[Dịch]Mãn Kỳ Duyên - Sưu tầm

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: 

.
" Xin chào đại tướng quân, ý nhầm là Việt thiếu gia mới đúng, bởi vì chức đại tướng quân ngày mai chính thức giao lại cho ta rồi, hahahaha...." Lục Song nhìn người trước mặt, tiếng rắc rắc khớp tay không ngừng vang lên. Biết ý định của nàng, Tống An Việt vội cầm tay nàng lại, lắc đầu cười nhạt: "Song nhi, không nên" Lục Song như bong bóng xì hơi, nhìn Tống An Việt ỉu xìu nói: "Ân" Người đứng trước mặt Lục Song và Tống An Việt tên là Trần Công, lúc trước làm phó tướng quân, dưới trướng của Tống An Việt. Họ từ lâu đã biết người này có dã tâm muốn làm đại tướng quân, nhưng vì hắn có tài nên họ cũng nhắm mắt làm ngơ. Thật ra việc đánh đột kích thổ phỉ kia chính là do Trần Công báo cho Lục Song biết, hắn vốn biết trước đó là cái bẫy nhưng vẫn kêu nàng đánh vào. Cũng vì thế nên đã khiến cho Tống An Việt bị liệt hai chân, nàng căm thù Trần Công vì đã lừa nàng, hơn hết nàng căm thù chính bản thân mình vì đã quá manh động, dễ tin người. Tống An Việt kéo tay Lục Song, di chuyển bánh xe khẽ nói: "Song nhi, đi thôi" Lục Song không nói gì chỉ ngoan ngoãn nhấc gót đi theo. "Ấy ấy Việt công tử, ta chưa nói hết mà sao lại bỏ đi thế" Trần Công vẻ mặt hống hách, cười tự mãn, dường như không buông tha bám theo hai người họ. Cả hai bỗng dưng dừng lại, Lục Song cúi gầm mặt xuống không rõ tâm tình. "Song nhi, muội..." Tống An Việt hết nhìn Lục Song lại nhìn sang khuôn mặt đáng đánh đòn của Trần Công. Hắn nhẹ buông tay sau đó lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Tùy muội" Như ẩn như hiện khóe môi Lục Song khẽ nhếch lên một cái, hai khớp tay càng bị nàng siết chặt, tiếp rôm rốp giòn tan không ngừng vang lên. Kì này để xem nàng thu thập hắn như thế nào, người có thể khiến nàng khí bốc lên đầu như thế này quả thật không nhiều Tên nào đó không biết sống chết đang từ từ tiến tới hai người bọn họ. Như cơn gió, Lục Song liền xoay người cứ thế một quyền đánh về phía Trần Công. "Phụt!!" "Bốp" "Rắc" Tiếng xé gió, tiếng vật bị đánh trúng và tiếng vật bị bể cứ thế lần lượt vang lên. Lục Song nhấc tay nàng ra khỏi bức tường, chỗ bị nàng đấm cứ thế từng mảnh từng mảnh tường rơi xuống khiến cho người đi đường không khỏi giật mình lùi mấy bước. Nhìn bức tường bị vỡ nát, Lục Song tắc lưỡi đầy tiếc nuối: "Chậc đánh hụt rồi." Ánh mắt như hình viên đạn, nàng trừng mắt nhìn tên đã khiến cho nàng đánh lệch hướng, gằn từng tiếng hỏi: "Ngô - Nhậm, Ngươi - Muốn - Thay - Hắn - Chết?" Người tên Ngô Nhậm vội nuốt nước miếng ừng ực, cười khan nói: " Song tỷ, bình tĩnh, không nên gây án mạng giữa chốn đông người" Nói rồi hắn như con chuột vội lẻn ra sau Tống An Việt núp. Trần Công bị một quyền xé gió xủa Lục Song sượt qua, làm cho cả người đều mềm nhũn, ngã phịch xuống đất. Cả người run như cầy sấy nhưng vẫn ra oai hét: "Ngươi dám...." "Còn chưa chịu đi?" Nắm đấm lần nưa giơ lên, Lục Song trừng mắt khiến cho Trần Công giật mình, hắn vội lồm cồm bò dậy bỏ chạy, miệng không ngừng hét: "Cứu mạng....!!!!" Lục Song từ nhỏ đã nổi tiếng với nắm đấm tử thần. Đừng nhìn khớp xương nhỏ nhắn mà lầm tưởng, một đấm của nàng liền có thể đấm vỡ một lúc ba viên gạch dày ba phân mà không hề hấn gì. Bởi thế ai ai cũng sợ nàng, chỉ trừ một người đó chính là Tống An Việt. Thật ra Lục Song không phải người của triều đình, vì thân thiết với Tống An Việt nên mỗi khi đánh trận hay càng quét thổ phỉ, Lục Song đều đi theo phụ một tay sau đó cướp một phần bổng lộc của Tống An Việt nói đó là của nàng. Bằng không tên Trần Công kia có thể vượt qua nàng mà làm phó tướng quân hay sao. Nhìn bộ dạng chạy trối chết của Trần Công, Lục Song phủi phủi tay, nở nụ cười khinh bỉ. Đã xử lý xong một con chuột, còn một con cũng cần được hảo hảo dạy dỗ. Ngay lập tức, nàng hầm hầm mặt đầy sát khí tiến về phía Ngô Nhậm. Lục Song vòng ra phía sau Tống An Việt, tay nắm áo xách con chuột nào đó đang lẩn trốn kéo ra ngoài, vẻ mặt đầy sát khí nhìn Ngô Nhậm hỏi: "Ngươi tìm bọn ta có việc gì?" Ngô Nhậm như con rùa, rụt đầu của mình xuống mức thấp nhất có thể, trả lời: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta không thể dự lễ thành thân của hai người nên bữa nay muốn mời hai người đi ăn một bữa" "Mà trước khi ăn thì không nên thấy máu tanh, hơn hết một đấm của ngươi..." không những bị đổ máu mà gây ra án mạng. Lục Song bị câu nói lấp lửng của Ngô Nhậm làm cho khó chịu. "Nắm đấm của ta thì sao?" "Không có gì không có gì" Ngô Nhậm lấp liếm trả lời, sau đó cười khan hai tiếng. " Hừm" Lục Song âm mũi một cái sau đó bỏ cổ áo Ngô Nhậm ra đi về phía Tống An Việt. Nhìn Ngô Nhậm vãn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng yên một chỗ, Lục Song không khỏi bực bội giục: "Không phải bảo mời chúng ta ăn sao, sao còn chưa đi" Nhìn hành động giận cá chém thớt của Lục Song, Tống An Việt không biết nói gì ngoài ôn nhu cười rồi lắc đầu. Xem ra hôm nay Ngô Nhậm hình như ra đường không xem ngày thì phải. Tại khách điếm... Chỉ sau một khắc, trên bàn đầy ắp đồ ăn mà phần lớn là do Lục Song chọn, Ngô Nhậm nhìn thấy không khỏi đồ mồ hôi hột. Bên cạnh, Tống An Việt không quan tâm sắc mặt Ngô Nhậm, ưu nhã lấy chén đũa lau sạch đưa về phía Lục Song, gắp một con tôm đã bóc sạch vỏ bỏ vào chén nàng. Lục Song vui vẻ gắp con tôm lên ăn, cười nói: "Việt ca, huynh hiểu muội nhất" Ngô Nhậm cũng bắt đầu động đũa, cợt cợt nhã nhã nói: "Đương nhiên rồi, hai người biết nhau cũng không phải một sớm một chiều, chậc mới đó mà đã được 5 năm rồi cơ đấy." "Không ngờ ngươi còn nhớ" Lục Song vờ tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Ngô Nhậm. "Lục Song, đừng quá đáng" Ngô Nhậm đỏ mặt tía tai nhìn nàng. Lục Song chớp chớp mắt ngây thơ, vờ như không nghe thấy, gắp một miếng gà bỏ vô chén Tống An Việt. "Việt ca ăn nhiều chút, dạo này ca ốm lắm đó." Nói rằng Lục Song quen biết Tống An Việt đã năm năm, thật ra trong năm năm đó còn có cả Ngô Nhậm nữa. Bộ ba bọn họ tung hoành ngang dọc không ai là không khiếp sợ, chỉ khi về sau hai trong ba người đầu quân cho triều đình nên bọn họ cũng thu liễm lại. Ngậm đôi đũa trong mồm, Ngô Nhậm vừa nhai vừa nói: “Ta thấy có một chuyện rất ư là kì lạ” sau đó ra vẻ cụ non đâm chiêu suy nghĩ. Bị nhìn chòng chọc, Lục Song và Tống An Việt không khỏi đồng thanh hỏi lại: “Kì lạ?” Ngô Nhậm gật cái đầu lỉa chỉa của mình “Không phải hai người đã thành thân rồi hay sao, sao lại còn xưng huynh muội” Câu hỏi này lập tức như hòn đá rớt vào trong lòng tĩnh lặng của cả hai, phút chốc cả hai đều sững sờ. Ngô Nhậm hận không rèn được sắt, lại tiếp tục hỏi: “Sao thế, bộ ta nói gì sai hay sao?” Giờ phút này Lục Song mới chợt nhận ra, tuy đã thành thân, nhưng quả thật so với trước đây không khác nhau là mấy. Nghĩ tới đây chợt Lục Song cảm giác có chút hụt hẫng không rõ lý do. Lục Song vẫn còn đang suy nghĩ mông lung thì chợt Tống An Việt thản nhiên lên tiếng: “Vì đã quen” Đã quen? Câu trả lời này tuy không phải là hảo nhưng dường như nó lại là câu trả lời tốt nhất trong lúc này. “Thì ra là vậy” Ngô Nhậm thuận tay gắp một miếng cá vào chén của mình, dường như chợt nhớ cái gì, lại tiếp tục hỏi: "Vài ngày nữa là tới ngày ngưu lang chức nữ, hai người sẽ đi cầu nguyện chứ? Ta nghe nói ở gần chỗ thả hoa đăng có cây đa cầu nguyện rất linh thiêng, nói không chừng bữa nay cầu nguyện hôm sau gia phụ gia mẫu liền có cháu bồng, ha ha ha” Chưa cười được mấy tiếng, Ngô Nhậm liền ngay lập tức bị Lục Song nhét phao câu gà vô miệng, khiến cho không khỏi trợn mắt ú ớ. “Còn dám xàm ngôn, coi chừng ta cho ngươi ăn luôn cái phao câu còn lại” Lục Song cầm đôi đũa gắp phao câu gà còn lại, nàng trợn mắt cảnh cáo. Ngay lập tức, Ngô Nhậm liền bị dọa cho kinh sợ, vội lấy hai tay che thành hình chữ x trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám, không dám” Tống An Việt nãy giờ ngồi yên xem hai người bọn họ đấu khẩu ánh mắt bỗng thay đổi, hắn tiến lại gần, nắm bàn tay Lục Song thì thầm nói nhỏ: “Song nhi, ta có việc bận phải về trước, muội ở lại nói chuyện với Ngô Nhậm, lát ta cho người ra đón” Nói rồi Tống An Việt nhẹ cúi đầu hôn lên chán Lục Song, ánh mắt nhu mềm lưu luyến nhìn nàng. Nhìn nụ cười mềm mại tỏa sáng của Tống An Việt, Lục Song đỏ mặt gật đầu một cái. Phía đối diện, Ngô Nhậm liền bỉu môi ca thán: “Chậc, nhìn xem nhìn xem, hai người làm ơn đi, thật khiến ta nổi hết da gà da vịt rồi nè” Tống An Việt không để ý lời giễu cợt, vẫn trước sau cười ôn nhu, gật đầu chào Ngô Nhậm sau đó rời khỏi. Về đến phủ, trận nóng bức xâu xé cả người Tống An Việt ngày một mãnh liệt, hắn cảm được, cả người dường như gần bị thiêu đốt, kéo theo sau đó là một trận hoa mắt ập đến, ở cổ họng liền như có gì đó trào ra. “Phụt” Ngay lập tức, Tống An Việt liền phun ra một ngụm máu tươi, cả khoang miệng, phút chốc đều đầy mùi máu. Vừa mới ổn định được thân thể thì một lần nữa, chất lỏng tanh tưởi kia lại trào ra, thậm chí nhiều hơn đợt trước, khiến cho cả cơ thể Tống An Việt run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, ướt sủng vì mồ hôi. Một lúc sau trước mắt tối sầm, thân thể Tống An Việt cứ thế nặng nề ngã xuống đất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang