[Dịch]Ma Đao Lệ Ảnh - Sưu tầm

Chương 59 : Giúp đỡ (4)

Người đăng: 

.
Đến kế bên cửa ra vào, chỉ thấy trước cửa treo hai ngọn đèn lồng, đứng dưới đèn là hai gã quan binh. Mà bên trong tình huống cũng không rõ ràng lắm. Tiểu Ngưu dặn dò: "Ngươi ở tại đây chú ý ngó vào, ta đi ra ngoài nhìn xem một chút." Vừa nói xong, Tiểu Ngưu phóng lên tường nhảy vào. Bức tường này xây khá cao, nếu công lực Tiểu Ngưu không đại tiến, chỉ sợ là không vào được. Vào đến sân sau, phát hiện bốn phía im ắng, hiển nhiên là không có đề phòng gì. Tiểu Ngưu dạo qua một vòng quanh tiểu lâu, cũng không có phát hiện tình huống khả nghi nào. doc truyen tai . Duy nhất làm cho người ta lo ngại, là thỉnh thoảng xuất hiện một đội lính tuần tra. Lại nhìn về phía trên lầu, tòa nhà ba tầng lầu chỉ có hai cái cửa sổ lóe sáng lên. Trong đó một cái cửa sổ nửa mở nửa khép, còn truyền ra mùi rượu, mùi đồ ăn, cùng với có người nói chuyện lớn tiếng. Tiểu Ngưu nhìn ngó quanh quẩn, liền vèo một tiếng nhảy lên lầu hai, ngồi chồm hổm ở dưới cửa đó, nghe động tĩnh bên trong. Chỉ nghe một người cười nói: "Ngô công tử , người cũng không nên uống nhiều quá, đêm nay còn phải cùng mỹ nữ động phòng. Uống nhiều quá, có thể ảnh hưởng sức chiến đấu ." Người bên cạnh lập tức cười lên ha hả. Vị Ngô công tử kia nói: "Bản công tử chinh chiến lâu năm, mà gặp đám đàn bà lại phải sợ sao?" Người kia nhắc nhở: "Ngô công tử , cô nương kia chính là đệ tử Nga Mi phái đó, bản lãnh bên người không kém, người coi chừng bị nàng làm bị thương." Ngô công tử cười, nói: "Đạo trưởng người quá lo lắng. Bản công tử không phải đã đem nàng xích ở trên giường lớn đằng kia sao?" Đạo trưởng cười hắc hắc, nói: "Chỉ là đã khóa, nên thưởng thức sẻ không còn thú vị nữa. Nhưng mà nếu thả ra, thì khó giữ cho nàng không có gây chuyện, Việc này làm sao cho phải đây." Ngô công tử trả lời: "Bản công tử đối phó nữ nhân còn có một cách. Nữ nhân thứ này, chỉ cần ăn nằm xong, nàng tất sẻ ngoan ngoản nghe theo lời mình nói, giống như con ngựa đã bị thuần phục rồi." Mọi người vừa nghe, đều đồng ý mà cười ha hả. Có người nói: "Ngô công tử, người không lo lắng nam nhân của nàng đên cứu nàng sao?" Ngô công tử cười nói: "Có các ngươi là những cao thủ này ở chỗ này, hắn dám đi tìm cái chết sao? Lại là cao thủ của tiêu cục, lại là Võ Đương phái nữa." Đạo trưởng kia nói: " Không còn là Võ Đương rồi, bần đạo sớm đã bị Võ Đương xoá tên xong." Ngô công tử cười ha ha, nói: "Đạo trưởng, ngươi không cần phải lo lắng, chờ gia phụ trở về, ta sẽ kêu gia phụ giúp người dựng một tòa đạo quan, cho người tự lập môn hộ khác." Đạo trưởng kia nói: "Công tử, ta không nóng nảy cái này, ta sốt ruột chính là cái kia." Nói xong phát ra cười dâm đãng. Ngô công tử cười hắc hắc, nói: "Đạo trưởng, người chịu khó đợi một chút, mấy ngày nữa sẽ đến lượt người." Dứt lời, hai người cũng đều cười rộ lên, người bên cạnh cũng hùa theo cười rộ lên. Một lát sau, đạo trưởng hỏi: "Ngô công tử, lệnh tôn đại nhân khi nào trở về?" Ngô công tử trả lời: "Hoàng thượng đi xuống phương nam, gia phụ đi gặp hoàng thượng." Đạo trưởng nói: "Nếu như theo lời của lệnh tôn, ông ta muốn quản lý người đó." Ngô công tử cười to nói: "Ông không có ở đây, ta chính là vua đó." Đạo trưởng nói: "Công tử kia nên coi chừng thời gian khoái hoạt nha, nói cách khác, chờ lệnh tôn đại nhân trở về thì khoái hoạt không được rồi." Ngô công tử phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng là vậy, uống xong hết một chén này, ta phải đi gặp mỹ nhân. Ta lại không đi gặp nàng, nàng sẽ tức giận." Nói xong, khà ra một tiếng, bỏ ra cái ly không. Sau đó Ngô công tử nói: "Việc an toàn giao cho các ngươi, ta đi có việc bận rồi. Nhớ kỹ nha, nhìn thấy người nào đến gây phiền toái, cứ giết không tha." Mọi người lên tiếng đáp ứng. Nói dứt lời, ngô công tử mở cửa đi ra. Tiểu Ngưu vội vàng lẩn đi rất xa, sợ để cho hắn phát hiện. Thấy hắn đi, Tiểu Ngưu xa xa liền nhìn qua, mắt thấy hắn lên lầu ba, hướng về cửa sổ sáng đèn kia đi đến. Tiểu Ngưu không có theo đuôi, bởi vì cửa ra vào tiểu lâu này đều có lính trông coi. Bởi vậy, Tiểu Ngưu xử dụng chiêu "Nhất hạc xung thiên", nhảy thẳng đến dưới mái hiên lầu ba. Chỉ thấy Ngô công tử đi đến trước một cánh cửa, hướng hai tên thủ vệ nói: "Nàng như thế nào rồi?" Hai người trả lời: "Xin trả lời công tử, nàng vẩn còn mắng yêu người." Ngô công tử bèn dặn dò nói: "Tốt lắm, các ngươi đến đầu bậc thang đứng đi, cách đây xa một chút." Hai người đáp ứng một tiếng, hướng cầu thang lầu đi đến. Tiểu Ngưu nấp ở chổ ngã rẽ, tính toán lại tình hình, đầu bậc thang kia cách cửa ra vào này không quá mấy trượng xa, muốn tránh thoát con mắt của hai người này có thể quá khó khăn. Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Ngưu nhức đầu về vấn đề này. Đã không thể phá vở cửa, cũng không thể giết bọn hắn, bởi vì làm như vậy, sẽ là đập cỏ làm rắn sợ. Cho dù có thể cứu được Tôn Tam Nương, cũng chưa chắc có thể ra khỏi cái nhà này, trong lầu hai có thể có không ít đích nanh vuốt của Ngô công tử. Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Ngưu cho rằng biện pháp là ở trên cửa sổ. Hắn đi quanh gian phòng dưới cửa sổ của Ngô công tử kia, bên trong đang sáng đèn, nghe ngóng không có động tĩnh. Hắn khoét một lổ thủng ở trên cửa đi vào bên trong xem xét, bên trong là tiểu sảnh, cũng không có người. Theo hắn ở góc độ này, có thể thấy bên cạnh còn có một cửa, xem ra Ngô công tử ở tại đó. Mình phải vào nhanh lên một chút, để trễ Tôn Tam Nương sẽ bị vũ nhục. Tiểu Ngưu đẩy cửa sổ, vẫn không nhúc nhích. Tiểu Ngưu biết là trong cửa sổ có cài then. Hắn liền rút đoản đao ra, dùng đao quẹt một cái, cái then cửa liền tuột ra. Tiểu Ngưu cười, đẩy cửa sổ nhảy vào, không để một tiếng động nhỏ nào vang lên, so với một con mèo còn nhẹ nhàng cẩn thận hơn. Hắn đi vào bên cạnh cánh cửa kia, chỉ thấy cửa kia hở ra một khe nhỏ, cứ vậy mà không có chen vào. Từ ở cái khe nhỏ này, có thể nghe được thanh âm bên trong. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Như thế tốt lắm, thuận tiện cho ta. Nếu như cửa lại bị khóa, không phát ra được âm thanh, như vậy cũng sẽ khó khăn. Xem ra, đêm nay việc cứu người là có hi vọng nha!' chỉ nghe bên trong một người mắng: "Tiểu vương bát đản, ngươi muốn thế nào?" Thanh âm lộ ra phẫn nộ cùng bất khuất, đúng là thanh âm của Tôn Tam Nương. Ngô công tử cười dâm đảng nói: "Đừng nóng giận, tiểu mỹ nhân, trong chốc lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ." Tôn Tam Nương cả giận nói: "Ngươi mơ tưởng, ta dù có chết, cũng sẽ không đáp ứng ngươi." Ngô công tử cười nói: "Ta thế nào mà làm nàng chết, ta muốn làm cho nàng theo ta cùng một chỗ hưởng phúc nha. A, nàng xem mặt nàng đỏ ửng rồi, xem ra nàng rất nhanh muốn nam nhân làm việc với nàng." Tôn Tam Nương mắng: "Súc sinh, ngươi vừa rồi cho ta ăn cái gì?" Ngô công tử cười hắc hắc, nói ra: "Ta sợ nàng không chịu phối hợp với ta, không có cách nào, ta liền cho nàng ăn một chút 'Liệt nữ hoan', nàng nghe qua cái tên cũng biết là cái gì." Tôn Tam Nương bi phẫn mà hỏi: "Đó là xuân dược sao?" Ngô công tử nói: "Nàng thật là thông minh nha, đúng là xuân dược. Nàng biết không! Một lúc sau nữa, cho dù ta không để ý tới nàng, nàng cũng sẽ chủ động nhào tới để cho ta ôm ấp nàng. Tình cảnh này thật sự là quá đẹp." Nói đến đây, Ngô công tử chép chép miệng, bộ dạng giống như là sắp ăn bữa ăn ngon. Tôn Tam Nương kêu lên: "Ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa." Ngô công tử cười lạnh nói: "Muốn chết? Nào có chuyện dễ dàng như vậy. Ta đường đường là con trai của thái thú Hoài Âm, muốn một nữ nhân, tự nhiên là muốn sống chứ, như thế nào mà lại muốn chết?" Tôn Tam Nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ngươi dám đụng tới ta, ngươi sẽ chết không yên lành." Ngô công tử cười nói: "Bản công tử chơi qua nhiều nữ nhân rồi, cũng thấy sống rất tốt mà? Nàng đánh cho ta một cái tát, cũng không thể đánh không, ta muốn cho nàng trở thành một dâm phụ danh tiếng, khiến ột đoàn nam nhân xếp hàng ôm ấp nàng." Tôn Tam Nương mắng: "Ngươi quả thực không phải là người." Vừa nói xong, Tôn Tam Nương bắt đầu thở hổn hển, hiển nhiên chất thuốc kia đã phát tác.Ngô công tử cười dữ tợn, nói: "Tiểu mỹ nhân a, không nên lãng phí thời gian, chúng ta mau bắt đầu màn vui vẻ này. Nếu không bắt đầu, ngươi sẽ không chịu nổ." Lúc này, Tôn Tam Nương ngay cả tiếng mắng cũng không có, không biết là vì tức, hay vì khinh thường không nói chuyện. Tiểu Ngưu biết chuyện khẩn cấp, không thể không lập tức động thủ. Hắn liền mở cửa ra, thoáng cái nhào tới, khi vị công tử kia còn chưa kịp phản ứng, liền sau đánh một chưởng lên sau ót của hắn. Công tử kia ngay cả hừ một tiếng cũng không được, liền ngã quỵ xuống. Nhờ có Ngô công tử này không biết võ công nên cũng giảm đi không ít sự tình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang