[Dịch] Ma Pháp Cấm Thư
Chương 19 : Chiến đấu.
.
Đan Ni Nhĩ Tư con mắt tròn xoay như một cái bóng đèn, lão nhìn thiếu niên mình tôi luyện suốt sáu năm qua, trong lòng lần đầu tiên dâng lên chiến ý, lão bình thản lắc lắc mâm mê mái tóc hoàng kim, cúi đầu nói: “Như vậy, bắt đầu a.”
Vừa dứt lời, nhanh như thiểm điện, hắn phóng về phía Trần Sâm đang đứng, không khí vang động ầm ầm như vỡ ra, một quyền kinh thiên oanh kích lên người Trần Sâm, thế nhưng thật bất ngờ, trên hai cánh tay xoắn lại hai ba đạo băng tiễn xuất hiện, như sấm sét công kích cản lại.
“Là Ma pháp hả?” Đan Ni Nhĩ Tư thì thào trong miệng, vung tay lên, nhắm ngay băng tiễn đánh tời, biến nó thành bột phấn, cùng lúc nắm tay không ngừng nghĩ nhắm Trần Sâm oanh kích.
"Ầm ầm —— "
Mặt đất dường như bị tạc đạn xé rách, trong nháy mắt chung quanh bán kính mấy thước, không khí đại động, như đem mọi vật chung quanh hóa thành bộ phấn, đây chính là thực lực đệ nhất võ giả của đế quốc a, dù không sử dụng kiếm cũng đã đạt tới trình độ này, còn như nếu dùng kiếm thì đối với một ma đạo sư dùng pháp thuật cũng dễ dàng đối phó.
Trần Sâm thối lui chút xíu tránh ra ngoài phạm vi sát thương của một quyền của Đan Ni Nhĩ Tư, vừa chuyễn thối lui, chủy thũ trong tay vạch lên một đường hình cánh cung, nhắm ngay đầu Đan Ni Nhĩ Tư đâm tới.
Không thèm liếc mắt nhìn về Trần Sâm, lão nhẹ nhàng vung tay lên, cánh tay cuồn cuộn đao phong hướng về chủy thủ nghênh đón.
"Đinh —— "
Một tiếng giòn tang, Đan Ni Nhĩ Tư quyền đầu cùng với chủy thủ của Trần Sâm ngạnh kháng đánh vào nhau, chủy thủ méo mó so với hình dáng ban đầu, vuột khỏi tay Trần Sâm văng lên, Ngay lập tức, Trần Sâm biến sắc, hắn vung mạnh tay lên, phía sau trong nháy mắt xuất hiện mây cái băng tiễn kết thành mạng nhện tạo thành vòng bảo hộ, còn thân hình hắn thì như con diều đứt dây văng ngược lại phía sau thật xa.
Thình thịch—— thình thịch—— thình thịch—— "
Cũng không biết là va chạm bao nhiêu lần với những đại thụ cao vút trời xanh ở sâm lâm này, cuối cùng Trần Sâm từ bên trong rừng cây chậm rãi đi ra, hắn vỗ vỗ mài tóc đầy bụi đất,nhịn không được nói thầm: “Hỗn đản, rốt cuộc là không biết một quyền của lão kia có bao nhiêu uy lực a? Nếu không có vòng bào hộ của băng tiễn, lần này nói không chừng, cũng không đứng dậy nỗi a.”
Hắn giơ tay trái lên, cười khổ, năm sáu tuổi Trần Sâm đã đúc kết được kinh nghiệm, đó chính là sử dụng ma pháp không nhất thiết phải dùng tay phải đụng vào sách ma pháp, nếu như tinh thần tập trung, có thể điều động ma lực, và sử dụng ma pháp tự nhiên hơn, tuy nhiên nếu làm như vậy, uy lực ma pháp chỉ còn hiệu quả một nữa, nhưng được cái lợi là có thể bỗ sung tổn hao ma lực.
Thế nhưng hiện tại, vừa cùng lão sư Đan Ni Nhĩ Tư liều mạng một chiêu, thât là thiên tân vạn khổ, ở đây là địa phương không có ma pháp nguyên tố, chỉ tích tụ thu gom từng chút một, mà vừa rồi đã dùng gần hết, không biết là phải bao lâu mới có thể hồi phục lại uy lực của ma pháp.
Đang cười khổ, bầu trời sâm lâm như truyền đến một tiếng rít xé rách không khí, Trần Sâm chợt thấy trước mắt chợt lóe, một bóng đen đang hướng hắn đánh tới.
"Tên hỗn đản nào!" Trần sâm chửi bới, thân thể rất nhanh nhảy về phía sau, tiện tay bẻ một cành cây, toàn thân hướng về Đan Ni Nhĩ Tư nghênh chiến.
Cành cây mặt trên trong nháy mắt kết đầy bông tuyết, cành cây mềm mại tức thì biến thành khối băng cứng ngắt, Đan Ni Nhĩ Tư thât không ngờ Trần Sâm có thể sử dụng ma pháp nhanh như vậy, bất quá với thực lực của đệ nhất võ giả của đế quốc cũng không phải là hư danh, trong mắt chỉ hiện lên vẽ tán thưởng, sau đó thanh kiếm trong tay nhắm hướng cành cây bổ xuống.
"Thình thịch—— "
Cành cây cùng ngân kiếm trong tay Đan Ni Nhĩ Tư vừa tiếp xúc, là lại dang ra, Đan Ni Nhĩ Tư quát to: "Á lịch khắc tư thiếu gia, lẽ nào thiếu gia không biết, dựa vào ma pháp, trong lục quang sâm lâm này, thiếu gia không có khả năng chiến thắng ta !”
Trần sâm "Hừ" một tiếng, trong tay lần thứ hai xuất hiện hai thanh băng kiếm, bất quá là cùng nãy giờ có điểm bất đồng, hắn không có mượn bất cứ vật gì, chỉ thuần túy dùng ma lực ngưng kết ra dáng dấp hai thanh băng kiếm này.
"Đinh —— "
Băng kiếm trong tay trái cùng ngân kiếm của Đan Ni Nhĩ Tư ngạnh khán, thân hình của Trần Sâm tại không trung xoay tròn , thanh băng kiếm trong tay phải nhắm cổ chân Đan Ni Nhĩ Tư đâm tới.
“” Không sai! Đây chính là kiếm thuật,” Đan Ni Nhĩ Tư tán dương, “Thế nhưng chỉ dựa vào như vậy, là không đủ, không có khả năng thắng ta.”
Nói xong, Đan Ni Nhĩ Tư đưa một chân dũng mảnh hướng về lồng ngực Trần Sâm đạp mạnh, Vì đang lơ lững giữa không trung, Trần Sâm không kịp tránh, một cước như vậy đá trúng ngay ngực hắn.
"Thình thịch—— "
Lần thứ hai, thân hình Trần Sâm lại văng ra ngoài xa, bất quá trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười mỉm.
Chỉ thấy hướng ngược lại, phía sau ngay chổ Đan Ni Nhĩ Tư xuất hiện mấy con hỏa long, giống như là mấy sợi dây thừng hướng về Đan Ni Nhĩ Tư như muốn trói buột lại, không khí chung quanh Đan Ni Nhĩ Tư như suối chảy cuồn cuộn xoay tròn, như là muốn đem lão nuốt sống.
Thế nhưng, một người đầy kinh nghiệm như Đan Ni Nhĩ Tư, ngân kiếm trong tay huy mãnh về phía trước, chém một nhát, đem không khí mở một đạo nứt ra. Nhưng mà sự thiêu đốt của hỏa long, xoay tròn, gom tụ không khí chung quanh, hỗn hợp cùng nhau, bất luận như thế nào, đều không có biện pháp thoát khỏi trói buột này.
Thân hình của Trần Sâm ngừng lại giữa không trung, trên tay hắn lần nữa xuất hiện một lố băng kiếm, chỉ thấy mũi chân hắn điểm nhẹ trên ngọn băng tiễn, quay lại phía sau nhắm ngay Đan Ni Nhĩ Tư đánh mạnh tới.
Đan Ni Nhĩ Tư đã thấy động thái này của Trần Sâm, lão tăng nhanh tốc độ, vứt bỏ thanh ngân kiếm trong tay, hai tay khoa tròn bảo vệ chung quanh toàn thân, không khí cháy bỏng chung quanh đột nhiên chấn động, hướng về bốn phía nhanh chóng khuếch tán, vô số khí lưu bị chấn động bay tung tóe.
Mà ở phía sau, trong nháy mắt thân ảnh Trần Sâm nhanh như thiểm điện, mắt thấy Đan Ni Nhĩ Tư sẽ tránh khỏi được sự ràng buột của hỏa long, thanh băng kiếm trong tay như lưu tinh thiểm điện nhắm ngay yết hầu Đan Ni Nhĩ Tư đâm tới.
Sau đó, trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, tuy là Đan Ni Nhĩ Tư đã thoát khỏi được sự trói buột của hỏa long, thế nhưng thanh băng kiếm của Trẩn Sâm cũng đã gát ở trên cổ lão, mặt kệ là ban đầu nói như thế nào, một ván này, lão đã thua.
Thân hình hai người cùng rơi xuống đất, trong nháy mắt đã rời nhau, Đan Ni Nhĩ Tư sờ sờ trên cổ, thấy có vết máu, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã thắng.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện