang lên, chúng thuần túy chỉ là âm thanh của dây đàn không nghe ra khúc nhạc. Vì tập trung cao độ nên vẻ mặt Lục Song vô cùng căng thẳng, không kém gì quân sĩ đi tập trận, ngón tay cẩn thận kéo từng dây đàn. "Tống An Việt, vị nương tử này của ngươi rất thú vị" Lưu Sơn đứng kế bên Tống An Việt, nhẹ vẫy chiếc quạt, nở nụ cười như gió xuân. Tống An Việt không nói gì, chỉ hừm một tiếng, riêng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé đang cực lực tập đánh đàn. Thú vị? Nàng ấy quả thật như thế, bởi thế hắn không thể nào rời mắt khỏi nàng được. "Này này, đừng lạnh lùng thế chứ, lâu ngày không gặp ngươi ta rất cô đơn nha" Nghe xong Tống An Việt cứ thế một quyền đấm thẳng vào mặt Lưu Sơn, hừ lạnh: "Ngươi nhìn bộ dạng ngươi xem, nhiều lúc ta thật sự nghĩ ngươi chính là một cái đoạn tụ" Rắc rắc, hình như hắn vừa nghe lầm thì phải, Tống An Việt vừa bảo hắn là đoạn tụ, một nam nhân phong lưu tiêu soái như hắn lại trở thành một cái đoạn tụ... Lưu Sơn cứ như thế sự hiện diện dần trở thành khói sương, hắn thật không biết nên khóc hay nên cười đây. Nhìn ánh mắt lưu luyến, si mê không muốn rời của Tống An Việt, Lưu Sơn chỉ có thể lắc đầu thở dài, vỗ cộp cộp chiếc quạt vào bàn tay. Hỡi thế gian tình là gì mà có thể khiến một con người lãnh đạm như Tống An Việt trở nên nhu hòa như thế, dịu dàng đến thế, thật khiến cho Lưu Sơn hắn có phần hâm mộ cùng với ghen tị nga~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang