[Dịch]Lưu Manh Thiên Tiên - Sưu tầm
Chương 37 : Báo Thù (2)
.
Mắt Kính ha ha cười. Phảng phất đây là nụ cười hàm tiếu nhất trong thiên địa.
"Ta không có nghe lầm chứ! Ngươi là gì mà cho ta một con đường sống?" Mắt Kính hỏi.
"Đúng, bằng vào một câu nói của ta, Thông Bảo chân nhân, đồ tử đồ tôn của ta nhất định không dám động vào một sợi lông của ngươi." Lão nhân kia chăm chú nói.
"Lấy thực lực của ngươi bây giờ, muốn thả cho ta một con sống là rất khó. Nếu ngươi làm không được, hay là ta cho ngươi một đường sống đi nghen!" Mắt Kính cố nén cười nói, trong lòng âm thầm nghĩ: "Như thế nào sư đồ Huyền Thiên Nhất đều là những người ngu si vậy.
A! Chẳng lẽ không biết muốn đánh nhau trước hết phải nhìn vào tu vi đối thủ sao? Nếu là ta, phát hiện đối phương so với ta cường đại hơn, ta đã sớm chạy rồi, còn đứng đây nói nhảm làm gì a!"
"Ta sẽ cho ngươi xem ta làm thế nào để cho ngươi một đường sống." Thông Bảo chân nhân cũng bị lời nói của Mắt Kính làm cho bốc hỏa, lập tức xuất ra pháp bảo của mình, một ngọn đèn chứa ngọn lửa màu vàng lập tức xuất hiện.
Ngọn đèn này tên là Hỏa Đăng, nó có thể xuất ra Tam Muội Chân Hỏa để đả thương địch thủ, lại có tác dụng phòng ngự nhất định, tại Tu Chân Giới bây giờ nó được xem như pháp bảo hàng đầu.
Chỉ thấy ngọn lửa trên Hỏa Đăng chậm rãi lớn dần lên, vốn mới đầu chỉ to bằng nắm tay, một lúc sau đã to tương đương với một người, lúc đó mới đình chỉ biến hóa, trôi nổi trong không trung, ngay trên đầu Thông Bảo chân nhân, phát ra quang mang nhàn nhạt, thoạt nhìn trông rất uy vũ. "Tiểu tử, thấy pháp bảo của ta không, cái này chính là trung phẩm bảo khí, bao năm qua không biết có bao nhiêu người đã chết vì nó đó. Chân hỏa chưa khai, ngươi bây giờ hối hận còn kịp, nếu không đến khi chân hỏa xuất, ngươi ngay cả cơ hội hối hận cũng không có nữa."
"Ngươi không hối hận? Vậy ngươi hãy cẩn thận, ta sợ ta chẳng biết nặng nhẹ đem ngươi đánh bị thương, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta a! "
Mắt Kính vẻ mặt chăm chú nhìn Thông Bảo chân nhân, lại nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Hầu Tử cùng Kim Cương, buồn bực nghĩ: "*******, lão nhân này rõ ràng tu vi so với ta kém quá nhiều, bây giờ lại còn muốn giương oai, lão tử nhất định phải đem hắn đánh cho biến dạng, ngay cả đồ tử đồ tôn của hắn cũng không nhận hắn là ai nữa mới được."
"Tiểu tử, ngươi tiếp chiêu đi!" Thông Bảo chân nhân nói xong, lập tức từ ngọn đèn xuất ra một đạo Tam Muội Chân Hỏa, hóa thành một con rồng lửa, đánh về phía Mắt Kính.
Mắt Kính tay phải bắt kiếm quyết, một đạo kiếm khí màu xanh biếc từ tay hắn phát ra, đánh về phía rồng lửa.
Vốn là một con rồng lửa uy vũ, nhưng sau khi chạm vào đạo kiếm khí màu xanh biếc xong, nhất thời mấy cái móng vuốt cùng một chân đã bị chặt đứt, bắn tung trên bầu trời.
"Đây không phải là phi long một sừng trong truyền thuyết sao!" thanh âm Tiêu Nhiên thỉnh thoảng lại đá vào.
Thông Bảo chân nhân thấy mình đã xuất ra rồng lửa nhưng lại bị kiếm khí vô danh trảm thành trọng thương, trong lòng kinh hãi, biết mình gặp cường địch, vội vàng thu hồi rồng lửa. Tiếp theo dùng toàn thân tu vi, xuất chiêu.
Một biển lửa rất lớn hiện lên, đem Mắt Kính vây vào trong. "Lần này cho ngươi biết sự lợi hại của ta." Thông Bảo chân nhân trong lòng hung hăng nghĩ.
Biển lửa càng cháy càng lớn, chậm rãi lan ra rừng cây bốn phía, cây cối bị Tam Muội Chân Hỏa chạm vào lập tức biến thành tro bụi, Tiêu Nhiên nhìn thấy, liền hướng về phía biển lửa nhẹ nhàng xuất ra một đạo pháp, hình thành một cái kết giới, vô luận ngọn lửa cường đại thế nào cũng không ra khỏi phạm vi kết giới. Lúc này, Kim Cương cùng Hầu Tử đã đầy mồ hôi lạnh.
Huyền Thiên Nhất cười ha hả nhìn biển lửa.
Đúng lúc này, giữa biển lửa truyền ra một câu nói: "Ta đã đứng bất động cho ngươi biểu diễn lâu như vậy rồi, ngươi bây giờ cũng nên cho ta biểu diễn một chút chứ?"
"Tâm Kiếm Chi Thiên Kiếm Đồ Ma!"
Một thanh âm chứa đầy lực đạo rung động tràn ngập không gian truyền vào tai mọi người. Chung quanh mọi người chứng kiến hỏa thế thịnh vượng, giữa biển lửa phát ra một đạo, hai đạo, ba đạo...... lục quang, đạo lục quang trong nháy mắt đả phá đại hỏa, đánh tiếp về phía Hỏa Đăng trong tay Thông Bảo chân nhân. Khi đám người phục hồi tinh thần lại, phát hiện biển lửa đã không còn nữa, Mắt Kính đứng ở giữa không gian, còn Hỏa Đăng thì đã bị dập tắt.
Lục quang công kích khiến cho nhiều người bị thương.
Mắt Kính phủi phủi những tàn lửa dính vào quần áo, chậm rãi đi tới nhìn vẻ mặt xám trắng của Thông Bảo chân nhân trước mặt, nói:
"Ngươi xem ngươi đó, ta đã hỏi qua ngươi có muốn hay không muốn ta cho ngươi một đường sống. Chính ngươi muốn động thủ, bị thương rồi sao!" lúc này trong ánh mắt Mắt Kính giống như là đang giáo huấn một đứa nhỏ không nghe lời.
Vốn đã bị thương không nhẹ, Thông Bảo chân nhân nghe Mắt Kính nói xong, một ngụm máu tươi văng ra, hồi lâu nói không ra lời.
Mắt Kính nhặt Hỏa Đăng rơi trên mặt đất lên, quay về Thông Bảo chân nhân tiếp tục nói: "Ngươi vừa rồi công kích ta, làm ta cháy mất ba cọng tóc. Hỏa Đăng này coi như là vật bồi thường cho ta nghen!" Thế rồi cũng không thèm để ý Thông Bảo chân nhân có đáp ứng hay không, đem Hỏa Đăng bỏ vào trữ vật đai lưng.
Nam Cung Minh nhìn thấy ngay cả người có tu vi cao nhất là Thông Bảo chân nhân bây giờ cũng không có biện pháp đối phó với Mắt Kính, biết hôm nay vô luận thế nào cũng không thể lấy lại pháp bảo được rồi.
"Được, nếu các ngươi hôm nay không chịu giao ra pháp bảo của môn phái chúng ta, sau này ta đành yêu cầu đồng đạo tìm các ngươi nói chuyện phải quấy. Chúng ta đi." Nam Cung Minh vừa định mang theo môn hạ đệ tử rời đi, đột nhiên hắn phát hiện mình không cử động được.
"Ngươi cho ngươi là ai, nói đến là đến, nói đi là đi." Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào? " Nam Cung Minh giận dữ.
"Vốn ta hôm nay đang chuẩn bị chuyện chung thân đại sự, lại bị các ngươi phá đám rồi. Ngươi nói chuyện này như thế nào giải quyết a! Ai, ta xem các ngươi cũng nên ngoan ngoãn bồi thường cho ta một chút tổn thất về tinh thần phí, tâm linh bị thương phí, xe ngựa phí cùng tiền cơm phí đi nghen!"
"Cái gì! Tiền cơm đâu có liên quan tới ta?"
"Sao lại không liên quan tới ngươi! Ngươi ngẫm lại mà xem, chúng ta từ phòng học đi tới nơi này, đã tiêu hao mất của ta bao nhiêu năng lượng ngươi biết không, nếu ta không có một chút tu vi, ta đã sớm ngất xỉu rồi. Làm sao các ngươi lại không chịu chút phí bổ sung năng lượng chứ?"
"Được rồi! Ngươi nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Nam Cung Minh lúc này thầm nghĩ nhanh lên một chút, tránh được Tiêu Nhiên tên tiểu sát tinh này đã quá tốt rồi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
"Chúng ta là văn nhân, như thế nào có thể nói đến tiền chứ, tiền chỉ dành cho phàm phu tục tử. Ngươi đã thấy rồi đó, tiểu đệ của ta bây giờ mới chỉ là một thân trơ trọi, ngay cả một kiện pháp bảo phòng thân còn không có, ta làm đại ca dù thế nào cũng phải giúp bọn chúng chuẩn bị vài món mới được! Đáng tiếc ta mồm miệng ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là kính cẩn hướng Nam Cung cung chủ đề đạt vài kiện." Tiêu Nhiên lúc này vừa nói vừa chỉ vào hai người cho tới bây giờ chưa hề tu luyện Kim Cương cùng Hầu Tử.
"Cái gì, ngươi muốn pháp bảo của ta? "
"Nam Cung cung chủ! Ngươi nói sai rồi, không phải của ngươi, mà là các ngươi."
Nam Cung Minh nhất thời tức giận, ngay cả lời nói cũng không thốt ra được.
"Nam Cung cung chủ, nếu các ngươi không nói, ta coi như các ngươi đã đáp ứng rồi." Tiêu Nhiên không đợi bọn họ mở miệng, đem tất cả quần áo cùng đồ vật trên người, toàn thân có cái gì đều thu vào giới chỉ. Ngoài mấy đệ tử bình thường chỉ có quần áo Tiêu Nhiên không lấy, còn đâu thậm chí ngay cả trường bào của Nam Cung Minh, Tiêu Nhiên cũng không nghĩ ngợi đem thu vào giới chỉ, dĩ nhiên đó là pháp bảo. Thương cảm thay Nam Cung Minh bên trong chẳng còn cái gì ngoài một cái bên trong. Nam Cung Minh giờ xuất hiện trước mặt môn phái đệ tử là một người thân thể thịt béo ú, đệ tử môn phái cố nén cười, hoặc dùng hai tay bụm miệng lại.
"Ngươi….. ngươi lấn át người quá đáng. " Nam Cung Minh lúc này mặt đã đỏ lựng.
"Nam Cung cung chủ, lần sau nhớ mặc hai lớp quần áo." Tiêu Nhiên vừa nói vừa không nhịn được, nở nụ cười.
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Mắt Kính nói: "Mắt Kính, ngươi muốn xử trí Nam Cung Sóc thế nào?"
"Ta nghĩ thông rồi, ta sẽ không lấy tính mạng của hắn. Ta muốn cho bọn Huyền Thiên Nhất chậm rãi suy sụp, ta muốn cho hắn sống không bằng chết." Mắt Kính nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sóc, trong đôi mắt của Mắt Kính phảng phất như muốn bắn ra ngọn lửa.
"Nam Cung cung chủ, các ngươi nếu đã bồi thường tổn thất cho ta rồi, ta cũng không cần nói thêm gì nữa. Ta đi rồi, các ngươi ai bị phong bế công lực sau một hồi sẽ được giải khai, con của ngươi ta sẽ tiện tay giúp hắn giải khai." Tiêu Nhiên đi tới gần Nam Cung Minh, vỗ vai của hắn. Sau đó lại từ đai lưng xuất ra một thủ trạc nói: "Nam Cung cung chủ, theo như lời nói ban đầu ta đã trả lại cho ngươi rồi, sau này đừng tới tìm ta nha."
"Mắt Kính, chúng ta đi thôi!" Tiêu Nhiên xoay người quay về ba người bọn họ nói.
Thế rồi, đám người cứ như vậy rời đi.
Đúng lúc chuẩn bị đi, Kim Cương đột nhiên thốt một câu:
"Lão Đại, sao ngươi không nói để cho bọn họ vài lần nữa đến tìm chúng ta! Như vậy bọn họ sẽ đưa đến cho chúng ta càng nhiều pháp bảo hơn."
Vừa hay lời Kim Cương nói bị Nam Cung Minh nghe được, Nam Cung Minh tức khí, nhất thời văng ra một búng máu. "Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ không cho các ngươi kết quả tốt đẹp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện