[Dịch]Lưu Manh Thiên Tiên - Sưu tầm
Chương 7 : Tuyệt Đối Là Quái Vật (Hạ)
.
“Chỉ cần ánh mắt ta còn là màu đen, quyết sẽ không ngừng nhìn lén. Quyết Không!”
(Trích lời Lăng Vân)
---------------------------------------------------------------------------
"Thục hồn!?" Tiểu mục sư mắt trừng lớn, giống như ngồi bên cạnh mình chính là Hỏa Diễm Hắc Sư vậy.
"Thục cái rắm, xem Chi Chi biểu diễn kìa." Lăng Vân ngón tay hướng Hỏa Kỳ Lân phía trước đang đối mặt với Hỏa Diễm Hắc Sư chỉ.
Tiểu mục sư ánh mắt nhìn Lăng Vân cũng đã thay đổi. Người nam nhân này thật sự quá vĩ đại, hắn là một Hồng Y Đại Giáo Chủ sao? Nhất định là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Thần Thánh giáo đình rồi! Sự nhân từ, lương thiện của hắn có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm!
Cũng không trách tiểu Tuyết Nhi kích động như thế. Vô luận là ma pháp gì cũng có hình thái riêng của nó, trong đó phân biệt khó khăn nhất là thần thánh hệ ma pháp. Thời điểm phát ra ma pháp còn kèm theo quang mang màu vàng phát ra sẽ làm cho người bình thường cảm thấy chói mắt. Đối với mục sư bản thân đã học thần thánh hệ ma pháp mà nói, một chiêu này của Lăng Vân đã làm cho nàng hoàn toàn rung động.
Ba đoạn quang mang màu vàng trước sau tiến vào thân thể con người. Cái này đại biểu cho lời chúc phúc của chư thần mà chỉ có Hồng Y Đại Giáo Chủ nhân vật cao cấp của giáo đình mới có thể phóng xuất, lực lượng trị liệu cao nhất có thể khởi tử hồi sinh.
Ngay khi Tuyết Nhi đang miên man suy nghĩ, một tiếng rống kéo nàng trở về hiện thực. Trước mắt là một mảnh lam sắc hỏa diễm, hù nàng đến choáng váng thoáng cái đã rúc vào trong ngực Lăng Vân.
Đối với mục sư của giáo đình mà nói, bất luận thứ gì trên người Hồng Y Đại Giáo Chủ cũng đều là của thần thánh, chỉ sợ, một cọng lông cũng để cho người ta quỳ bái. Việc này đã siêu việt vượt qua cả phòng tuyến nam nữ rồi.
Lăng Vân vẻ mặt hưởng thụ, cô bé này bình thường mặc pháp bào mục sư rộng thùng thình, bình thường nhìn không ra, hiện tại dán chặt trên bắp đùi mình, nguyên lai lại đồ sộ như vậy..... Thần a, kế hoạch song tu của ta có thể thực hiện..... Ta rút cuộc cũng có cơ hội kết thúc kiếp sống xử nam hơn vạn năm rồi a....
Bất ngờ nhận được chỗ tốt, Lăng Vân ánh mắt ám chỉ Hỏa Kỳ Lân cho hình thức nó lớn hơn một chút. Hỏa Kỳ Lân vốn vì cái tên mới của mình đã khó chịu lắm rồi, nào ngờ còn phải giúp hắn tán gái, lập tức một ngụm đem lam sắc hỏa diễm của Hỏa Diễm Hắc Sư phát ra hút hết, ánh mắt khinh thường như nhìn một con mèo nhỏ.
Hừ, ngươi muốn cho lão tử làm cho hình thức lớn hơn để giúp ngươi tán gái, không có cửa đâu! Hỏa Kỳ Lân hung dữ nghĩ. Vừa rồi một ngụm đem lam sắc hỏa diễm hút trọn, đem tràng diện phá hư giảm xuống mức thấp nhất, cái đầu to lớn lắc lư cực kỳ sảng khoái, đây là sự sảng khoái phát ra từ nội tâm, thỉnh thoảng còn hướng Lăng Vân gầm nhẹ một tiếng.
Vừa mới còn có ma pháp hỏa diễm phô thiên cái địa, đem cả vùng đất cung bị đốt cháy, Hỏa Kỳ Lân người ta giận dỗi, đem cả lửa với đất hút không còn một mống. Làm Lăng Vân tức giận đến run cả người.
"Lăng Vân đại ca, ngươi làm sao vậy?" Tuyết Nhi cảm giác được Lăng Vân không đúng, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vân hỏi, cảm giác hùng vĩ dưới đùi Lăng Vân lập tức biến mất tiu.
"Ngươi là tên Kỳ Lân lụn bại!" Lăng Vân hung dữ nguyền rủa trong lòng: "Đẻ trứng không có vỏ trứng!"
“Không có gì. Ta bị kích động.” Lăng Vân dở khóc dở cười nói.
Hỏa Diễm Hắc Sư vốn là đang áp súc ma pháp chuẩn bị phóng hỏa diễm, bỗng nhiên phát hiện không liên hệ được với ma pháp nguyên tố, dùng sức cũng chỉ phun ra được vài ngụm khói đen, ngay cả một ngọn lửa bé tẹo cũng không có. Đảo mắt nhìn, một đầu ma thú hình dáng chưa thấy qua bao giờ đang chạy bộ tới, so với mấy người bị nó hành hạ thì vẻ mặt rất chi là thoải mái, hoàn toàn không để nó vào trong mắt.
Hỏa Diễm Hắc Sư khi nào đã bị khinh thị như vậy, lập tức nhẩy lên hướng cổ Hỏa Kỳ Lân táp tới.
Đang lúc cùng Lăng Vân hờn dỗi mắt to trừng mắt nhỏ, Hỏa Kỳ Lân còn chưa chú ý tới, đột nhiên thấy cổ mình nhói đau, con mèo nhỏ đã đánh tới. Con mèo nhỏ một kích đắc thủ, nhanh chóng hướng về sau thối lui, xem ra trí khôn cũng có chút tiến hóa. Người bị con mèo nhỏ cắn còn chảy máu, đừng nói là Hỏa Diễm Hắc Sư. Hỏa Kỳ Lân dù cho lân giáp cứng thế nào, nhưng người ta cũng là một đầu Vương cấp ma thú hàng thật giá thật, cho dù toàn thân có mạnh hơn nữa, lấy máu của ngươi hoàn toàn không tính là khó.
Hỏa Kỳ Lân ngẩn người, trên cổ có lỗ nhỏ không ngừng chảy máu. Hắn ngược lại không kịp phản ứng, con mèo nhỏ này muốn nghịch thiên hả? Còn dám cắn Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân ngẩn người, Lăng Vân cũng đùa cợt nữa. Từ trong không gian giới chỉ lấy ra cái Bạch Ngọc bình liền xông ra ngoài. Hoàng Chinh và Hoắc Ân Tư còn đang nghỉ ngơi thấy ma pháp sư xông ra, chính mình mặc dù không có vũ khí, nhưng tốt xấu gì thân thể cũng coi như là cường tráng. Theo sau phía Lăng Vân xông ra.
Chỉ thấy Lăng Vân phi thân vài cái đã đến gần Hỏa Kỳ Lân, hành động gọn gàng. Hoàng Chinh đáy lòng cũng thầm khen mấy câu, đang chuẩn bị đi theo Lăng Vân tới công kích Hỏa Diễm Hắc Sư, nhìn thấy động tác tiếp theo của Lăng Vân thiếu chút nữa té cắm đầu xuống đất.
Lăng Vân ôm cổ Hỏa Kỳ Lân dùng cái bình hướng cổ Hỏa Kỳ Lân hứng mấy giọt máu chảy ra. Hỏa Kỳ Lân vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.
"Meo meo con heo! Muốn cắn thì cắn sâu thêm một chút nữa đi! Hại lão tử mất nửa ngày mời chỉ hứng được có một chút! Làm ma thú có tinh thần chuyên nghiệp không vậy! Ngươi cắn sâu thì chẳng sâu, nông cũng chẳng nông, để cho ta như thế nào mà thu thập! Ngươi có biết hay không, máu Kỳ Lân phi thường có giá trị a!" Lăng Vân chính là đang mắng một hồi. Tuy Lăng Vân thân là Thiên tiên, nhưng nếu người muốn trông cậy vào một tên chuyên nhìn lén tiên nữ tắm rửa sẽ không mắng chửi người, ngươi đã sai mười phần rồi.
Âm thanh Lăng Vân chửi không hề nhỏ, Hỏa Diễm Hắc Sư nghe không hiểu, Kỳ Lân đã kịp phản ứng.
Dám cắn ta! Chết chắc rồi!
Hỏa Diễm Hắc Sư bên kia đang lúc bị Lăng Vân chửi ầm lên, muốn chuẩn bị công kích lần thứ hai, chợt thấy trước mắt thấy một đạo hồng sắc lóe lên, một cỗ không khí cực nóng táp ngay vào mặt. Hỏa Kỳ Lân đang trong trạng thái tức giận, thân hình khổng lồ hoàn toàn phồng lên ngăn chặn đường đi của nó, toàn thân cao thấp phát ra khí tức hỏa diễm cực nóng làm cho Hỏa Diễm Hắc Sư thân là hỏa diễm đế vương cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Hỏa Kỳ Lân ra tay rất gọn gàng, không có chiêu thức hoa lệ, trực tiếp giơ móng vuốt lên hạ xuống, một bợp tai ngay trên đầu làm Hỏa Diễm Hắc Sư không kịp tránh, nhất thời toàn thân mất thăng bằng, đầu cắm xuống đất, lực lượng dẫn dắt làm toàn thân theo đó mà ngã nhào trên mặt đất.
Hỏa Diễm Hắc Sư đau đớn ngửa mặt lên trời, nổi giận gầm lên một tiếng, giãy dụa từ dưới đất đứng lên, nhảy về phía sau hơn mười thước, cảnh giác nhìn Hỏa Kỳ Lân. Gầm lên một tiếng giận dữ, lam sắc hỏa diễm lại hướng Hỏa Kỳ Lân phóng ra. Thế công hỏa diễm mãnh liệt trực tiếp sẹt qua thân thể Hỏa Kỳ Lân, đánh vào màn bảo vệ màu kim sắc của Lăng Vân. Lần này đến lượt Vi Tiên cũng bị hù rúc vào trong ngực Lăng Vân.
Hỏa Kỳ Lân cả người không có việc gì, đầu tiên cả người tắm rửa trong lam sắc hỏa diễm một cái, sau đó lại bị con mèo nhỏ cắn một cái, mặc dù có chút đau, nhưng vết thương này thật không đáng vào đâu, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Hỏa Kỳ Lân ngay cả Thiên Sát diễm cũng có thể một ngụm nuốt vào, quan tâm làm gì đến chút điểm lửa ấy chứ. Hỏa Kỳ Lân đứng nguyên tại chỗ chờ hắn rặn ra ngọn lửa tiếp, nhìn Lăng Vân trái ôm phải ấp vẻ mặt sảng khoái, há mồm khẽ hấp, ngọn lửa lại không còn một mống.
Lăng Vân bị chọc giận sắc mặt trắng bệch.
Hỏa Kỳ Lân quay đầu liếc Lăng Vân, sau đó trực tiếp hướng Hỏa Diễm Hắc Sư nhào tới, nháy mắt đem con mèo nhỏ đè lên mặt đất. Hỏa Diễm Hắc Sư không ngừng dãy dụa, chân trước cơ hồ đem mặt đất dưới chân đào ra một cái động, làm như ở đó có "Trấn Sơn Kỳ Lân", "mỹ dự Kỳ Lân trảo", thật là hăng hái quá đi.
Hỏa Kỳ Lân cứ như vậy thoáng cái đem Hỏa Diễm Hắc Sư giẫm dưới chân, Hỏa Diễm Hắc Sư vừa mới rồi còn hung hăng, bây giờ thì toàn thân đầy máu, thật có chút khí thế Võ Tòng đả hổ. Vài chục giây sau, Hỏa Diễm Hắc Sư không còn nhúc nhích được nữa, há mồm thật to, hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu. Xác định con mèo nhỏ không còn hỗn xược được nữa, Hỏa Kỳ Lân liền nhấc móng vuốt ra khỏi đầu nó, lắc cái đuôi quay trở lại.
Trong tiểu đội mạo hiểm ngoại trừ Lăng Vân ra, còn lại đều bị lực lượng của Hỏa Kỳ Lân làm cho kinh hãi nói không ra lời. Có thể giẫm được vương cấp lục giai ma thú dưới chân không thể nhúc nhích, giống như người lớn khi dễ con nít, cái này.... Đây là ma thú cấp bậc lĩnh chủ sao?
Nghĩ đến việc ma thú cập bậc lĩnh chủ giống như Bảo Thạch Long, Hỏa Kỳ Lân giờ đang bị Lăng Vân nắm lỗ tai răn dạy.... Thần a, cứu chúng ta a, chúng ta đây không phải là đang mơ đó chứ, hết thảy cái này đều là hư ảo, ta căn bản là không có sinh ra trên cái thế giới này, đây chỉ là ác mộng trong địa ngục....
"Ngươi véo ta cái xem sao." Vi Tiên đẩy Tuyết Nhi ở bên cạnh.
"A!" Hét thảm một tiếng, nước mắt lưng tròng tuôn rơi, đúng như người ta nói: "Thần thật vất vả ban cho ta một lão công, còn là một lão quái vật nữa chứ."
Lúc này Lăng Vân ngồi xuống nhìn Hỏa Diễm Hắc Sư dưới mặt đất đã không còn sinh khí. Vốn là cái bờm màu đen mềm mại, bị Hỏa Kỳ Lân giẫm loạn thất bát tao, bị hỏng không còn hỏng thêm được nữa, từng bước từng bước chia đều trên thân thể.
"Trong thân thể của nó có tinh hạch, tinh hạch của Hỏa Diễm Hắc Sư là cực phẩm hỏa hệ tinh hạch, bán nó ra hẳn là đủ cho chúng ta tiêu dùng vài năm." Xác định không phải đang nằm mơ, Hoàng Chinh tiến về phía trước nói.
Lăng Vân nhẹ gật đầu, hướng Hỏa Diễm Hắc Sư hoa tay múa chân một chút, từ trong không gian giới chỉ móc ra một thanh lục sắc phi kiếm, quay đầu sang hỏi Hoàng Chinh: "Tinh hạch nằm ở đâu?"
Hoàng Chinh chỉ vào đầu Hỏa Diễm Hắc Sư: "Nơi này, bình thường tinh hạch ma thú đều ở đây."
Lăng Vân dựa theo chỉ dẫn của Hoàng Chinh, ngay trên đầu Hỏa Diễm Hắc Sư mở ra một cái lỗ, bên trong liền rơi ra một khỏa tinh hạch to bằng nắm tay màu hỏa diễm đỏ như máu, tinh hạch rơi trên mặt đất khiến mặt đất xung quanh lập tức bị đốt nóng thành đất khô.
"Thứ tốt." Hai mắt Lăng Vân sáng lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện