[Dịch]Lưu Manh Thiên Tiên - Sưu tầm

Chương 21 : Lăng Vân hành động (Hạ)

Người đăng: 

.
"Có ta ở đây mỗi năm nhà nhà sẽ có mùa màng bội thu." (Quân dân quận Tinh Hàn thắc mắc lĩnh chủ Lăng Vân đại nhân có phải hay không là vị quan tốt, sau đó nhận được hồi đáp như trên.) --------------------------------------------------------------------- "Bên kia đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Đức Kiếm Thánh chau mày, "Là bằng hữu của người à?" Hoàng Chinh ngẩng đầu ngẫm nghĩ về vị tiểu thư mới nổi với ma pháp trượng trên tay mà nhẹ gật đầu. Bên sân khảo thí ma pháp kia náo nhiệt bao nhiêu thì bên sân khảo thí võ sĩ này cũng không kém cạnh là mấy. Hoàng Chinh cùng Hoắc Ân Tư cực kỳ hung hăng càn quấy. Hoàng Chinh mặc kệ đối thủ là ai, chém một phát làm binh khí đối thủ gãy làm đôi, thẳng cho đến lúc đụng phải Cổ Đức đại nhân thì công kích mới chậm lại. Hoắc Ân Tư lại càng trực tiếp hơn, không hề hoa mỹ, một búa trực tiếp làm khảo thí lão sư quỳ xuống. Lăng Vân đưa cho hắn cây búa nặng ba ngàn cân. Bản thân cầm thứ này trong tay, sức nặng khiến chính hắn cũng không hoàn toàn thoải mái, giờ lại nện xuống địch nhân. Hoắc Ân Tư dùng "đệ nhất búa" hành hạ vị khảo thí lão sư, chỉ cần thấy hai chân của vị lão sư run rẩy muốn đứng lên là hắn lại nện búa xuống. Cuối cùng Cổ Đức đại nhân không nhẫn nhịn được, đi lên đạp một cước đem tên ải nhân bay xuống đài, lúc đó mới đến lượt Hoàng Chinh. Hoắc Ân Tư còn chưa kịp mở miệng nói ra tên của mình, việc này giống như đã được thần tiên chúc phúc, bằng không hắn sẽ phải chịu đau khổ dưới tay của Cổ Đức. "Tên này tuyệt đối là địa tinh, ta không quen biết hắn." Hoàng Chinh đứng bên cạnh Cổ Đức nói. "Ải nhân không có kẻ hèn hạ như vậy." Cổ Đức gật đầu đồng ý. Bây giờ, hai người bởi vì sử dụng vũ khí mà Lăng Vân đưa cho nên thực lực được đề cao gấp mấy lần. Mấy vũ khí này là trước kia Lăng Vân vẫn còn ở Tu Chân Giới đánh bại địch nhân mà thu thập được. Chúng đã mất đi chủ nhân ban đầu, hiện tại mấy người sử dụng cực kì thuận tay. Kiếm Thánh chính là Kiếm Thánh, nam nhân với tư cách là võ giả đỉnh phong trên đại lục, tự nhiên không phải cái loại Hoắc Ân Tư chỉ dựa vào vũ khí mà thu thập được. Sau một hồi chân tay. Cổ Đức đại nhân đem cái tên "địa tinh" gia hỏa đạp bay khỏi khảo thí đài. "Bọn chúng không có sao chứ?" Kiếm Thánh đại nhân hỏi Hoàng Chinh. Tay Hoàng Chinh lúc này đang có hàn băng bao phủ. "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục." Hoàng Chinh nghĩ về sự tình Lăng Vân trước kia phá hư rừng rậm, so với sự kiện ấy, sự tình bây giờ chỉ là chuyện nhỏ. Có Lăng Vân ở bên kia trông coi, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì. Mặt khác, cùng Kiếm Thánh đại nhân giao đấu cũng khiến Hoàng Chinh phát hiện ra một điều lý thú. Hắn cảm nhận qua hai tay thanh đại kiếm có thể phóng ra một cỗ lực lượng cổ quái. Khi sử dụng loại lực lượng này, chính tay hắn cũng sẽ bị đóng băng, tuy nhiên điều này lại không hề tạo thành bất kì thương tổn gì đối vớn hắn, không những vậy hàn khí còn khiến cho Cổ Đức Kiếm Thánh có chút thất thế. Hoàng Chinh thân thể hơi nhún xuống, bỗng nhiên mạnh mẽ hướng Cổ Đức Kiếm Thánh bắn tới. Một đạo bạch sắc quang mang từ trên xuống dưới tỏa ra một màu trắng nhu hòa lan ra bốn phía khảo thí đài. Thiên địa trong lúc này tràn ngập một sự yên lặng khó có thể tưởng tượng. Ngay cả Cổ Đức Kiếm Thánh tu vi cao thâm cũng bị ảnh hưởng mà nóng dần lên. Hai mắt Cổ Đức tỏa sáng, một loại cảm giác vô lực đột nhiên khuếch tán ra, tinh thần phấn chấn hét lớn một tiếng: "Cuồng Long Trảm!" Xà kiếm đỏ thẫm lao thẳng tới chỗ Hoàng Chinh. Thanh kiếm này của Cổ Đức cũng rất có lai lịch. Thân kiếm do kim loại "bố tác mễ lị" đúc thành, tiếp đó lại tôi luyện bằng ma pháp tuyền thủy. Vô luận là tính dẻo dai, độ sắc bén hay độ dung hợp ma pháp đều là cực phẩm. Hoàng Chinh có trong tay đại kiếm lợi hại, nhưng lại thiếu khuyết trăm ngàn năm tuy luyện, thêm cả hắn không hoàn toàn hiểu rõ đại kiếm cho lắm. Đang tấn công thì hắn cảm giác được khí tức cứng lại, tức thì tranh thủ hướng Cổ Đức chém tới một đạo bạch quang kiếm khí tinh thuần, đồng thời mượn lực, thân thể vội vàng lùi lại phía sau. Bạch quang kiếm khí bay đến ngay trước mặt Cổ Đức Kiếm Thánh, tức thì Kiếm Thánh Đại Nhân hai tay điều khiển kiếm, hướng mũi kiếm nhắm ngay kiếm khí của Hoàng Chinh, hét lớn một tiếng, đạo kiếm khí dị thường bị cắt thành hai nửa, quét qua thân thể Cổ Đức đại nhân, đánh ra bên ngoài khảo thí đài. "Năng lực khống chế của ngươi quá kém, lãng phí quá nhiều công lực, đáng tiếc, đáng tiếc. Nhìn tuy uy lực bất phàm, kì thật lại là đồ bỏ.” Tới lui trên khảo thí đài, Cổ Đức Kiếm Thánh ung dung cầm đại kiếm ứng phó, quan sát Hoàng Chinh đang không ngừng thở dốc. Nhìn qua thì thoải mái vô cùng, kỳ thật hắn cũng vừa bị bạch quang kiếm khí của Hoàng Chinh dọa khiếp. Tiểu gia hỏa này thoạt nhìn bất quá hai mươi tuổi, vậy mà có thể thực thể hóa kiếm khí. "Đừng đánh nữa! Vi Tiên bị thương nặng!" Đang lúc Hoàng Chinh chuẩn bị khởi xướng một đợt công kích khác thì âm thanh của Tuyết Nhi vang lên trong sân khảo thí. Hoàng Chinh nghe được cả kinh, quay đầu sang nhìn Tuyết Nhi lúc này mặt mũi tràn đầy nước mắt, phía sau một người mặc hắc giáp mang theo hai nữ nhân bay rất nhanh tới. "Bị thương ra sao?" Hoàng Chinh kinh hãi, cũng không quản Cổ Đức Kiếm Thánh trên đài, thẳng hướng Tuyết Nhi chạy tới. "Không biết, hai người các nàng hiện tại đang bị hôn mê." Tuyết Nhi khóc lóc, hai con mắt đỏ hồng. "Lăng Vân đại ca đang suy nghĩ biện pháp cứu các nàng." Người mang hắc giáp đang mang theo hai nữ nhân tự nhiên là Lăng Vân mặc thôn phệ tiên giáp Bị thương, một là Vi Tiên, một là ma pháp sư áo đỏ. Tại thời điểm bạo tạc, bởi vì ma pháp sư áo đỏ khoảng cách quá gần, nên dù có tăng màn chắn ma pháp bảo vệ mạnh lên gấp mười lần cũng bị sóng xung kích đụng cho mất đi ý thức. "F**k! Ngươi không phải Hoắc Ân Tư ư?" Cổ Đứng nhìn Lăng Vân đang trên không trung kêu lên. "Xuống! Hai ta vừa lúc đánh một trận!" "Ngươi là người phụ trách của học viện này ư!" Lăng Vân hướng Cổ Đức Kiếm Thánh hô. "Tìm một chỗ an tĩnh cho ta! Nhanh! Muốn đánh thì ngày mai!" Kể cả viện trưởng William lẫn tất cả các vị ma pháp sư, vì toàn lực giữ gìn màn chắn ma pháp nên đều uể oải ngã gục tại đương trường. Lăng Vân (nguyên bản là Hoàng Chinh???) mang theo hai nữ nhân, thấy Cổ Đức Kiếm Thánh trên đài khảo thí. Dựa vào thực lực tương đương với lão ma pháp sư kia mà phán đoán, Cổ Đức hẳn phải là người phụ trách của học viện. Cổ Đức làm người cũng hào sảng, không nói hai lời, hướng Lăng Vân vẫy vẫy tay, bản thân trong chớp mắt khống chế đấu khí bay ra khỏi đài khảo thí, dẫn Lăng Vân hướng phía xa bay đi. oo0oo Trong phòng của Cổ Đức Kiếm Thánh, Lăng Vân dùng một lượng lớn thủy tiên thạch xây dựng pháp trận trị thương. Vi Tiên bị thương rất nặng. Lăng Vân đem một tia linh lực dò xét, kinh mạch Vi Tiên mười phần đã bị ma lực cuồng bạo làm đứt đoạn. Lăng Vân lấy lại bình tĩnh, dùng thần thức cẩn thận xem xét, cơ thể Vi tiên khí tức loạn xì ngậu, nhiệt độ cũng nóng vô cùng. Một đoàn khí tức cực nóng càng không ngừng bạo động như muốn phá thể ra ngoài. Ngón tay Lăng Vân nhẹ nhàng chuyển động muốn bắt khí tức cực nóng ép ra ngoài. "Hỏa tinh?" Nhìn thấy vật nhỏ xíu, toàn thân đỏ thẫm, Lăng vân lại càng hoảng sợ. Đây là tinh thú đặc thù, chỉ dưới nhiệt độ nóng dị thường mới có thể sinh ra. Vật nhỏ kia hướng phía hắn giương nang múa vuốt. Lăng Vân vung pháp quyết đem nó giam cầm lại. Mà ma pháp sư áo đỏ bên kia trạng thái cũng không tốt hơn, theo như Lăng Vân phán đoán, nàng hiện giờ đang ở ranh giới tẩu hỏa nhập ma, may mắn là kinh nghiệm của nàng tương đối phong phú, trước khi ngất đi đã phóng ra cơ hồ tất cả hỏa hệ năng lượng. Nhưng hiện tại vẫn như đang bị thiêu đốt bừng bừng, co lại như con tôm bự đã nấu chín. Lăng Vân nghĩ nghĩ, vung tay đem sáu đạo "Thiên Âm Ti" chuyển vào cơ thể hai người, giúp ổn định thương thế, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. Thiên Âm Ti là thuần âm Thiên Tàm Ti luyện chế mà thành, mang tính cực âm, tạm thời có thể khống chế giúp nhiệt độ cơ thể các nàng ngừng tăng cao. Nhưng mãi ổn định là chuyện không thể, hắn trong lòng vừa đau đớn lại gấp gáp. Hai nữ nhân đều bị hỏa độc thâm nhập, mất đi ý thức, tiến vào trạng thái hôn mê, hiện tại có không ít biện pháp đem hai người cứu tỉnh, nhưng về sau các nàng sẽ không sử dụng được lực lượng nữa. Chuyện này đồng dạng như một vị tiên nhân mà lại mất đi toàn bộ tiên linh lực. Nếu bây giờ cưỡng ép hỏa độc ra ngoài thân thể thì sẽ trực tiếp làm cho các nàng về sau không thể sử dụng bất kì một loại ma pháp nào. Nhưng nếu không làm gì, nhiều nhất hai ba ngày, hỏa độc sẽ không còn bị Thiên Âm Ti áp chế mà thiêu đốt linh hồn các nàng. "Quá phiền toái! Nếu là tu chân giả hoặc tiên nhân, tự bản thân có thể thu nạp hoặc bài xích lực lượng, vấn đề có thể giải quyết dễ dàng. Lăng vân lầm bầm, làu bàu. "Vấn đề là lão tử cũng chẳng hiểu gì về ma pháp sư, ai biết sau khi mất hết lực lượng, hai nàng tỉnh dậy sẽ trở thành bộ dạng gì nữa…. “ Tu chân giả? Lăng Vân đang phiền não, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm. "Chính xác!" Chỉ cần là tu chân giả, thì bản thân mình có thể giải quyết chỗ lực lượng ấy rồi. Dù là không biết khẩu quyết, cũng có thể dùng song tu thành công!" Lăng Vân nở nụ cười, hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp. Sau một hồi lục lọi trong không gian giới chỉ, Lăng Vân lấy ra một viên tinh thạch cực phẩm, lóng lánh, to bằng nắm đấm, một lọ "độ hồn dịch" cùng hai quả "xích châu"(màu đỏ sẫm - chưa biết có phải là tên của nó hay không…). Hắn sử dụng tiên trận đem hai người ổn định lại, sau đó nhắm mắt ngồi xếp bằng, tay vung pháp quyết, từng đạo kim quang lập tức hướng viên tinh thạch kia vọt tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang