[Dịch]Ma Đao Lệ Ảnh - Sưu tầm
Chương 7 : Bị Lỗ
.
Nghe Nguyệt Ảnh hỏi, Tiểu Ngưu thành trả lời: "Đệ chỉ nói có một câu, lão liền bị phân tâm. Đó là việc của lão, làm sao có thể trách đệ."
Nguyệt Ảnh chớp mắt, a một tiếng rồi nói: "Ngươi nói gì mà làm lão phân tâm?"
Tiểu Ngưu chưa vội nói ra, hỏi: "Tỷ hãy thử đoán xem?"
Nguyệt Ảnh trầm ngâm nói: "Có thể làm Nhất Huyền Tử động tâm, trừ việc về Thái Sơn, chỉ có thể là về Hắc Hùng Quái. Nhất định ngươi đã nói gì đó về chuyện của Hắc Hùng Quái. Có phải ngươi nói với lão là ngươi biết tung tích của Hắc Hùng Quái. Sau đó lão liền quay đầu về phía ngươi, tâm thần xao động?"
Tiểu Ngưu mỉm cười trả lời: "Đàm tỷ tỷ, tỷ thật là thông minh nha! Tỷ đoán cũng gần đúng rồi đấy. Nhưng mà đệ không chỉ nói như thế. Câu mà đệ nói là: "Lão gia hỏa, ta biết hạ lạc của Ma Đao, lão có muốn biết không? '"
Nguyệt Ảnh truy vấn: "Ngươi nói như thế thật sao?"
Tiểu Ngưu khẳng định: "Đúng như vậy!"
Nguyệt Ảnh đảo đôi mắt đẹp hỏi: "Ta biết ngươi muốn giúp chúng ta. Nhưng ngươi không nghĩ rằng, với cách của ngươi, vạn nhất lão không động tâm thì ngươi sẽ chết rồi. Ngươi lấy gì làm chắc chắn?"
Tiểu Ngưu dang rộng hai tay nói: "Đệ chỉ đánh cược thôi, chẳng có gì chắc chắn cả. Nếu như lão quả không bị ảnh hưởng thì đệ lại nghĩ cách khác thôi. Theo suy nghĩ của đệ thì đám người đó có thể bỏ qua mọi chuyện để có thể có được Ma Đao. Đệ thấy cũng giống dã tâm của Hắc Bang thế mà thôi"
Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng nói: "Ranh giới giữa hắc đạo và bạch đạo không phải lúc nào cũng rõ ràng. Hắc đạo tùy lúc có thể trở thành bạch đạo, mà bạch đạo cũng có lúc biến thành hắc đạo.
Tiểu Ngưu gật đầu: "Đệ đồng ý với tỷ. Ai là người hắc đạo, ai là người Bạch đạo, thật là khó phân biệt. Phải chăng hắc đạo toàn những kẻ xấu xa? Bạch đạo liệu không có kẻ suy đồi?"
Nguyệt Ảnh hừm khẽ rồi hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi hãy nói thật với ta, ngươi có biết hạ lạc của Ma Đao thật không?" Mĩ mục nhìn chăm chú vào Tiểu Ngưu, chỉ thấy chàng như phát ngây ngốc. Bất lực, Nguyệt Ảnh chầm chậm đưa tay ra, bất ngờ nắm lấy tay chàng.
Mĩ nữ chủ động nắm tay, Tiểu Ngưu chợt cảm thấy tự hào. Chàng không thể tin được đây lại là sự thật. Bàn tay mỏng manh này đẹp tựa như ngọc, lại mát lạnh. Mĩ ngọc cũng chỉ được thế này thôi a!
Tiểu Ngưu ngây ngốc không nói gì. Nguyệt Ảnh liền nói tiếp: "Kì thật, ta và Mạnh Tử Hùng tuy đã đính hôn nhưng không nhất định là sẽ kết hôn. Các nam nhân khác không phải là hoàn toàn không có cơ hội. Ta nói vậy ngươi có minh bạch không?" Vừa nói, vừa cười nhẹ nhàng, đôi mắt đảo một vòng.
Tiểu Ngưu thấy như hồn lìa khỏi xác. Điều này là thật ư? Hay nàng chỉ vô tình nhìn về phía ta và mỉm cười? Không, không phải, nàng đang mỉm cười với ta. Tuyệt đối không phải là với ai khác. Cảm giác kiêu ngạo dâng trào làm cho chàng chợt cảm thấy hưng phấn.
Vừa cảm thụ ngọc thủ tuyệt vời của Nguyệt Ảnh, chàng vừa ngây ngô nói: "Đàm tỷ tỷ, tỷ vừa hỏi ta cái gì? Ta nghe không rõ!"
Nghe chàng hỏi vậy, Nguyệt Ảnh nhíu mày, hừm khẽ một tiếng, cố kìm sự bực tức nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi có thực sự biết hạ lạc của Ma đao hay không? Nghe nói rằng thanh đao đó thật sự rất thần kỳ, ai có được nó nhất định có thể xưng bá thiên hạ."
Tiểu Ngưu làm sao có thể nói dối mỹ nữ này. Hơn thế nữa, tiểu thủ xinh đẹp của nàng lại đang nắm lấy tay hắn. Chàng không nghĩ rằng mỹ nữ này lại dễ dàng tự nắm tay người khác. Xem ra chàng vẫn còn có cơ hội đánh bại tên Mạnh Tử Hùng. Chỉ cần nỗ lực, tranh thủ tối đa cơ hội, ngày chàng có được mỹ nhân trong tay chắc chắn không còn xa.
Tinh thần đại chấn, Tiểu Ngưu nắm chặt tay người đẹp, đôi tặc nhãn sáng rực nhìn loạn trên ngực và cơ thể nàng. Nhìn thấy chàng như vậy, Nguyệt Ảnh chợt thấy gai người. Chẳng qua vì muốn lợi dụng chàng, nàng đành phải cam chịu.
Nguyệt Ảnh đề tỉnh: "Tiểu Ngưu, ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm như thế chứ. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian bên nhau mà. Hiện tại hãy mau nói sự thật cho ta biết."
Tiểu Ngưu ừm một tiếng, khẽ liếm cặp môi khô khốc của mình, khôi phục lại thần trí. Khi cổ họng đã trở lại bình thường, chàng nói: "Đàm tỷ tỷ, đệ coi tỷ như người nhà của đệ vậy, cho nên đệ không bao giờ lừa dối tỷ. Đệ biết gì thì sẽ nói với tỷ. Đệ nói cho tỷ nghe, tỷ không được nói cho người khác nghe nha. doc truyen tai . Nếu không thì sẽ bị họa sát thân."
Nguyệt Ảnh gật đầu liên tiếp nói: "Ngươi yên tâm đi, miệng của Đàm Nguyệt Ảnh ta hết sức kín kẽ, đảm bảo thủ khẩu như bình".
Tiểu Ngưu nắm chặt tay Nguyệt Ảnh, cảm giác như đang bay bổng trên mây. Khi đã ổn định tâm trí hắn mới nói: "Đàm tỷ tỷ, đệ nghe Hắc Hùng quái nói thanh đao này có ma lực. Nếu một người thường cầm nó trong tay thì chẳng có một điểm hữu dụng, chỉ như một thanh sắt vụn mà thôi".
Nguyệt Ảnh trợn tròn đôi mĩ mục, hỏi dồn: "Sao lại như thế vậy?" Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng được nghe nói về đặc tính của Ma đao nên đặc biệt chú ý!
Tiểu Ngưu mỉm cười, cầm lấy tay kia của Nguyệt Ảnh, thu hoạch lần này thật không nhỏ! Hắn nhìn mỹ nữ trước mắt rồi nói: "Chính xác là như vậy. Ma đao có khả năng nhận người. Muốn trở thành chủ nhân của Ma đao, phải là người hữu duyên. Chỉ có người hữu duyên mới có thể rút Ma đao ra khỏi vỏ. Bằng không, nó sẽ chỉ nằm yên trong vỏ mà thôi. Một khi nó đã không thể rút ra được thì chẳng phải cũng chỉ như phế vật sao? Do vậy, đệ lấy làm buồn cười với những người cứ chăm chăm tranh cướp Ma đao. Ngay cả chi tiết của Ma đao cũng không rõ ràng, lại còn muốn thưởng ngoạn nó. Thật là ngốc không thể tưởng tượng được" Nói xong, chàng lớn tiếng cười ha ha một cách thoải mái.
Nguyệt Ảnh nghe tiếng cười châm biếm chói tai của chàng, theo bản năng liền rút tay lại. Nàng nói, trên mặt cũng hiện một nụ cười mỉm: "Chuyện này thật mới mẻ. Ngươi hãy cho ta biết, để có thể trở thành chủ nhân của nó thì phải là người như thế nào?"
Tiểu Ngưu làm sao có thể bỏ qua cơ hội chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy? Chàng nắm chặt lấy tay của Nguyệt Ảnh, nhìn nàng không nói gì. Nguyệt Ảnh cong cặp môi đỏ mọng, thúc giục: "Ngươi hãy mau nói đi, ngươi muốn ta chết bây giờ hay sao?"
Tiểu Ngưu lại cười một tiếng, nói: "Tỷ bảo đệ nói gì bây giờ? Chuyện đó đệ không biết, Hắc Hùng Quái không nói với đệ."
Nguyệt Ảnh hít một hơi dài tức giận. Nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhục chịu đựng, nói tiếp: "Ngươi đã nói ngươi biết hạ lạc của Ma đao."
Tiểu Ngưu nắm chặt tay Nguyệt Ảnh, lòng phân vân. Chàng không biết có nên nói chuyện tấm đồ với nàng không. Bởi vì chàng cũng không chắc bản đồ này có liên quan gì đến Ma đao hay không.
Nguyệt Ảnh nhìn thẳng vào chàng, cầu mong chàng nhanh chóng nói ra. Cho đến lúc này, chuyến đi tối nay cũng không đến nỗi vô tích sự, hơn nữa dù cho tên gia hỏa này chiếm tiệng nghi với với mình.
Tiểu Ngưu đương mở miệng, chuẩn bị nói thì chợt có tiếng động phát ra từ phía cửa. Cánh cửa bật mạnh ra, Mạnh Tử Hùng mặt đỏ bừng giận dữ tiến vào, trông giống như dã thú đang phẫn nộ. Đôi mắt hắn trừng lớn như mắt trâu, tức giận nhìn vào đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Tiểu Ngưu cười mỉm, lên tiếng chào: "Mạnh đại ca, ngồi xuống đi." Vừa nói vừa đứng dậy, phong thái giống như gia chủ vậy. Nguyệt Ảnh thấy Mạnh Tử Hùng đến, vội vả rút tay ra khỏi tay Tiểu Ngưu, hướng về phía hắn chào: "Sư huynh, sao huynh lại đến đây?"
Mạnh Tử Hùng lạnh lẽo nói: "Ta đến thật không đúng lúc, phá hỏng hảo sự của hai người. Có lẽ ta nên đi thì hơn." Miệng nói nhưng chân không hề di chuyển, nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu như đang nhìn kẻ thù.
Nguyệt Ảnh đứng dậy, biết hôm nay không thể hỏi thêm gì nữa bèn nói với Mạnh Tử Hùng: "Sư huynh, chúng ta cần nói chuyện riêng, đi thôi."
Mạnh Tử Hùng đáp ứng, nhìn Nguyệt Ảnh đi ra cửa rồi nói với Tiểu Ngưu: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta cảnh cáo ngươi. Từ giờ trở đi không được phép ở riêng cùng sư muội ta, không được lừa dối nàng ta. Nếu không, hắc hắc, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây."
Tiểu Ngưu chặc lưỡi nói: "Mạnh đại ca, đây là phòng của ta, không phải phòng của Nguyệt Ảnh. Nàng là tự đến đây tìm ta, chẳng lẽ ta không cho nàng vào?" Vừa nói, chàng vừa thể hiện thái độ vô cùng kiêu ngạo, giống như chàng là một vương tử vậy.
Mạnh Tử Hùng không nói gì, dậm chân quay gót, bực tức đi ra khỏi cửa, ngay cả cửa cũng không đóng lại. Tiểu Ngưu nhìn theo hướng hắn đi nói thầm: "Ngươi là cái thứ gì chứ? Bất quá chỉ là nhi tử của một chưởng môn. Ta cũng đâu kém gì, cha ta cũng là một phú ông đó. Còn cũng không biết lễ phép, ngay cả cửa cũng không đóng lại."
Chàng đóng cửa lại, bất chợt lại phát hiện nơi Mạnh Tử Hùng dậm chân, tất cả những viên gạch xanh đều đã biến thành mảnh vụn, không chỉ thành vài mảnh mà là thành nhiều mảnh, có thể thấy công lực của Mạnh Tử Hùng thâm hậu đến thế nào. Đương nhiên, Tiểu Ngưu hoàn toàn minh bạch rằng Mạnh Tử Hùng không chỉ có võ công lợi hại, cái dọa khiếp người hơn chính là pháp thuật đạo gia gia truyền của hắn có thể vô hình sát nhân.
Chỉ có điều, dù đã nhận rõ sự lợi hại của Mạnh Tử Hùng, Tiểu Ngưu vẫn không hề sợ hãi. Vì mỹ nhân, Tiểu Ngưu có thể làm bất cứ thứ gì. Vừa nghĩ, chàng vừa đi ra đóng cửa, bỗng nhiên, hương phong nhất khởi, chỉ thấy Nguyệt Lâm toàn thân trang phục màu hồng rực rỡ xuất hiện hiện trước mặt.
Tiểu Ngưu nhìn gò má hấp dẫn của nàng, cười thầm trong bụng, nhủ thầm Tiểu Ngưu ta thật diễm phúc vô biên nha. Không ngờ tối nay lại có tới hai cô nương xinh đẹp quang lâm căn phòng nhỏ bé này. Chàng vội lên tiếng: "Giang tỷ tỷ, cơn gió nào thổi tỷ tới vậy? Mau vào đi." Nói rồi liền cầm lấy tay nàng.
Nguyệt Lâm nhẹ nhàng vừa cười vừa nói: "Ta không phải Đàm tỷ tỷ của ngươi. Ngươi không nên tùy tiện chiếm tiện nghicủa ta chứ." Nói rồi rút tay lại, điềm nhiên đi tới.
Tiểu Ngưu cười ha hả, liền đóng cửa lại. Giống như mới một lúc trước đây, chàng lại ngồi đối diện với mỹ nữ. Chỉ khác một chút là trà đã nguội, phải gọi điếm gia mang tới ấm mới.
Tiểu Ngưu vừa ngắm Nguyệt Lâm kiều diễm vừa nói: "Giang tỷ tỷ, những gì đệ nói với Đàm tỷ tỷ vừa nãy, tỷ đã nghe thấy hết rồi hả?"
Nguyệt Lâm trả lời: "Ta đang định đi tìm ngươi thì vô tình nghe thấy khi mới tới cửa."
Chàng liền chu mỏ nói: "Đệ cũng không ngờ đã làm Mạnh đại ca hiểu nhầm. Phen này có khi họ cãi nhau to a."
Nguyệt Lâm lắc đầu: "Không đâu, Mạnh sư huynh khi ở bên sư tỷ rất nghe lời. Huynh ấy sẽ không thể hiện thái độ đâu. Ta cược với ngươi, ngày mai sư huynh sẽ làm như không có chuyện gì."
Tiểu Ngưu cười nói: "Đệ tin, đệ tin. Đúng rồi, Giang tỷ tỷ, tỷ đến đây là vì hảo sự gì vậy?"
Nguyệt Lâm cười nói: "Ngươi an tâm đi, ta đến đây tìm ngươi không phải là để tán dóc đâu. Ta đến là muốn nói với ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ đến Kim Lăng, ta muốn đi dạo, ngươi có nguyện ý đi xem cùng ta không?"
Tiểu Ngưu nghe nàng nói mà hứng thú vô cùng. Chàng vốn rất thích nhiệt náo, vội nói: "Đương nhiên là có chứ, cầu còn chưa được mà." Nói xong, chàng liền cầm lấy tay Nguyệt Lâm. Sau một chút phân vân không biết làm thế nào, Nguyệt Lâm quyết định đẻ mặc cho chàng tùy ý. Nàng đã quyết định phải đạt được mục đích bằng mọi giá. Đây cũng là một cách để thể hiện tình cảm với chàng.
Kim Lăng chính là cố đô trứ danh của Trung Quốc. Phong cảnh ưu mỹ, rất nhiều di tích cổ đại, khách du lịch nhiều như kiến. Không cần nói, chỉ cần sáng lên là không biết có bao nhiều người đến đây đi thưởng ngoạn.
Phong cảnh buổi tối ở đây thật là huy hoàng. Vô vàn gcác loại đèn lồng thể hiện phong thái trong bóng đêm, màu sắc rực rỡ, thật là mãn nhãn. Đã đến Kim Lăng mà không được ngắm nhìn đèn lồng bên bờ Tần Hoài thì cũng bằng không đến. Giống như đến Trung Quốc mà không thưởng ngoạn Trường Thành vậy.
Bầu trời tối đen như mực, trăng sao treo trên đầu, Tiểu Ngưu cùng mỹ nhân Giang Nguyệt Lâm cùng đi trên đường. Hai người cũng chưa phải là đi sớm nhất, Nguyệt Ảnh cô nương còn xuất phát sớm hơn. Trời còn chưa tối, nàng đã bị tam sư huynh Mạnh Tử Hùng lôi đi rồi. Trong lòng Tiểu Ngưu thấy ghen tị, tự nghĩ, các ngươi không phải là quá chứ, sẽ không tìm chổ để ngủ đâu ha. Như vậy Tiểu Ngưu ta sẽ thảm, như là cho đội nón xanh. Trong lòng chàng, Nguyệt Ảnh đã là lão bà của chàng rồi, giống như Nguyệt Lâm vậy.
Trước khi đi, chàng đã chuẩn bị sẵn nhiều thứ để đảm bảo an toàn, thủy thủ, mê hương, độc dược...Vạn nhất gặp kẻ xấu, chàng cũng có cách tự bảo vệ. Cho dù Nguyệt Lâm bản lãnh bất phàm, nàng ta rốt cuộc cũng chỉ là một nữ hài tử, đại nam nhân như chàng đâu thể trông chờ nàng bảo vệ mình.
Tiểu Ngưu ngầm thở dài, nếu mình có bản lãnh cao cường, thì còn cần gì mấy thứ này. Chẳng có biện pháp khác, chỉ có thể trách lão ba (Cha) đã không nghe lời mình, không tìm kiếm danh sư để chỉ dạy nhi tử của lão. Nhớ về lão ba của mình, chàng lại liên tưởng tới kế mẫu và muội muội Tiểu Tụ. Rời nhà đã nhiều ngày mà chàng vẫn không ngừng nghĩ gì nhiều về họ. Sau khi kết thúc chuyến đi Sơn Đông, nhất định phải về nhà ngay, bất kể lão ba có giận dữ hay không. Tốt xấu gì ta cũng là con ông ấy, ông ấy làm gì được ta.
Bên cạnh Tiểu Ngưu, tâm trạng Nguyệt Lâm tốt hơn nhiều, nàng tựa hồ đã quên đi nỗi sỉ nhục lớn trước đó. Nàng đã khôi phục tính cách của một thiếu nữ trong trắng, cùng Tiểu Ngưu sánh vai bước, nhìn ngắm mọi vật xung quanh tràn ngập hứng thú, thỉnh thoàng nói, cười vui vẻ như con chim nhỏ mới rời khỏi rừng sâu. Tiểu Ngưu cũng vui lây, nhiệt tình hồi đáp nàng, liên tục nói chuyện vui cho nàng nghe, làm cho Nguyệt Ảnh liên tục cười lớn, nghĩ rằng chàng cũng có điểm thú vị, hảo cảm với chàng càng lúc càng tăng lên. Nàng không giống với thiếu nữ ương bướng hàng ngày nữa.
Thuận theo dòng người, hai người từ từ đến bên bờ sống Tần Hoài. Bên bờ sông, đèn lồng vô số đã tỏa sáng, điểm điểm tinh quang, tôn lẫn vẻ đẹp của nhau, tạo thành một cảnh tượng rực rỡ. Từ bậc quý nhân cho đến đám phàm phu tiểu tốt, đến đám người làm đủ mọi nghề đều ra đường du ngoạn. Hầu hết đều đeo mặt nạ, đêm nay, ai cũng sợ gặp phải u hồn.
Hai người cao hứng cất bước, ngắm cảnh. Nguyệt Lâm chợt phát hiện Tiểu Ngưu đang nhìn về phía xa, không hiểu chàng đang định làm gì. Nàng chưa thấy dáng vẻ này của chàng bao giờ, bèn tò mò hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi nhìn cái gì vậy? Đằng sau có một đại mỹ nhân hả? Còn thu hút hơn ta sao?"
Tiểu Ngưu mỉm cười nhìn nàng nói: "Giang tỷ tỷ, đằng sau không có mỹ nào, mà lại có một con ếch."
Nguyệt Lâm lờ mờ hiểu được ý chàng nói: "Không đúng nha, ta chưa thấy nam nhân nào vẻ ngoài lại giống con ếch!" Vừa nói vừa quay đầu về phía sau quan sát.
Tiểu Ngưu giải thích: "Từ khi tên gia hỏa đó ẩn núp, mặc dù ta không bảo tỷ nhưng ta cũng đã nhận ra từ lâu. Cái tên gia hỏa này, nhất định không phải người tốt, cũng nên giáo huấn hắn một phen."
Nguyệt Lâm chuyển ánh mắt sang Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi xem hắn sẽ định làm gì với bọn ta đây?"
Tiểu Ngưu cười cười, rồi trả lời: "Điều này cũng hỏi sao? Không cần ta phải nói thẳng ra chứ?"
Nguyệt Lâm bật cười, nói: "Không chắc, hiện giờ mấy tên mê nam sắc cũng không ít, nói không chừng y lại thích ngươi cũng nên. Ngươi cứ mừng dần đi." Nói dứt lời, Nguyệt Lâm cười thật đắc ý.
Để dẫn dụ kẻ đó, hai người đi về hướng đông, nơi đây rất rộng lớn lại ít người, ánh sang mông mông lung lung. Chỉ cần đến đó nhất định sẽ phát hiện ra hắn. Vì hắn không còn chổ để ẩn thân.
Gã kia thấy đã bị người phát hiện, cũng không thèm trốn nữa, cao ngạo đi ra. Nguyệt Lâm trong lòng giận dữ, tay chống nạnh, nhìn ngó con cóc này. Y khoảng trên hai mươi tuổi, thân mặc hoa phục, tay cầm chiết phiến, ngũ quan cũng không xấu, khuôn mặt đang cười cợt một điệu cười gian ác.
Y dừng ngoài mười trượng, hướng tới Nguyệt Lâm bái, mỉm cười nói: "Tiểu sinh Triệu Khúc Xà thi lễ, xin hỏi phương danh cô nương"
Không đợi Nguyệt Lâm trả lời, Tiểu Ngưu đứng bên cạnh ứng đáp: "Ta nói vị lão huynh này, ngươi dọc đường bám theo chúng ta làm gì? Phu phụ chúng ta cũng không biết Triệu Khúc Xà hay Triệu Trường Trùng gì cả. Nếu ngươi là người đọc sách thì nên biết liêm sỉ. Ngươi thử xem lại hành vi, cùng cái bộ dạng kia của mình xem. Ta thấy ngươi nên quay lại, về nhà cho tỉnh người lại đi."
Gã kia cười ha ha nói: "Lòng yêu thương cái đẹp, nhân loại ai cũng đều có cả. Đêm nay tiểu sinh tản bộ bên ngoài, thật là diễm phúc không nhỏ, có thể tình cờ được thấy mỹ nữ quốc sắc thiên hương như cô nương đây. Tiểu sinh vừa thấy, lập tức hồn tiêu phách tán, mong được gần gũi bên người. Cổ nhân chẳng bảo "Thực sắc, tính dã"Còn gì."
Nguyệt Lâm nghe xong phì một tiếng, thóa mạ: "Đúng là đồ vô sĩ. Nếu ngươi còn biết cân nhắc thì mau tránh xa ta ra, nếu không bổn cô nương sẽ cho ngươi xuống sông Tần Hoài làm mồi cho vương bát (Rùa cạn, cũng dung để chỉ những nam nhân hầu hạ trong lầu xanh) bây giờ."
Triệu Khúc Xà không chút tức giận nói: "Cô nương, nàng tức giận dáng vẻ thật đáng yêu, cả Hằng Nga cũng không hơn được. Ta nói thật với cô nương, ở sông Tần Hoài này tịnh không có vương bát."
Tiểu Ngưu bước lên một bước, tiếp lời: "Ném ngươi xuống, không phải là có một con sao?"
Triệu Khúc xà thấy ngay cả Tiểu Ngưu cũng điếm nhục mình, liền cao giọng: "Tiểu tử, ngươi không cần lanh chanh, nếu như có tài, cùng ta tỷ đấu công phu. Ngươi mà thua, mỹ nữ này thuộc về ta"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó. Người thật là cóc hủi đòi ăn thịt thiên nga."
Triệu Khúc Xà đập lại: "Với đạo đức của ngươi mà cũng muốn theo đuổi mỹ nữ này sao? Đạo đức của ngươi còn thua bổn công tử nữa."
Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Lâm nói: "Giang tỷ tỷ, tỷ hãy xem ta giáo huấn con cóc thối này. Ta nhất định sẽ đánh hắn rớt xuống sông Tần Hoài, từ nay sông Tần Hoài sẽ có một con rùa đen bát đản."
Nguyệt Lâm cách cách cười nói: "Hảo a, hảo a, ta chưa nhìn thấy bổn sự của ngươi"
Triệu Khúc Xà hừ nói: "Không tự lượng sức"
Tiểu Ngưu cười nói: "Con cóc thối, tiếp chiêu". Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa bước lên, vung quyền tới. Gã kia không tịnh không phản ứng, ngay cả tránh né cũng không. Tiểu Ngưu gia tăng tấn công, dùng cả quyền lẫn chưởng, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ yếu hại của Triệu Khúc Xà. Triệu Khúc Xà vừa tránh né vừa nói: "Bằng vào ba thế võ mèo cào này, cũng muốn tranh đấu với ta?" Y vừa nói vừa lật cổ tay, vươn trảo tóm lấy cổ tay Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu công phu quyền cước bình thường, nhưng phản ứng nhanh nhạy, tu vi khinh công chưa thật sự xuất sắc nhưng cũng tạm ổn, một trảo này đương nhiên không trúng
Y phát hiện tiểu tử này không dễ đối phó, lúc này đã thay đổi chiến thuật, chuyển từ công sang thủ. Triệu Khúc Xà liền chiếm chủ động, thân hình biến ảo song chưởng như gió, đổ dồn hướng về thân người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu thân pháp linh hoạt, tránh không cho y đả thương, ngoài miệng thỉnh thoảng nhục mạ, khiến Triệu Khúc Xà tức giận la hét ầm ĩ, trông giống như chó điên
Nguyệt Lâm ở bên cạnh vốn nghĩ rằng Triệu Khúc Xà chỉ là hoa hoa công tử bình thường, tương đối dễ dàng chế trụ, không thể tưởng tượng được người này có một chút công phu. Thấy Tiểu Ngưu tham chiến đã lâu, liền gọi: "Tiểu Ngưu, ngươi tránh sang một bên, trông tỷ tỷ ta đối phó với hắn"
Tiểu Ngưu là người nhanh nhạy, đánh dứ một chiêu rồi vọt sang một bên. Nguyệt Lâm nói: "Tên vô sỉ, xem ta đốt ngươi". Theo thanh âm, Nguyệt Lâm giương một cánh tay lên, một đạo hỏa quang bắn nhanh về phía Triệu Khúc Xà
Triệu Khúc Xà cả kinh, không thể tưởng tượng được cô nương dung mạo như hoa như nguyệt lại thần thông đến thế, ngay lập tức né về một bên, nhưng vẫn hơi chậm, quần áo trên người đã bắt đầu bén lửa, y vội vàng dùng chiết phiến đảo qua dập tắt lửa
Nguyệt Lâm từ phía sau phóng ra hỏa diễm tầng tầng lớp lớp. Triệu Khúc Xà liền lui về sau hai bước, cũng giương chiết phiến lên, một đạo băng trụ bắn ra, tiên khí chí hàn. Khiến Tiểu Ngưu đứng một bên cũng cảm thấy hơi lạnh
Nguyệt Lâm vừa thấy, trong lòng cả kinh, cũng nhìn ra người này có chút lai lịch. Nàng so ra có điều thống hận bọn nhân sĩ băng phái kia. Ngọn lửa cùng băng trụ gặp nhau, giao tranh trong chốc lát, sau đó triệt tiêu băng trụ. Triệu Khúc Xà vừa thấy, sợ tới mức thất thần, bị nọng lửa của Nguyệt Lâm truy đuổi, chật vật chịu không nổi, trông giống như một con khỉ
Nguyệt Lâm thay đổi hay tay phát 'hỏa', đồng thời vừa đùa với y, vừa nở nụ cười: "Hôm nay không đánh ngươi thành đầu heo, thề không dừng tay"
Tiểu Ngưu đứng bên vừa vỗ tay vừa cười, nói: "Ta thấy món đó được đấy. Tối ta nay lại có đồ để ăn rồi."
Nguyệt Lâm miệng nở nụ cười: "Ngươi cứ chờ ở đó, chỉ là cái đầu heo này chưa được ngon lành, có lẽ thêm một vài gia vị thì sẽ tuyệt diệu"
Một bên Triệu Khúc Xà nhảy ra, đồng thời hét to "Sĩ khả sát, bất khả nhục, bản thân Triệu Khúc Xà ta chính là Bắc Hải đệ tử thà chết chứ không đầu hàng."
Nguyệt Lâm mắng: "Các người là bàng môn tà đạo, đã hại không biết bao nhiêu người tốt, làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Nếu ngươi chỉ là một đăng đồ tử, bản cô nương còn bỏ quá cho ngươi, đằng này ngươi lại là đồ tử đồ tôn của Bắc Hải Băng Vương, vậy đừng trách ta không khách khí. Nơi đây sẽ là chỗ táng thân của ngươi"
Triệu Khúc Xà nhếch môi ngang ngạnh nói: "Có thể chết dưới tay của cô nương, Triệu Khúc Xà ta có chết cũng không ân hận. Bất quá các ngươi cũng không cần cao hứng quá sớm, Sư phụ ta đang ở trong thành này, Người sẽ báo thù cho ta". Y biết mình không chịu được vài chiêu nữa, bản thân chờ đợi. Quần áo của y bị Nguyệt Lâm đốt cháy sạch không ra hình tượng, đã mất đi vẻ tiêu sái ban nãy. Lúc này mặt y cháy đen, tóc cũng bị đốt, càng ngày càng giống một cái đầu heo
Tiểu Ngưu nhìn y hằn học, chốc lát vỗ tay, chốc lát lại thóa mạ, giống như đã lâu lắm chưa được thống khoái như bây giờ. Hắn trên một phương diện nào đấy cũng cảm thấy xấu hổ. Chính bản thân đường đường là một nam tử Hán, còn phải nhờ Giang tỷ tỷ giết địch hộ, thật là không có chỗ xuất tức
Nguyệt Lâm chửi: "Đồ cóc thúi vô sỉ, cho sư phụ ngươi tới hốt xác ngươi." Dứt lời liền muốn ra tay hạ sát hắn ngay. Đối với bọn bại hoại này, Nguyện Lâm đã động sát cơ.
Đang lúc Nguyệt Lâm chuẩn bị dụng công phu, chỉ nghe một âm thanh lạ vang lên: "Tiểu nha đầu, chớ có càn rỡ, xem lão phu thu thập ngươi". Thanh âm này lúc đầu nghe ở xa xa, đến lúc nói đến chữ ngươi, bóng người kia đã rơi xuống trước người Triệu Khúc Xà. Hai đạo lửa hồng từ Nguyệt Lâm đều phóng vào người hắn. Kỳ quái là, hắn một chút điểm thương tổn cũng không hề có
Nguyệt Lâm lắp bắp kinh hãi, liền thu hồi ngọn lửa, nhanh chóng dò xét người trước mặt. Tiểu Ngưu biết cường địch đến, cũng chuyển đến bên cạnh Nguyệt Lâm, đồng thời quan sát đối phương
Lão ta khoảng trên dưới năm mươi tuổi, vận hắc bào, lưng đeo bối kiếm. Khuôn mặt lão đặc biệt, bên cao bên thấp, ở giữa lại bè ra, đôi mắt màu vàng lộ ra tà khí, trên mặt mang vẻ âm trầm
Nguyệt Lâm chỉ tay vào lão già, nổi giận nói: "Lão quỷ xấu xí, lão là cái giống chi còn không mau nói, bổn cô nương không muốn giết vô danh tiểu tốt."
Lão già hắc hắc cười lớn, ngực ưỡn ra, nhìn Triệu Khúc Xà đang ủ rủ, trả lời: "Bổn nhân là Bắc hải băng vương tam đệ tử, tên là Long Thành Cương, biệt hiệu là Bắc hải tiểu bá vương."
Nguyện Lâm vừa nghe, khinh bỉ phì một tiếng nói: "Già như vậy mà còn kêu là tiểu bá vương, ngươi không biết thể diện là gì à." Vừa nói vừa chỉ vào gương mặt sượng sùng nhẵn bóng của hắn.
Long Thành Cương đại nộ quát: "Tiểu nha đầu, không được vô lễ. Hôm nay cho ngươi thấy lợi hại của nhất đại đệ tử Bắc Hải"
Nguyệt Lâm nghĩ không ra, tự nhiên hỏi: "Ta hỏi nhà ngươi, ngươi có quan hệt gì với Triệu Khúc Xà?"
Triệu Khúc Xà sờ lên khuôn mặt cháy đen, hét to: "Ông ấy là sư phụ ta, ta là đồ đệ của ông ấy."
Nguyệt Lâm không thể nhịn cười nói: "Đồ đệ mà vô dụng như vậy xem ra sư phụ cũng chẵng có hơn gì, ta nghĩ tốt hơn ngươi nêu gọi Bắc Hải Băng Vương tới đây so chiêu với ta."
Long Thành Cương vừa nghe, khuôn mặt liền nhăn nhúm meo xệch, nói: "Dựa vào tiểu nha đầu ngốc ngươi mà đòi so chiêu với sư phụ ta sao. Hôm nay gặp ta là ngươi không gặp may rồi."
Nguyệt Lâm liếc nhìn Tiểu Ngưu, hai người hướng tới Long Thành Cương nói: "Các ngươi có bổn sự gì thìxuất hết ra. Là lừa hay ngựa phải thồ hàng mới biết."
Long Thành Cương nổi giận cười nói: "Tiểu nha đầu, chút nữa thì đừng có khóc nhé. Ta chẳng những đánh bại ngươi, mà còn bắt ngươi làm đồ chơi cho sư đồ ta nữa." Nói xong trên mặt xuất hiện một nụ cười dâm đãng, khiến Nguyệt Lâm nhìn thấy vô cùng căm ghét.
Nguyệt Lâm giận đỏ mặt, trừng hai mắt, nói với Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu, ngươi đứng sang một bên, xem ta thu thập lão sắc lang này."
Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Lâm nói: "Giang tỷ tỷ, người không được mất cảnh giác nhé. Lão già này có chút tài cán, chỉ sợ lão ta không chịu khuất phục, thiệt là không tốt." Hắn vừa nói vừa tránh về phiá sau vài bước
Bên kia Long Thành Cương ngạo mạn cười nói: "Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có nhãn quang đó, vì câu nói này của ngươi, ta bắt ngươi được sẽ không giết ngươi mà cho làm người giữ cửa cho ta."
Tiểu Ngưu làm sao để hắn chiếm tiện nghi được, cười hắc hắc đốp chát lại: "Còn ta mà bắt được ngươi cũng sẽ không giết ngươi. Giữ nhà đã có chó rồi, ta sẽ kêu ngươi hàng ngày rữa chân cho ta."
Long Thành Cương hét lớn: "Khoái trá, khoái trá, tiểu hài tử nói đúng tâm lý của ta. Để ta xem làm thế nào lão phu tóm được ngươi. Vừa nói vừa vào thế. Bên cạnh đó, Triệu Khúc Xà cũng nhanh nhẹn tránh sang một bên
Nguyệt Lâm không nói nhiều, lại phóng ra tam muội chân hỏa, nàng không tin bổn môn tam muội chân hỏa không thể giết chết được hắn, đến cả Nhất Huyền Tử mà còn kinh sợ ba phần nói chi đến tên tà đạo này.
Long Thành Cương nhìn hai đạo hỏa diễm bay tới, tịnh không kinh hoảng, ưỡn ngực ra đón, tiếng va chạm vang lên nhưng không thể làm cháy y phục hắn được. Lão gia hỏa cuồng tiếu: "Tiểu nha đầu, công phu của ngươi lần này sử dụng không có hiệu quả đâu, y phục của lão phu chuyên dùng đối phó với hỏa diễm của bọn ngươi."
Nguyệt Lâm vừa thấy không có tác dụng, liền rút vũ khí, chính là Hồng Trù Tử. Chỉ thấy nàng rung trù tử lên, thân mình nhảy đến giữa không trung, một tay chỉ lên trời, một tay hướng về đầu lão gia này. Long Thành Cương kêu "Hảo"Một tiếng, cũng nhảy lên trên không, đồng thời rút trường kiếm trên lưng, hướng về phía hồng trù tử. Hai người kẻ tiến người lui, chém chém đâm đâm, khiến cho trời đất u ám. Tiểu Ngưu cùng Triệu Khúc Xà ở bên cạnh đều vì người bên mình hét hò trợ uy, đều mong muốn người phe mình nhanh chóng thủ thắng
Tiểu Ngưu nhận ra rẳng lần này Nguyệt Lâm đã đụng phải kình địch. Hắn có chút lo lắng tuy không biểu lộ ra ngòai, nhưng cứ nhấp nhỏm không yên. Triệu Khúc Xà cười nói "Sư phụ, sư phụ, người thật lợi hại, người mau khống chế cô ta, đệ tử muốn cùng cô ta lên giường"
Tiểu Ngưu tai nghe được những lời hàm hồ đó, liền chửi: "Muốn ngủ thì ngủ với con mẹ của ngươi đó, hay là ngủ với những đám phụ nữ trong nhà ngươi càng tốt. Nàng ta là vợ ta, bản thân ngươi muốn ngủ với nàng ta cũng không có tư cách đó. Miệng vẫn chửi, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào trận đấu quyết liệt giữa hai người.
Chỉ thấy hai người đánh tới đánh lui, đánh động cả một góc trời nơi bờ sông Tần Hoài. Lúc thì ngươi đánh một chiêu, lúc thì ta kích một thức, khiến cho đất rung núi chuyển, thật lâu khó phân cao thấp. Những người đi khán đăng này đều bị hấp dẫn, quay ra nhìn một mỹ nữ như tiên ác đấu với một lão quái xấu xí, bọn họ đều cổ vũ cho người đẹp
Trận chiến đã trải qua quá nửa canh giờ, vẫn thắng bại khó phân. Long Thành Cương thầm nghĩ, đồ đệ của lão mũi trâu Trùng Hư này thật khó đối phó, hôm nay nếu không muốn dùng thủ đoạn, chỉ sợ sẽ mất thể diện. Nghĩ như vậy, Long Thành Cương liền đánh dứ một kiếm, xoay người hướng đống đất bay đi, cũng đúng là chỗ Tiểu Ngưu cùng Triệu Khúc Xà đang đứng một chỗ
Nguyệt Lâm phóng qua hét lớn: "Lão dâm tặc, không được chạy, để mạng lại đây". Vừa nói tay vừa vung hồng trù tử lên, đuổi sát không tha
Long Thành Cương chân vừa chạm đất, trong ngực xuất ra một tử kính, xoay người chiếu vào Nguyệt Lâm kêu lên: "Ngươi xuống cho ta". Chỉ thấy tử kính phát ra một cỗ bạch quang, Nguyệt Lâm cảm thấy trời đất trước mặt tối sầm, liền rơi xuống mặt đất bất tỉnh
Long Thành Cương cười ha hả, chỉ vào Nguyệt Lâm nói: "Tiểu nha đầu, bản lãnh của ngươi quả thực không tồi, lão phu vô cùng bội phục. Nhưng hai quân gặp nhau trí giả thắng, chẳng lẽ ta lại phải đánh nhau với ngươi sao, cho dù ngươi bản lãnh có cao hơn chăng nữa cũng không thoát khỏi uy lực của 'Nhuyễn Cốt kính'."
Triệu Khúc Xà mừng rỡ, nói: "Sư phụ, người có bảo bối như vậy từ lúc nào, sao không nói với con một tiếng."
Long Thành Cương thở ra một hơi, nói: "Nói nhỏ thôi, Khúc Xà. Vật này là ta ăn trộm của sư phụ, nếu để sư phụ biết được thì thật là tồi tệ." Vừa nói vừa nhìn xung quanh, hắn a lên một tiếng, ngạc nhiên phát hiện, vừa rồi còn thấy Tiểu Ngưu ngỏng cổ xem nhiệt náo không ngờ đã không thấy, Tiểu Ngưu giống như khỉ, chuồn thật là nhanh, nhân lúc mọi người không chú ý đã chuồn mất.
Triệu Khúc Xà kích động ôm ngang Nguyệt Lâm trong lòng, ngắm nhìn mỹ nữ, vẻ mặt tham lam nói: "Sư phụ, không cần quan tâm đến tiểu tử thối kia nữa, chúng ta trước tiên về nhà con đã."
Long Thành Cương cười cười nói: "Khúc Xà, mỹ nữ này là do sư phụ đoạt được, nên đưa lại cho sư phụ mới phải. Ngươi bình thường đùa giỡn với nữ nhân nhiều như vậy, cũng nên để cho sư phụ thưởng thức một chút chứ."
Triệu Khúc Xà lùi về phía sau một bước, ôm chặt mỹ nữ thêm một chút, lắc mạnh đầu, nói: "Sư phụ, con đáp ứng ngườii, nhất định sẽ mang rất nhiều mỹ nữ cho người hưởng thụ, còn tiểu cô nương này chi bằng để cho đồ đệ đi."
Long Thành Cương đột nhiên sa sầm nét mặt, quát lớn: "Khúc Xà, ngươi có biết nha đầu này xuất thân từ đâu ko? Nhìn tuyệt kĩ của nàng, nàng nhất định là người của phái Lao Sơn. Nếu như để cho người của Lao Sơn phái biết được, ngươi yên ổn được sao?"
Triệu Khúc Xà cười hắc hắc, giải thích: "Sư phụ, người không sợ bọn Lao Sơn phái, đồ đệ tự nhiên cũng ko sợ. Mỹ nữ đẹp thế này con rất thích, con muốn cưới nàng ta làm vợ."
Long Thành Cương nghe xong liền ngẩn ra, nói rằng: "Khúc xà, ta không phải nghe lầm đó chứ? Ngươi háo sắc thành tính, hưởng không biết bao nhiêu mỹ nữ, tự nhiên lại muốn cưới vợ, ngươi có bệnh không đó?"
Triệu Khúc Xà cười hắc hắc, giải thích: "Sư phụ, đồ đệ đương nhiên không có bệnh rồi, cô nương này quá là đẹp đi, tuyệt kĩ lại quá giỏi, đồ đệ vẫn là háo sắc, nam nhân tụi con không phải lập gia đình sao? Dĩ nhiên, đồ đệ thật lòng muốn cưới nàng lảm vợ."
Long Thành Cương xua tay nói: "Không được, không được, sư phụ cũng thích nàng, ngươi cưới nàng về làm vợ, sư phụ sao có thể đụng tới nàng nữa?"
Triệu Khúc Xà nói: "Sư phụ à, người thích vật gì, con cũng đáp ứng cho người hết. Đổi lại, người nên nhường đồ đệ này một lần đi."
Long Thành Cương suy nghĩ thông suốt, đáp lại: "Ngươi quan trọng là cưới nàng làm vợ, bất quá ta có một điều kiện, lúc đó ngươi nhường cho ta thưởng thức trước, đợi ta hưởng xong, rồi thì nhường nàng lại làm vợ ngươi."
Triệu Khúc Xà biết hết bụng dạ của sư phụ, liền nói: "Cái đó được thôi, sư phụ, có điều đêm đầu tiên, sư phụ hãy nhường cho đệ tử, con muốn khai phá nụ hoa của nàng."
Long Thành Cương nghe xong "Hắc hắc"Cười lớn, lão ta tin vào mắt mình, bởi vì Nguyệt Lâm thực đã không còn là thân xử nữ. Tất nhiên đồ đệ như y sao có khả năng nhìn ra, thôi đành nhường cho y trước vậy, dù sao nhất thời lúc này Nguyệt Lâm cũng không chạy đi đâu được. Tiểu cô nương mỹ lệ như vậy, không thể bỏ qua được
Hai người thương lượng thoả đáng, mới đi về hướng tây. Bọn họ vừa đi, Tiểu Ngưu liền từ ven bờ sông chui ra. Nguyên lai khi Nguyệt Lâm ngã xuống, Tiểu Ngưu tự biết chính mình nếu xông lên cũng chỉ là thí mạng, liền vội vàng chuồn đi, trốn xuống dưới đó. Khi hai sư đồ đang bận rộn tranh giành Nguyệt Lâm, đã quên mất Tiểu Ngưu, vì vậy Tiểu Ngưu mới tránh được kiếp nạn.
Tình huống nguy cấp, Tiểu Ngưu muốn chạy về khách điếm để gọi cứu binh, nhưng lại nghĩ không được, trở lại khách điếm để làm gì? Trong khách điếm chỉ có Tần Viễn nhị sư huynh của Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh đi theo Mạnh Tử Hùng mười phần có tám chín phần là chưa trở về. Lại nói, nếu ta trở lại khách điếm, ta phải đi đâu để tìm Nguyệt Lâm đây? Ai biết hai sư đồ ghê tởm này mang Nguyệt Lâm đi tới đâu? Quan trọng nhất là ta không thể để Nguyệt Lâm bị người làm nhục. Ta không thể để nàng thất thân, nếu nàng thất thân, ta cả đời trong lòng sẽ không an bình. Nàng nếu thất thân, chẳng những nàng đau khổ, chính mình cả đời sẽ không thoát được nỗi nhục đội nón xanh. Nàng là nữ nhân của ai? Nàng là của ta.
Biết rõ không phải là đối thủ, Tiểu Ngưu tịnh không có nản chí. Người phía trước tăng tốc, hắn phía sau cũng theo sát. Hắn là con rùa ngậm quả cân, quyết tâm tới cùng, cũng có thể bỏ qua cái mạng nhỏ này, cũng không thể để Nguyệt Lâm chịu nhục. Cha hắn không cho hắn ưu điểm gì khác, ngoại trừ cho hắn một dương căn cực lớn, còn cho hắn tính trọng tình trọng nghĩa. Tiểu Ngưu đã quyết định, nếu không ổn sẽ cùng bọn chúng liều mạng. Không vào hang hổ sao bắt được cọp con, lần này phải liều một phen.
Tiểu Ngưu khinh công không tồi, mà hai người kia ở phương diện này cũng không có xuất sắc. Long Thành Cương không bay, Triệu Khúc Xà cũng không bay, hai người tốc độ không nhanh, vì vậy Tiểu Ngưu không xa không gần theo sát, không bị mất dấu
Hắn bám sát chúng đến một khu nhà. Đây đúng là chỗ của người có tiền. Cha Triệu Khúc Xà là phú hào ở đây, chuyên nghề dệt lụa, cực kỳ giàu có. Mà Triệu Khúc Xà là độc tử, Long Thành Cương mới ở tạm nhà đồ đệ, ngày ngày được ăn uống chiêu đãi
Bọn họ đi tới trước một cánh cửa đỏ lớn, lối vào treo mấy cái đèn lớn, hai bên tường cao đầy khí thế. Tiểu Ngưu nhìn thấy, lòng nói: "Con mẹ nó, so với nhà ta còn lãng phí hơn. Cũng may, độ cao này chưa làm khó được ta"
Hắn nhìn thấy bọn ho tiến vào phủ, cũng không dám chậm trễ, qua bên cạnh cổng, giống như kẻ trộm lẻn vào nhà, tiếp tục theo dấu hai người, chờ cơ hội cứu Nguyệt Lâm yêu quí.
Nhà Triệu Khúc Xà chia thành ba bộ phận lớn, là tiền trạch, trung trạch, hậu trạch. Cha mẹ Triệu Khúc Xà ở tại tiền trạch, nhưng Triệu Khúc Xà lại ở tại hậu trạch. Hậu trạch bình thường là nơi người hầu ở, không phải là nơi ở của thiếu gia, nhưng Triệu Khúc Xà lại vui vẻ ở đây. Vì cái gì? Bởi vì ở đó có cửa sau, làm những việc xấu xa cũng tiện lợi hơn vài phần.
Lại nói lúc Triệu, Long hai người tới trung trạch, cũng có người hầu nhìn thấy Triệu Khúc Xà ôm một vị cô nương, nhưng mọi người cũng không lấy làm kỳ lạ, vì biết tính tình của Xà thiếu gia. Ngay cả Triệu lão gia cũng biết nhi tử của mình thế nào, nhưng vì quá yêu nhi tử, nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Có điều, háo sắc thì còn được, chứ những việc khác Triệu lão gia có thể không đồng ý.
Vào đến trung trạch, hai người bắt đầu phân khai, vào lúc phân khai, hai người cũng trao đổi vài câu. Long Thành Cương dặn dò Triệu Khúc Xà: "Đồ đệ, đã nói thì phải giữ lời đó, đêm nay ả là của ngươi, đêm mai ả sẽ là của ta. Một ngày là thầy, trọn đời là cha, ngươi không thể độc chiếm được đâu, biết không?"
Triệu Khúc Xà nhìn sư phụ cười hắc hắc nói: "Sư phụ à, người cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi, đã bao giờ đồ đệ đánh lừa người chưa? Người cứ yên tâm quay về nghỉ ngơi đi, tối mai con sẽ đưa người đến."
Long Thành Cương gật gật đầu, nói: "Vậy mới đúng, mới là hảo đồ đệ của ta, cũng không phí công vi sư đối với ngươi."
Triệu Khúc Xà bất chợt nhớ đến một việc, nói: "Sư phụ, tiểu nữu này bị kính của sư phụ chiếu phải, có thể bị chết không?"
Long Thành Cương nói: "Đương nhiên là không, kính của ta tên là 'Nhuyễn cốt kính'', chỉ làm cho đầu óc mơ hồ, gây hôn mê, không thể gây chết người. Với một mĩ nhân như ả này, vi sư làm sao nhẫn tâm gây thương tổn cho được." Trong khi nói không ngừng dùng ánh mắt hạ lưu nhin chằm chằm vào vùng cấm địa trên cơ thể Nguyệt Lâm.
Triệu Khúc Xà lại hỏi: "Sư phụ à, khi nào thì ả sẽ tỉnh lại? Khi ả tỉnh, liệu ta có chế phục được ả không? Ả quả thật rất lợi hại đó."
Long Thành Cương trả lời: "Khoảng nửa đêm nay ả có thể sẽ tỉnh lại. Khi tỉnh lại, sẽ không khác người thường. Sau khi bị kính ta chiếu phải, ít nhất là trong ba ngày sẽ không sử dụng được pháp thuật. Hảo đồ đệ, ngươi cứ yên tâm mà hưởng thụ. Bất quá ngươi tốt nhất không nên trợ dược, chỉ e tấm thân mềm mại nõn nà của ả chịu không nổi ngươi giày vò, nếu ả chết thì thật là thiệt thòi lớn cho ta đó."
Triệu Khúc Xà nghe vậy cười nói: "Sư phụ, đồ nhi biết phải làm thế nào mà, sẽ không để sư phụ chịu thiệt thòi đâu. Sư phụ cứ yên tâm về nghỉ, thứ lỗi đồ đệ không tiễn." Đang nói, người đã bước qua cổng, đi về phía hậu trạch. Lúc này, đầu óc của Triệu Khúc Xà hoàn toàn tập trung vào việc hưởng thụ thân thể mỹ nữ trong lòng. Mỹ nữ dạng này không dễ gặp, tự nhiên phong tình trên giường cũng sẽ khác với kẻ khác.
Triệu Khúc Xà ôm mỹ nhân bỏ đi, Long Thành Cương đứng phía sau than thầm: "Thật là tên đồ đệ bất hiếu, gặp hảo sự thì bất kể sư phụ, lao vào tranh tiên, quả không là đồ đệ tốt. Lần sau mà như thế ta sẽ dạy cho ngươi biết tay." Nói xong, lão chuyển thân về phòng, trong lòng tưởng tượng cảnh diễm phúc ngày mai.
Sau khi lão bỏ đi, Tiểu Ngưu trèo tường mà vào. Hai tên kia nói chuyện hắn nghe không sót lời nào, tức khí xém thổ huyết. Trong lòng hắn nghĩ, các ngươi coi lão bà của ta là gì chứ, là kỹ nữ, muốn hưởng là hưởng được chắc. Tên "Triệu - trứng rùa"Kia, đêm nay ngươi không yên với ta đâu. Nếu ngươi không chết, thì là ta vong. Nếu không đánh ngã được ngươi, Tiểu Ngưu ta sẽ mang họ của ngươi"
Nhìn theo hướng Triệu Khúc Xá tiêu thất, hắn không đuổi theo, mà chuyền từ trên tường sang phòng. Hắn tự tin khinh công không tệ, cao thủ bình thường không thể phát hiện được.
Đuổi theo một hồi, Triệu Khúc Xà tiến vào một căn nhà ở hậu trạch. Các căn nhà hai bên hoàn toàn cách biệt, độc môn độc viện. Có thể thấy địa vị đặc thù của y.
Tiểu Ngưu nhẹ lẻn vào sân, bên trong rất yên tĩnh. Tiểu Ngưu trong lòng khoan khoái, thầm nghĩ thế này thì tốt, có thể dễ dàng hạ thủ, không sợ cái lão già kia ngăn trở, không có hạ nhân đến quấy nhiễu, đối phó với một mình Triệu Khúc Xà thì có hy vọng.
Hắn giống như một tên trộm nấp ngoài cửa nhà, giọng cười dâm đãng của Triệu Khúc Xà vang lên trong phòng. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, con mẹ ngươi, chốc lát nữa i khóc thành tiếng, không chỉ là đêm nay, mà còn khóc hết cả đời.
Vì sự an toàn của Nguyệt Lâm, Tiểu Ngưu mở cửa sổ thượng, hướng mắt nhìn quanh, chỉ thấy lớp lớp cửa, nhìn không đến khu trong. Tiểu Ngưu rất quen thuộc kiểu kết cấu phòng này, bởi vì phòng ở gia đình hắn cũng chẳng khác là bao, vì vậy hắn nhanh chóng chuyển tới cửa sổ một căn hậu phòng. Hắn bằng trực giác, có thể đoán đây là một căn phòng ngủ.
Hắn cẩn thận chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, nhòm xung quanh. Chỉ thấy Nguyệt Lâm nằm trên giường, Triệu Khúc Xà đang vui mừng chạy nhảy trên mặt đất trông hệt như một con khỉ, giống như uống nhầm thuốc, xoa tay giẫm chân, kích động vạn phần.
Tiểu Ngưu chờ cơ hội ra tay. Hắn biết tiểu tử này mạnh hơn mình, nhất định phải tỉnh táo. Chỉ cần Nguyệt Lâm tạm thời không có việc gì là tốt rồi. Một lát sau, Triệu Khúc Xà liên tục hôn vài cái lên mặt Nguyệt Lâm rồi mới ngồi xuống cạnh giường, giương to mắt nhìn ngắm Nguyệt Lâm, thì thầm: "Mỹ nhân, chốc nữa ta nhất định cho nàng sung sướng như thần tiên."
Nói xong lời, dường như nhớ tới chuyện gì, đi tới bên cạnh tủ, luc lọi bên trong. Tiểu Ngưu nghĩ thầm, hắn còn tìm cái gì? Chẳng lẽ trong khi hắn vui vẻ với nữ nhân, còn muốn xài thêm đồ chơi sao? Tên này hoàn toàn biến thái rồi.
Dưới ánh nến lay động, Triệu Khúc Xà rốt cục từ trong tủ lấy ra hai gói giấy. Hắn mang hai gói đặt trên bàn, quay đầu nhìn Nguyệt Lâm mỉm cười: "Tiểu mỹ nhân a, đêm nay là đêm động phòng của chúng ta. Nàng đừng hi vọng có ai tới cứu nàng. Dù cho có người biết nàng tại nhà ta, cũng không có tác dụng. Nhà ta lớn chẳng kém gì hoàng cung, muốn biết nàng ở chỗ nào, so với lên trời còn khó hơn. Nàng cứ an tâm theo ta hưởng phúc đi. Gả cho ta không có sai lầm đâu, ta đảm bảo nàng cả đời này không tìm được người thứ hai có năng lực 'làm' chồng giống như ta đâu."
Những câu tiếp theo khiến Tiểu Ngưu cảm thấy khó nghe: "Nàng là một cô nương thông minh, tại sao lại làm điều ngu ngốc như vậy? Tiểu tử kia có gì tốt chứ, cần vẻ ngoài, không có vẻ ngoài, cần bản lãnh cũng không có bản lãnh. Nàng gặp nạn, tiểu tử kia chạy so với chó còn nhanh hơn. Loại nam nhân như vậy cần hắn làm gì? Ta thì khác, nói ai dám ăn hiếp nàng, trước tiên phải qua cửa của ta."
Những lời này khiến Tiểu Ngưu tức giận phải quay đầu, rời xa cửa sổ một chút, thở mạnh mấy hơi, một lát thì tỉnh táo, lại đưa mắt dán vào cửa sổ. Chỉ thấy Triệu Khúc Xà đã mở gói giấy ra, Tiểu Ngưu vừa nhìn, một gói màu hồng, một gói màu xanh, bằng trực giác đã biết là dược.
Triệu Khúc Xà lại nói: "Tiểu mỹ nữ, đêm nay để cho nàng tận hứng, ta cho nàng dùng chút thuốc. Ta muốn nàng phải nhào vào trong lòng ta, ta mới vui được." Nói xong tiến tới ép Nguyệt Lâm uống thuốc.
Tiểu Ngưu trong lòng đau xót, biết đó không phải độc dược mà là xuân dược. Mục đích chính là làm nữ nhân phát tình, trở thành phóng đãng như một dâm phụ. Hắn muốn ngăn cản, nhưng lại kiềm chế. Hắn biết giờ chưa phải là lúc hạ thủ tốt nhất. Hắn đợi đến lúc Triệu Khúc Xà có chút lơ đễnh, hoặc là buông lỏng cảnh giác.
Tiểu Ngưu thầm cầu nguyện, hi vọng thuốc tác dụng với nàng chậm một chút. Để mình có cơ hội tốt cứu nàng. Tốt nhất là Triệu Khúc Xà kia cũng dùng loại thuốc nào đó, như vậy đối phó sẽ thuận tiện hơn. Tiểu Ngưu khẩn trương nhìn Triệu Khúc Xà.
Triệu Khúc Xà nhìn sang gói thuốc màu xanh, nói: "Tiểu mỹ nữ à, để cho nàng thêm sảng khoái, bổn thiếu gia cũng nên dùng một chút, để cho tiểu gia hỏa của ta cứng như sắt, như vậy mới có thể thoả mãn nàng." Nói dứt lời, Triệu Khúc Xà cũng uống chỗ thuốc kia vào.
Sau khi phục dược, Triệu Khúc Xà ngồi xuống, rồi đưa mắt nhìn Nguyệt Lâm. Tư thế y ngồi trong lúc này đang hướng về phía Tiểu Ngưu, nên Tiểu Ngưu có thể nhìn thấy rõ ràng mặt của y. Sau một lúc, lại thấy khuôn mặt của Triệu Khúc Xà chuyển dần sang màu đỏ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Lúc này y không còn ngồi yên được nữa, đứng dậy đưa tay tự sờ mó bụng dưới. Tiểu Ngưu phát hiệu được, chiếc khố của họ Triệu đã căng lên như chiếc lều Mông Cổ. Không cần phải nói, đồ chơi của tên khốn này đã cương cứng lên rồi.
Triệu Khúc Xà cúi người xuống, một mặt ráng kiềm nén tiểu gia hỏa của hắn, một mặt quay nhìn Nguyệt Lâm. Trong lúc Triệu Khúc Xà có biến hóa, đó cũng là lúc Nguyệt Lâm bắt đầu có động tĩnh. Đầu tiên là nàng bật lên tiếng rên khẽ, đầu nghiêng sang một bên, kế đến là khuôn mặt đổi sang màu hồng nhuận, nhưng mắt vẫn chưa mở, còn tay thì đưa lên vuốt trên cổ, bắt đầu cất tiếng rên nhiều hơn.
Triệu Khúc Xà cảm thấy cao hứng, tiểu mỹ nhân này thật làm cho y điên đảo thần hồn, dục vọng của y lúc này lại càng tăng. Y tham lam quan sát kỹ từng động tĩnh của Nguyệt Lâm, cười hắc hắc, nói: "Được rồi, được rồi, phải lên ngựa thôi." Nói rồi hắn tự tay cởi bỏ y phục của mình ném cả lên giường. Mỗi bước đều lắc lư tựa như người uống rượu. Có thể thấy loại dược vật này quả nhiên là lợi hại.
Tiểu Ngưu ở ngoài song cửa nhìn thấy tất cả, trong lòng thầm nghĩ, ngươi nói không sai, ta xem cũng đến lúc rồi. Đầu tiên, hắn rút ra ống thuốc mê, chĩa đầu ống vào phòng rồi thổi mạnh. Triệu Khúc Xà vừa bước đến bên giường, đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, y lắc lắc mạnh đầu mấy cái, tự nói: "Sao thế này, chẳng lẽ ta đã dùng thuốc quá nhiều chăng? Ta không thể ngã được." Y cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Tiểu Ngưu ở ngoài song cửa thấy vậy thì khẩn trương vô cùng, thầm kêu cha gọi mẹ, mau ngã đi, nhanh ngã đi, ngươi không ngã, chẳng lẽ muốn lão tử ngã. Ở bên trong, Triệu Khúc Xà vẫn chưa ngã xuống, y từ từ chuyển thân quay lại, nhủ thầm: "Không hay rồi, ta phải đi gọi sư phụ đến đây." Nói rồi liền đi ra ngoài cửa, nhưng vừa đi được vài bước, thì liền ngã lăn ra đất, không còn nhúc nhích gì nữa.
Tiểu Ngưu lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, hắn tưởng rằng loại mê hương kia đã không còn công hiệu nữa rồi chứ. Tốt lắm, tốt lắm, nếu không như vậy thì Tiểu Ngưu ta quả thật đánh không lại tên Triệu - Trứng Rùa nhà ngươi. Vừa nói, hắn vừa đẩy cửa sổ tiến vào, trước tiên là xem xét qua Nguyệt Lâm, thấy nàng đã ngất đi nên không còn biện pháp nào nữa, vì cứu nàng nên khiến nàng cũng bị hôn mê theo.
Nhìn thấy hô hấp của nàng vẫn đều đặn, mạch nhảy bình thường nên Tiểu Ngưu cũng thấy nhẹ nhỏm trong lòng. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thuận tay ôm nàng lên, rồi bước ra cửa. Khi đi ngang qua Triệu Khúc Xà, hắn nhất thời tức giận, thầm nghĩ, nếu không dạy cho ngươi một bài học thì Tiểu Ngưu ta thật khó nuốt trôi được cục tức này.
Nghĩ vậy liền chuyển Nguyệt Lâm sang một tay, còn tay kia thì rút ra một thanh chủy thủ, vốn định rạch lên mặt y vài nhát, vừa huơ động chủy thủ định ra tay, nhưng rồi lại nghĩ làm vậy chẳng có tác dụng gì, y đâu phải là nữ nhân? Ánh mắt của hắn đảo quanh một vòng rồi dừng lại ở chiếc khố của họ Triệu. Đúng rồi, phải nên hạ thủ từ nơi này, như vậy cũng coi như trút hận cho các nữ nhân.
Vài nhát đao vạch xuống, không chỉ là chiếc khố bị rách tung, mà ngay cả tiểu gia hỏa của Triệu Khúc Xà cùng với hai hòn ngọc hoàn cũng bị tiện đứt. Không ngờ hành động này lại khiến cho Triệu Khúc Xà bừng tỉnh, kêu thét vang trời. Tiểu Ngưu nhìn thấy tình hình bất lợi, không còn tâm trí đâu mà ngắm nhìn thành quả của mình, vội xốc Nguyệt Lâm lên rồi cấp tốc chạy ra khỏi phòng, sau đó phi thân lên tường rồi tìm đường đào tẩu.
Phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này càng xa càng tốt. Có thể cứu thoát người trong lòng, Tiểu Ngưu coi như có thể yên tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện