[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 68 : Thọ nguyên

Người đăng: 

"Không biết công tử muốn chúng ta làm chuyện gì!" Quan lão đại vừa nghe xong chuyện đó rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại cẩn thận hỏi. "Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi làm những chuyện không thể nào làm được đâu. Chỉ cần các ngươi đi mấy địa điểm trong giới phàm tục, thành lập một vài tiểu thế lực có thể sử dụng được, đồng thời giúp ta nghe ngóng thu thập tất cả tin tức mà thôi. Những chuyện này đối với hai Luyện Khí Sĩ trung giai như các ngươi hẳn không phải là việc gì khó khăn a." Liễu Minh giống như cười mà không phải cười, nói. "Công tử yên tâm, chuyện khác có lẽ hai người chúng ta không giúp đỡ được gì, nhưng chỉ với chút chuyện nhỏ ấy thì tuyệt đối không thành vấn đề." Trong lòng Quan lão đại thả lỏng, lập tức vỗ ngực trả lời. "Tốt, hai người các ngươi ở ngoài sơn môn một đêm nữa, chờ sau khi ta suy nghĩ kỹ những chuyện các người phải làm, ta sẽ lại đến đây. Đến lúc đó, các ngươi cứ làm theo lời ta nói là được rồi." Liễu Minh hờ hững dặn dò. Lúc này, Quan lão đại, Cốc Tam đương nhiên không ngớt lời đồng ý. Vì vậy thời gian tiếp theo, một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, lần nữa ngưng tụ ra đám mây màu xám tro đưa hai người trở về lầu các, sau đó điều khiển đám mây bay thật nhanh về phía Cửu Anh Sơn. Một lát sau, hắn đã lần nữa về tới chỗ ở của mình, đẩy cửa phòng ra tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới mở phong thư của gia chủ Bạch gia ra đọc kỹ một lượt. "Tiếp tục để ta thay thế Bạch Thông Thiên tên, hơn nữa trong vòng mười năm phải hết sức trợ giúp Bạch gia mở rộng thế lực, Bạch gia cũng sẽ cung cấp một số tài nguyên để ta tu luyện, xem ra cũng coi như là điều kiện rất tốt, không khác lắm so với lời nói của Bạch Yên Nhi. Tuy nhiên phần cuối cùng lại nhắc tới chuyện phải kết thân với Mục gia là chuyện gì vậy? Muốn ta đính hôn với Mục Minh Châu sao, không phải nói đùa chứ! Hiện giờ nha đầu kia đang thắm thiết với Cao Trùng như thế, chả có lý nào lại để mắt tới đệ tử ba Linh Mạch như ta đây? Thôi thì cứ để Mục gia có thể thuyết phục nha đầu kia đã rồi tính sau vậy!" Đọc hết phong thư của gia chủ Bạch gia, Liễu Minh bỗng nhiên cười lạnh một cái, hai tay chà xát đốt phong thư thành tro tàn. Hắn đương nhiên cũng không có ý định phản hồi lại Bạch gia. Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Minh rời khỏi chỗ ở, lại đi tìm Quan Đại, Cốc Tam một chuyến. Hắn lại đưa hai người bọn họ đến một chỗ vắng vẻ, nói chuyện trong thời gian nửa canh giờ, mới tự mình điều khiển đám mây tiễn hai người ra khỏi sơn mạch Man Quỷ Tông, sau đó một lần nữa quay trở về sơn môn. Liễu Minh cũng không trực tiếp trở lại chỗ ở, mà lần thứ hai đi tới Hồi Xuân Đường trên ngọn núi cao nhất. Lúc này, hắn vừa đi qua cửa chính của tòa lầu các bằng gỗ, tầng một vẫn chỉ có một người, nhưng đương nhiên không phải là Già Lam, mà đã đổi thành một nữ tử dung mạo bình thường khác. Nàng này tùy tiện hỏi một câu, sau đó liền khoát taacute; bảo hắn có thể đi lên tầng hai. Liễu Minh cũng không khách khí, bước vài bước đã lên đến tầng hai, đi tới một gian sương phòng (*) tỏa ra mùi thuốc thơm mà lần trước hắn chưa đi vào. (*) Gian phòng nhỏ ở hai đầu nhà. Khi hắn bước đến trước bức rèm trắng che cửa vào gian sương phòng, bước chân hơi chậm lại một chút, nhưng bên trong lập tức truyền ra một giọng nói nữ tử dịu dàng: "Nếu đã đến nơi này còn do dự gì nữa! Tiểu tử, mau vào đi." "Đa tạ sư cô, vậy vãn bối mạo muội rồi." Liễu Minh nghe xong lời này, cung kính trả lời một câu, sau đó mới kéo bức rèm ra đi vào. Nhưng sau khi ánh mắt hắn đảo qua bên trong một vòng, lại vô cùng hoảng sợ. Người ngồi trên cái ghế bên cạnh một lò thuốc không ngờ lại là nữ tử mặc áo choàng xanh mà hắn đã từng gặp trên tầng ba. "Sao tiền bối lại ở đây, không phải ..." Liễu Minh nghĩ tới chuyện lúc trước bị đối phương đuổi đi, có chút ngập ngừng nói. "Ha ha, xem dáng vẻ của ngươi là biết đã gặp qua tỷ tỷ của ta rồi. Yên tâm, chúng ta không phải cùng là một người, chỉ là tỷ muội sinh đôi mà thôi, cho nên cách ăn mặc mới giống nhau như vậy." Nữ tử mặc áo choàng vừa thấy bộ dạng Liễu Minh khổ sở như vậy, lại khẽ nở nụ cười, cực kỳ hiền lành giải thích hai câu. "Thì ra là thế, vãn bối đã nhận lầm người." Liễu Minh nghe xong giọng điệu của vị sư cô trước mắt, đích xác là hoàn toàn khác nữ tử mặc áo choàng trên tầng ba, trong lòng nhanh chóng thả lỏng ra. "Tuy nhiên tiểu tử, ta nhìn qua bộ dạng của ngươi cũng không quá giống như đang bị thương hay bị bệnh gì cả!" Nữ tử mặc áo choàng quan sát trên dưới Liễu Minh vài lần, hỏi. "Vãn bối mới trở về từ U Minh Quỷ Địa, nhưng ở đó lại gặp phải một vài chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, đã từng cảm giác được thân thể cực kỳ khó chịu, nhưng sau khi tự mình kiểm tra lại không phát hiện được bất cứ điều gì không ổn. Cho nên mới muốn tiền bối kiểm tra qua thân thể vãn bối, xem xem có chỗ nào không bình thường hay không?" Liễu Minh cung kính trả lời. "A, thân thể khó chịu ư? Triệu chứng này quá rộng. Tuy nhiên nếu ngươi thực sự muốn kiểm tra toàn bộ cơ thể, ta có thể sử dụng pháp trận kiểm tra một lần, nhưng phí tổn cũng không nhỏ đâu." Nữ tử mặc áo choàng không hề cảm thấy bất ngờ, vô cùng bình tĩnh nói. "Tốn bao nhiêu Linh Thạch?" Liễu Minh không chút do dự hỏi. "Một trăm!" Giọng nói của nữ tử mặc áo choàng vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng con số vừa nói ra lại khiến cho trong lòng Liễu Minh giật giật mấy cái. "Xin hỏi sư cô, hiệu quả kiểm tra của pháp trận này ra sao?" Con số lớn như vậy cũng khiến cho hắn hơi do dự một chút. "Ngươi yên tâm đi, chỉ cần thân thể ngươi thật sự có vấn đề gì, khẳng định pháp trận này có thể tra ra, nếu không ta sao lại thu của đám vãn bối các ngươi nhiều Linh Thạch như vậy được. Kỳ thật một trăm Linh thạch này, cũng chỉ miễn cưỡng đủ để pháp trận này hoạt động mà thôi." Nữ tử mặc áo choàng không thèm để ý trả lời. "Vậy vãn bối sẽ dùng một lần." Trong lòng Liễu Minh cân nhắc một phen, sau đó vẫn cắn răng đồng ý một tiếng. "Rất tốt. Ngươi tới đây đi." Nữ tử mặc áo choàng nghe được lời này cũng có chút bất ngờ, sau khi nhìn thật kỹ Liễu Minh liền đứng dậy bước tới một góc phòng. Lúc này Liễu Minh mới phát hiện trên sàn nhà ở đó được khắc rõ một pháp trận màu vàng nhạt lớn chừng vài xích. Nữ tử mặc áo choàng lấy ra mấy khối Tinh Thạch trắng như tuyết từ trên người đặt vào mấy chỗ lõm xuống quanh pháp trận, sau đó bảo Liễu Minh đi vào trong. Liễu Minh trông như tùacute; nhẹ nhàng tháo Dưỡng Hồn Đại bên hông xuống, sau khi để lại bên ngoài pháp trận mới bước vào trong ngồi xếp bằng. Một tay nữ tử mặc áo choàng hoa lên, trong tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái pháp bàn màu y như vậy, tay kia điểm nhẹ một cái. Lúc này cả tòa pháp trận vang lên tiếng ‘ông ông’ cộng hưởng, một vầng hào quang màu vàng chậm rãi dâng lên, bao trọn toàn thân Liễu Minh vào trong. Miệng nữ tử mặc áo choàng bắt đầu nói lẩm bẩm, một ngón tay liên tục điểm điểm vào pháp bàn trong tay, thỉnh thoảng lại có một vài đốm sáng và phù văn từ đó bay lên, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ mềm mại yêu dị. "Thân thể vô cùng khỏe mạnh, máu huyết sung túc, kinh mạch hoàn hảo, cốt cách vô cùng rắn chắc, dường như hơn gấp đôi người thường. Ồ, Pháp lực tinh thuần như vậy, ngươi đã tinh luyện qua Pháp lực sao!" Nữ tử mặc áo choàng thao túng pháp bàn một lát, ngay khi vừa thì thào vài tiếng đã lộ ra một chút bất ngờ. "Pháp lực của vãn bối đúng là đã trải qua tinh thuần." Nếu đã bị đối phương tra ra, Liễu Minh đương nhiên sẽ không phủ nhận. "Thực sự không nhận ra, tiểu tử ngươi không ngờ lại là người có nghị lực lớn như vậy! Theo ta được biết, tuổi còn trẻ mà làm chuyện tinh thuần Pháp lực này đều rất hao tốn thời gian và tâm huyết, nếu không phải tin tưởng mười phần với việc mình tiến giai sẽ không quan tâm lãng phí từng ấy thời gian, nếu không thì cũng là người có ý định mạo hiểm liều mạng muốn đi đường tắt." Nữ tử mặc áo choàng có vài phần tò mò. "Vãn bối cũng không biết mình thuộc loại người nào, nhưng sư cô đã kiểm tra xong chưa?" Liễu Minh hàm hồ trả lời một câu, sau đó lại như có chút quan tâm hỏi. "Vẫn chưa xong, đợi một lát nữa đi. Ừm, Linh Hải cũng không có vấn đề gì, thần thức cũng rất vững vàng, có lẽ cũng không thành vấn đề ..." Nữ tử mặc áo choàng vừa điều khiển pháp bàn, vừa tiếp tục tự nói một mình. Tuy nhiên sau khi Liễu Minh nghe xong nữ tử nói câu "Linh Hải không có vấn đề", trong mắt không thể không hiện lên một chút thất vọng không dễ gì phát hiện ra. "Ồ, thọ nguyên không đúng lắm, dường như có dấu hiệu giảm bớt!" Đột nhiên giọng nói của nữ tử mặc áo choàng khựng lại, trong lời nói có chứa một chút kinh ngạc. "Thọ nguyên giảm bớt? Chuyện này là thật sao, sư cô có thể kiểm tra cẩn thận hơn một chút được không?" Liễu Minh nghe xong lời này, đương nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng. "Được, ta kiểm tra lại một lần... Ừm, đúng vậy, thọ nguyên của ngươi gần đây đích xác có dấu hiệu giảm bớt do tác động của ngoại lực. Tuy nhiên, ngươi cũng không cần quá lo lắng, thọ nguyên giảm bớt không nhiều lắm, chừng vài năm mà thôi, chỉ cần dùng một ít Linh dược vẫn có biện pháp bù đắp lại. Xem ra ngươi đã gặp phải một vài Tà Quỷ am hiểu hấp thụ thọ nguyên người ta ở U Minh Quỷ Địa rồi. Lần sau khi đi tới đó, chỉ cần chuẩn bị một ít thủ đoạn khắc chế chúng là sẽ không có vấn đề gì. Tốt rồi, những mặt khác đều không có vấn đề gì cả." Nữ tử mặc áo choàng lại quan sát qua pháp bàn một lần nữa, sau đó mới mỉm cười nói. "Thọ nguyên giảm bớt! Xem ra cảm giác thân thể không khỏe của vãn bối chính là vì điểm này. Đa tạ sư cô chỉ điểm, lần sau vãn bối đi U Minh Quỷ Địa, nhất định sẽ cẩn thận." Liễu Minh thở dài một hơi, sau đó cười khổ trả lời. Nhưng hắn vẫn thoáng nhớ lại khi bong bóng khí thôn phệ sạch sẽ Pháp lực lúc trước, hắn đã có cảm giác một thứ gì đó trong cơ thể bị bong ra. Trong lòng không kìm được mà phát lạnh một trận. Khi không có Pháp lực cho bong bóng khí kia thôn phệ, không ngờ nó lại trực tiếp hấp thụ thọ nguyên của mình để bổ sung, đây thực sự là chuyện muốn mạng người a. Tuy nhiên hiện tại hắn đang đối mặt với nữ tử mặc áo choàng, tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra quá nhiều. Lúc này liền đứng dậy bước ra khỏi pháp trận rồi nhặt Dưỡng Hồn Đại lên, trả đủ Linh Thạch, tiếp đó thi lễ cảm ơn một lần nữa mới cáo từ rời khỏi nơi này. Khi bóng Liễu Minh biến mất khỏi cầu thang thông xuống tầng dưới, nữ tử mặc áo choàng cũng thu lại pháp bàn màu vàng, nhưng lại có chút nghi hoặc tự nói một câu: "Chẳng lẽ Hấp Hồn Thú đã xuất hiện trở lại ở U Minh Quỷ Địa, nếu thực sự là như thế, cũng phải thông báo cho đệ tử bổn môn để lần sau tới đó phải cẩn thận hơn một chút." Sau đó nàng này lắc lắc đầu, lại lần nữa ngồi xuống cái ghế ban nãy, dường như vừa rồi căn bản không có ai tới đây vậy. ****** Sau thời gian chừng một bữa cơm, Liễu Minh đã trở về chỗ ở. Hắn đi thẳng vào phòng tu luyện, khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn, sau đó hai mắt khép lại, bắt đầu chính thức suy nghĩ biện pháp giải quyết bong bóng khí thần bí kia. Nếu không với tình hình hiện giờ, sau khi mỗi lần nó thôn phệ sạch sẽ Pháp lực rồi bắt đầu hấp thu đến thọ nguyên, chỉ sợ không trụ được mấy lần nữa là hắn sẽ đi đời nhà ma. Hắn đã phải vô cùng vất vả mới đi lên được con đường tu luyện, đương nhiên chắc chắn sẽ không để cho chuyện như thế phát sinh. Lần này Liễu Minh suy nghĩ mất trọn vẹn một ngày một đêm. Sáng sớm ngày thứ ba, rút cuộc hắn cũng mở hai mắt ra, thần sắc trên mặt cũng thoải mái hơn đôi chút, dường như trong đầu đã có kế hoạch.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang