[Việt Nam] Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 57 : Chiến tranh

Người đăng: 

.
- Anh Vũ công tử, chuyện này dường như không liên quan tới ngươi a! Mặc dù không dám động tới Trác Mộc, nhưng không đồng nghĩa hắn sợ đối phương. Gia gia của Trác Mộc mặc dù rất mạnh, lại che trở cho tôn tử của mình, nhưng cũng là người rất coi trọng danh tiếng. Nếu hắn nắm được lý lẽ trong tay, lại không đả động tới Trác Mộc thì gia gia của Trác Mộc cũng sẽ không làm gì được. Trác Mộc bực mình hừ lạnh một tiếng: - Hoàng Thiên cùng ta là huynh đệ chí cốt, chuyện của hắn chính là chuyện của ta. Nam tử trung niên khẽ cau mày, suy nghĩ một lát hắn cười lạnh mở miệng: - Hình như ta cũng không có ra tay với Hoàng Thiên huynh đệ thì phải. Trác Mộc thoáng kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên. Hoàng Thiên chật vật như thế mà đối phương còn dám nói không có ra tay. - Thằng này! Sao da mặt ngươi lại dày như thế? Dám làm mà không dám nhận à! Hoàng Thiên còn chưa kịp nói gì, Cẩu Thủ đã quát lên. Kỳ lạ là nam tử trung niên lại không có phản ứng tức giận gì, hắn chỉ nhàn nhạt nói: - Ta là người như thế nào không cần con khỉ như ngươi phán xét, ta nói ta không làm gì hắn thì chính là ta không làm gì hắn. Hắn vừa nãy cả giận mất khôn, giờ suy nghĩ lại, thấy bản thân chẳng cần chấp nhặt con khỉ khốn kiếp này làm gì, chỉ cần hắn nói không làm gì Hoàng Thiên, đối phương làm gì được hắn? Về những người xung quanh, kẻ nào dám đứng ra tố cáo? - Ngươi kể lại một chút xem? Trác Mộc bất đắc dĩ, hắn mặc dù không sợ nam tử trung niên, nhưng người ta cũng không phải quả hồng mềm, tùy ý hắn muốn nắn là nắn, muốn bóp là bóp. Nếu không phải có gia gia làm hậu trường, hắn quả thực đến thở mạnh trước mặt đối phương cũng không dám. Bởi vậy nên hắn kêu Cẩu Thủ kể lại sự tình, âu cũng là muốn có một cái cớ để can thiệp vào chuyện này. Cẩu Thủ vẻ mặt chính khí, bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lại: - Bản hầu và chủ nhân chính là trên đường trở lại học viện. Ai ngờ bị một tên điên chặn đường, cũng may chủ nhân tu vi trác tuyệt dễ dàng hạ hắn… Nói đến đây, nó liền dừng một chút, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt nhìn về phía Hoàng Thiên. - Ta vì đỡ cho chủ nhân một chưởng mà trọng thương, sau đó được Ngọc Nguyệt cô ngươi cứu giúp. Dân gian có câu, đang yên đang lành lại cắm mảnh sành vào đít. Ta vốn đang bế khí để phóng hết uế khí ra ngoài, tên kia lại tự cho mình là đúng, đến dí mũi vào đít ta. Kết quả hưởng nguyên một quả rắm, cuối cùng thẹn quá hóa giận, ra tay với ta, sau đó bị chủ nhân dạy dỗ một phen. - Lúc này thì thằng đần kia chạy tới, cậy bản thân có chút bản lĩnh liền ra tay với chủ nhân, nếu chẳng phải ngươi tới đúng lúc, chỉ sợ ta và chủ nhân lành ít dữ nhiều a. Cẩu Thủ chính là một con khỉ vô sỉ, mọi chuyện xảy ra sau khi qua lời kể của nó đều trở nên hợp lý. Thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác hành động của nó là phi thường chính nghĩa, mà đối phương chính là tự chốc lấy nhục nhã. Lạc Thanh lúc này vẻ mặt xám ngắt, một cỗ tức giận đến ấm ức nổi lên trong lòng, hắn như hét lên: - Con bà ngươi, rõ ràng chính ngươi cố ý chơi ta… Cẩu Thủ cũng không phải hạng vừa: - Chơi tiên sư nhà ngươi, ngu thì ráng chịu. Nam tử trung niên vẻ mặt thoáng lạnh đi, nhàn nhạt nói: - Ngươi có bằng chứng gì không, nếu chỉ nói chuyện xuông, ta cũng có thể nói được. Ý tứ của hắn rất rõ, nếu ngươi không đưa ra được bằng chứng, thì mọi chuyện đều là nói xuông, vẫn như cũ không làm khó được hắn. Cẩu thủ cười hắc hắc, lôi trong túi quần ra một cái thủy tinh cầu màu xanh biếc, thi thoảng nổi lên rất nhiều hình ảnh. - Lưu ảnh tinh cầu. Nam tử trung niên thất kinh hô lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thủy tinh cầu trong tay Cẩu Thủ. - Coi như có chút kiến thức. Chỉ thấy thủy tinh cầu sáng lên một vòng, sau đó phát ra từng đạo hình ảnh. Mọi chuyện xảy ra từ đầu tới cuối, đều được ghi lại rất rõ ràng, chiếu ra trước mặt mọi người. - Ngươi còn gì để nói không? Trác Mộc cũng không nhìn xem hình ảnh trong thủy tinh cầu như thế nào, mà nhìn nam tử trung niên. - Hừ! Được… được lắm, ngày hôm nay Lạc Minh ta nhớ kỹ! Chúng ta đi. Nam tử trung niên không còn gì để nói, cũng không còn mặt mũi ở lại, liền cuốn lấy Lạc Thanh bay đi. Trác Mộc cười khinh bỉ một cái, trong lòng thầm chửi, chạy cũng quá nhanh à nha. Trong lòng rất muốn trả thù giúp Hoàng Thiên, nhưng hắn cũng đành bất lực mà thở dài. Đối phương sợ gia gia hắn chứ không có sợ hắn, giờ người ta đã chạy rồi, hắn cũng không làm gì được. … Trên con đường đá dẫn tới ký túc xá, ba tên thiếu niên bá vai bá cổ nhau, nói chuyện vui vẻ: - Trác Mộc, bọn hắn rốt cuộc là ai vậy, không phải là người của Học Viện chứ? Trác Mộc còn chưa nói gì, Hàn Lâm đã gật gật đầu, nói: - Ừ, bọn họ không phải là người của Học Viện. Trác Mộc vẻ mặt nghiêm trọng, hướng về phía Hoàng Thiên giải thích: - Ngươi mất tích mấy tháng, Nguyên Giới xuất hiện biến cố rất lớn. Hoàng Thiên nhìn vẻ mặt của Trác Mộc, kỳ quái hỏi: - Chuyện gì xảy ra? - Ngươi biết đế vương của Ngũ Hành Thiên Quốc chứ? Hoàng Thiên gật đầu: - Tất nhiên! Ngũ Hành Thiên Quốc chính là do Dương Phong Vương hợp nhất Ngũ Châu mà thành lập nên. Học Viện Hoàng Gia này cũng là hắn một tay sáng lập, ta làm sao lại không biết chứ? Trác Mộc nghe Hoàng Thiên nói, khẽ thở dài một cái: - Phải, chính là Dương Phong Vương, hắn bị người ta giết chết rồi. Hoàng Thiên nghe xong, mày kiếm khẽ nhíu, hắn nghe qua rất nhiều truyền kỳ về người này, tu vi thông thiên, mạnh mẽ vô song. Nghe nói năm đó hắn xuất đạo, lấy thực lực một mình đánh ngang tay với năm người đứng đầu của ngũ đại thế lực. Vậy mà giờ đây lại bị người khác giết chết, quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. - Ta nghe gia gia nói, hắn là bị một nữ nhân tuyệt sắc giết chết. Hoàng Thiên cũng không quá để tâm, hắn suy nghĩ một lát liền nhận ra vấn đề. Ngũ Hành Thiên Quốc vốn do Phong Dương Vương đứng đầu, giờ đây hắn bị người ta giết chết, triều đình như quần long vô thủ, các quốc gia lân cận không thèm muốn mới là lạ, bèn nói: - Nói như vậy là sắp có chiến tranh ư? Trác Mộc kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, sau đó gật đầu: - Phải! Chính là sắp có đại chiến, nhưng không phải là chiến tranh giữa Ngũ Hành Thiên Quốc với các quốc gia khác, mà chính là Nguyên Giới chi chiến. Hoàng Thiên bị lời của Trác Mộc làm cho chấn kinh rồi, chỉ một cái Phong Dương Vương cùng Ngũ Hành Thiên Quốc cũng khiến cho cả Nguyên Giới rơi vào chiến tranh sao? Dường như hiểu được suy nghĩ của Hoàng Thiên, Trác Mộc cười cười giải thích: - Nguyên giới vốn có năm đại lục, bao gồm Thiên Nguyên, Nạp Lan, Xích Tâm, Thiết Hải, Tuyết Vũ chia ra tọa trấn ngũ phương, không bao giờ xâm lấn lẫn nhau. Mọi chuyện bắt đầu từ kịch biến tại Huyết Sắc Chi Lâm, hôm đó không biết xảy ra chuyện gì, khiến cho trời đất xoay chuyển, năm đại lục ầm ầm rạn nứt, sinh cơ không ngừng tiêu tán, thiên kiếp cũng liên tiếp đổ xuống, nhuộm Nguyên Giới trong biển máu cùng oán thán. Nghe tới đây, Hoàng Thiên trong lòng có một cảm giác bất an. Kịch biến hôm đó hắn biết nguyên nhân, chính là do Thiên Phương đại chiến cùng người khác mà gây ra. Sự tình Nguyên giới lúc này không biết có liên quan tới nàng không. - Gia gia ta nói, Nguyên giới sau kịch biến hôm đó đã bị mất đi giới linh, dẫn đến căn cơ bất ổn, sinh cơ tiêu tán. Nếu như không tìm được cách khôi phục giới linh, chỉ sợ sẽ trở thành một thế giới chết. Hoàng Thiên trong lòng thầm than, sự tình lớn như thế, hắn cũng không thể giúp được gì: - Nói như thế, đáng nhẽ ra mọi người phải cùng góp sức khôi phục giới linh mới phải, sao lại xảy ra đại chiến? Trác Mộc không trả lời ngay mà hỏi ngược lại hắn: - Ngươi có biết Nguyên giới chìm vào trong kiếp nạn, nhưng Thiên Nguyên đại lục của chúng ta vẫn an ổn, thậm chí sinh cơ vẫn còn không? Hoàng Thiên làm sao biết được, đưa ánh mắt thắc mắc nhìn tới. Trác Mộc cười cười, kiên nhẫn giải thích: - Là vì Thiên Nguyên đại lục của chúng ta nằm ở trung tâm, có chứa Nguyên giới chi tâm. Hoàng Thiên cau mày: - Nguyên giới chi tâm? Trác Mộc mỉm cười: - Nguyên giới chi tâm chính là hạch tâm của Nguyên giới, tập trung phần lớn tinh hoa của trời đất. Do đó dù cho Thiên Nguyên đại lục của chúng ta mất đi giới linh, lại vẫn có thể bảo tồn được trạng thái như trước kia. Bốn đại lục xung quanh chính là vì muốn cướp đoạt Nguyên giới chi tâm mà phát động chiến tranh. Hoàng Thiên trong lòng hít một hơi khí lạnh, đây không đơn thuần là chiến tranh a. Bốn đánh một, chỉ sợ Thiên Nguyên đại lục chưa đánh đã thua rồi. - Có nhất thiết phải như thế không? Thiên Nguyên đại lục sinh cơ vẫn còn, diện tích cũng vô cùng lớn, người của tứ đại lục có thể di chuyển đến đây mà. Hoàng Thiên trong lòng tràn ngập nghi hoặc, tứ đại lục cùng khơi mào đại chiến. Kẻ nào thắng lợi sau cùng không ai biết được, nhưng chắc chắn một điều tất cả các bên sẽ tổn thất thảm trọng. Thậm chí sẽ có một bên bị diệt vong, chìm vào vạn kiếp bất phục. Như vậy thay vì chiến tranh, tại sao các bên không cùng ngồi lại với nhau bàn cách giải quyết. - Ha ha! Ngươi quá ngây thơ rồi, nhân khẩu của mỗi một cái đại lục đều đến một con số khó mà tưởng tượng nổi, muốn di chuyển há là chuyện dễ dàng. Hơn nữa tứ đại lục gây chiến không hẳn vì cướp đoạt Nguyên giới chi tâm mà còn ý đồ khác, chỉ có điều chúng ta không biết mà thôi. Gia gia ta nhận ra tình thế cấp bách, nên đã triệu tập tất cả các thế lực trên Thiên Nguyên đại lục đến để tìm cách giải quyết. Mấy kẻ khi nãy chính là người của một trong các thế lực lớn đã tới. Nghe Trác Mộc nói xong, Hoàng Thiên mới hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện. Bất chợt trong lòng hắn xuất hiện một cỗ cấp bách không nói nên lời. Thực lực a! Thứ hắn thiếu nhất chính là thực lực. Không có thực lực để bảo vệ mình, hắn chính là con kiến hôi trong trận chiến này, chết lúc nào không hay. Lại suy nghĩ một chút, hắn không biết ngọn nguồn của chuyện này có liên quan tới nàng không. Nếu quả thực liên quan tới nàng, hắn cũng không biết làm sao cho phải.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang