[Dịch] Man Hoang Hành

Chương 66 : Biệt ly (thượng)

Người đăng: 

.
Vùng Man Hoang, lúc này đây năm người của Thanh Vân Môn đang liều mình chạy trốn. Vạn Kiếm Nhất cùng Thương Tùng bị trọng thương, trên người ba kẻ khác cũng ít nhiều mang thương tích, chỉ là không có ảnh hưởng gì nhiều. Chẳng qua, cái giá này rất đáng! Lần đi vào Man Hoang này, bọn hắn gần như đã hoàn thành hết tất cả mục tiêu đã dự tính của mình. Hơn nữa, còn vượt mức khi đã phá hủy truyền thừa ngàn năm của Ma giáo là Tu La tháp, làm cho địa mạch Ma Sơn chấn động, núi lửa phun trào. Ma giáo bị một phen gà bay chó chạy, long trời lở đất. Sau khi Ma giáo bại trận tại Thanh Vân Môn, về sau lại chịu một đòn nghiêm trọng ở Thánh Điện như thế này nữa thì chắc chắn nguyên khí sẽ hao tổn nghiêm trọng, ít nhất sẽ khó khôi phục lại trong trăm năm tới đây. Còn đối với năm người bọn hắn thì điều quan trọng nhất trong lúc này chính là thoát khỏi Man Hoang và trở về Thanh Vân Môn. Chỉ cần bọn hắn có thể ly khai khỏi đây thì cũng như vẽ lên một ký hiệu hoàn mỹ của bức tranh rồi. Trong năm người thì Thương Tùng mất máu nhiều nhất nhưng trừ việc đó ra thì cũng không bị thương gì nhiều lắm, sau khi hắn phục dụng linh đan của Thanh Vân cũng bắt đầu hồi phục tinh thần, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ không có gì đáng ngại. Còn Vạn Kiếm Nhất cứu được Thương Tùng nhưng lại chịu thương tổn nặng nề, kinh mạch, xương cốt toàn thân đều bị tổn hại, đứt gãy. Nghiêm trọng nhất vẫn là việc hắn bị kẻ thù chém mất một cánh tay trong Chánh điện ở Man Hoang, sự tình này sẽ ảnh hưởng lớn đến đạo hạnh cũng như việc tu luyện kiếm pháp về sau. Sau khi được cứu, Vạn Kiếm Nhất lâm vào hôn mê, dù cho mấy người Điền Bất Dịch cứu chữa như thế nào cũng không được. Việc này làm cho ba người Điền Bất Dịch cùng Thương Tùng đang dần phục hồi cũng lo lắng không thôi. Nhất là Thương Tùng, nếu không phải vì bản thân đang chịu trọng thương cần phải nghỉ ngơi thì hắn chỉ muốn túc trực bên cạnh Vạn Kiếm Nhất. Chẳng qua sau hai ngày, rốt cục Vạn Kiếm Nhất cũng tỉnh lại, mà lúc này bọn hắn cũng đã thoát ly khỏi Man Hoang Thánh Điện, thẳng một đường xuyên qua sa mạc, liều mình hướng về Thanh Vân Môn. Mấy người Điền Bất Dịch thấy Vạn Kiếm Nhất hồi tỉnh nên vô cùng vui mừng, cả đám người không ngừng đem linh đan diệu dược của mình ra, cứ như hận không thể nhét hết toàn bộ vào miệng Vạn Kiếm Nhất vậy, để cho hắn trở lại là một người vui vẻ. Chẳng qua đây là chuyện bất khả khi, sau khi Vạn Kiếm Nhất tỉnh lại thì chọn lấy một ít linh đan để ăn vào, thân thể hắn vẫn còn rất yếu nhưng nhờ đan dược nên tinh thần cũng khá hơn nhiều. Sau đó hắn lắng nghe mấy người Điền Bất Dịch nói về tình hình mấy ngày nay. Lúc nghe đến đoạn hai người bọn hắn đều trọng thương, Điền Bất Dịch đã quyết đoán chỉ huy mọi người rút lui, trên đường đi còn bày mưu đặt kế, lừa gạt, dẫn dắt truy binh của Ma giáo, cũng không ham chiến mà gấp rút lui đi để bảo toàn tính mạng thì trên mặt hắn lộ ra nét vui vẻ, tán thưởng nói với Điền Bất Dịch: “Điền sư đệ trong lòng có cẩm tú (ý nói có lòng tốt), gặp loạn mà không sợ, đúng là người tài.” Điền Bất Dịch cười ha ha, trong mắt lóe lên tia vui vẻ. Hắn có thể được nhân vật như Vạn Kiếm Nhất tán dương thì chính là sự tình khó có được của các đệ tử Thanh Vân Môn. Hơn nữa, ngày thường hắn cũng chỉ một người bình thường ở Thanh Vân Môn mà thôi, dù là lúc này vẫn còn đang trên đường trốn chạy nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hãnh diện. Mà ở bên kia, Thương Tùng đang ngồi cạnh Vạn Kiếm Nhất khẽ nhíu mày, liếc nhìn Điền Bất Dịch, trong đáy mắt ánh lên vẻ không thích khó nhận ra. Kế tiếp Điền Bất Dịch liền hỏi Vạn Kiếm Nhất về hành động tiếp theo làm sao cho tốt nhất nhưng Vạn Kiếm Nhất lại khoác tay, để cho hắn tiếp tục chỉ huy mọi người đi tiếp, chỉ nói rằng bản thân trọng thương nên khó tránh khỏi có lúc suy nghĩ không đến nơi. Trước đây Điền Bất Dịch làm rất tốt rồi, cứ tiếp tục như vậy thôi, lúc đang nói chuyện lại bày ra bộ dáng vung tay như một chưởng quầy vậy. Trước giờ đám người Điền Bất Dịch đều luôn tôn kính Vạn Kiếm Nhất, đặc biệt là sau lần đi vào Man Hoang này, bọn hắn theo Vạn Kiếm Nhất tung hoành khắp nơi, vào sinh ra tử, làm ra những điều khó lường, giết thẳng đến Man Hoang Thánh Điện, thậm chí còn làm ra một phen kinh thiên động địa. Vì thế hôm nay, đối với vị Vạn sư huynh chỉ còn một cánh tay này vẫn luôn tôn kính như một thần nhân. Điền Bất Dịch nghe nói thế thì từ chối không ngừng, nhất định phải do Vạn Kiếm Nhất chỉ huy đại cục, bản thân chỉ nghe Vạn sư huynh, thậm chí tình nguyện cõng sư huynh hành tẩu, chỉ cần sư huynh chỉ đạo là được. Chẳng qua Vạn Kiếm Nhất một mực không nghe, cuối cùng Điền Bất Dịch bất đắc dĩ mà đáp ứng, cứ như vậy năm người lại bắt đầu lên đường. Lần trốn chạy lần này tựa như một cơn gió đầy bụi bặm, ẩn trong đó còn kèm theo mấy phần máu lửa, trước giờ Man Hoang Thánh Điện chưa từng bị nhục nhã như thế này, làm chấn động cả Ma giáo. Tuy rằng trên Ma Sơn vẫn còn rất bừa bộn cần rất nhiều nhân thủ nhưng vẫn có rất nhiều giáo chúng của Ma giáo phẫn nộ mà tổ chức đuổi giết năm người này. Dọc theo đoạn đường này, dù cho bọn người Vạn Kiếm Nhất đã cố gắng lẫn tránh và chạy thục mạng nhưng cũng không tránh được truy binh của Ma giáo nên xảy ra mấy trận chém giết, máu nhuộm cát vàng. Chẳng qua, có lẽ đây cũng là lúc để rèn luyện bản thân, tuy Vạn Kiếm Nhất trọng thương không thể động thủ, còn Thương Tùng cũng là một nửa phế nhân nhưng đạo hạnh của ba người Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường cùng Thương Chính Lương lại tăng mạnh, càng đánh càng hăng, về sau còn luân phiên chiến đấu để che chở hai người Vạn Kiếm Nhất chạy đi, một đường băng ngang sa mạc, vượt ốc đảo, lẫn trong Sa Vũ mê cung mà đại chiến cùng đám truy binh của Ma giáo. Đây là đoạn đường thảm thiết nhất của bọn họ, khi tinh nhuệ của Ma giáo đuổi đến thì lúc này Thương Tùng mới khôi phục được năm sáu phần công lực hay Vạn Kiếm Nhất còn đang suy yếu cũng phải tham chiến. Sau đó nương theo địa hình phức tạp trong Sa vũ mê cung cùng với sự nhiễu loạn của nhiều sinh vật quỷ dị mà năm người vừa đánh vừa rút lui, cuối cùng tất cả đều bị thương. Trận huyết chiến đó bắt đầu từ khi sáng, bọn hắn một mực chém giết sống chết cho đến lúc sắc trời sắp tàn, hai bên đều giết đến đỏ mắt, các loại thủ đoạn đều đem ra, ra tay tàn nhẫn không lưu tình. Trong sa mạc kiếm khí trùng thiên, tiếng kêu gào thảm thiết, cuối cùng thì đám người Thanh Vân Môn lại lần nữa giết ra trong tuyệt cảnh, để lại sau lưng một cảnh chiều đầy màu máu, khắp nơi đều là thi thể làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường đều trọng thương, chân bước lảo đảo. Vốn dĩ Thương Tùng mới khôi phục thương thế một chút lại bị đánh về nguyên trạng, mà Thương Chính Lương lại trực tiếp phun máu, hôn mê. Cuối cùng chỉ còn Vạn Kiếm Nhất mạnh mẽ cứu được đi ra. Năm người nương theo ánh chiều còn sót lại, dìu nhau chung sức xông vào phương xa trong đêm đen. Mà ở rìa mê cung là một đống giáo chúng Ma giáo bị thương thảm trọng, trong đó có mấy tên tuy bị thương nhưng vẫn vô cùng hung hãn, gào thét muốn đuổi theo, nhưng bỗng trên một bức tường cát trong Sa Vũ mê cung có một âm thanh quát lên, bảo bọn chúng ngưng lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang