[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 69 : Truyền tống quyển trục

Người đăng: 

.
“Mẹ nó, võ công như thế nào lại lợi hại như vậy? Các người có thấy rõ bên đối phương không? Ta thế nào lại có cảm giác đó là Lôi Ân?” Kiếm khí bạo phát làm bụi đất bay hết lên người, mông diện nhân (người bịt mặt) lùn gầy nhịn đau đứng lên, trước tiên lẩm lẩm bẩm một cách khó tin, sau đó quay sang hỏi tám người bên cạnh. “Bệnh thần kinh, hắn ta đích thị là Lôi Ân chứ còn ai nữa? May là Tiểu Lâu ngăn cản được hắn, nếu không chúng ta không chết cũng trọng thương!” Tám gã bịt mặt còn lại cố gắng nhịn đau đứng lên. "Dát … dát …" Chín người vừa đứng lên. Từng trận tiếng điêu đột nhiên nổi lên. Gần một trăm con Quang Minh bạch Vũ điêu nhanh chóng từ trên trời nhằm đến đám người tinh linh xạ thủ phủ trùng xuống. “Lôi Ân, lần này ngươi tính toán thật lợi hại, lần sau nhất định chúng ta sẽ đoạt lại chí bảo.” Nếu chỉ có một mình Diệp Phong, mông diện nhân lùn gầy khẳng định có thể bằm thây hắn ra vạn đoạn, bất quá có thêm tinh linh xạ thủ thuộc Tư Lược đoàn, chín người bọn họ chỉ còn cách ly khai. Bởi vậy, hắn trầm giọng quát nhẹ, từ trong ngực áo lấy ra ma pháp quyển trục, nhanh chóng xé rách, trong nháy mắt dưới chân chín người xuất hiện một đạo bạch sắc lục mang chói mắt tản mác ra. Quang mang vừa hiện ra liền lập tức biến mất, toàn bộ chín người họ cũng liền không thấy bóng dáng đâu. “Mẹ kiếp, Truyện tống quyển trục!? Bọn súc sinh này mẹ nó cũng giàu thật!" Kiệt Nã Tư trên bầu trời thấy tình hình bên dưới, buồn bực học theo đoàn trưởng, mắng. Ở bên kia, Diệp Phong vừa sử dụng xong Chí Tôn Cửu Thức, đệ nhị thức, “Kiếm sái hồng trần---- kinh thiên địa” liền vội vã chạy tới xem xét thương thế của Tĩnh Hương. Hắn thấy đối phương sử dụng truyền tống quyển trục chạy trốn, cơ mặt hắn giật giật mấy cái, tâm trạng hắn cực độ khó chịu vì đã để địch nhân chạy thoát. Nhận được tin báo từ tinh linh mĩ nữ đã biết được tung tích bọn người bịt mặt theo dõi Tĩnh Hương, Diệp Phong liền sử dụng Khinh thân thuật trong tập Bảo điển trung học cùng với Lộ Lộ dẫn đầu tinh linh trung đội vội vã truy theo hướng tây nam. Vừa nãy nếu không phải hắn đến kịp thời ra chiêu giải cứu thì Tĩnh Hương chư nữ phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Bất quá, vừa rồi cùng địch nhân trực tiếp ngạnh đỡ kiếm khí cũng hao tổn chân khí không ít. Nếu không phải hắn đã luyện tới tầng thứ năm của Thiên Địa Chí Tôn thì bây giờ không phải khóe miệng chảy huyết, toàn thân khó chịu mà là trọng thương ngã xuống đất hôn mê không dậy nổi hoặc giả là trực tiếp phóng thí(đánh rắm) chết nghoẻo rồi! Có Diệp Phong ở phía trước chống đỡ nên bọn Tĩnh Hương chư nữ dù bị đánh bay bất quá cũng chỉ bị chấn động nhẹ, không có gì đáng ngại hết. Tĩnh Hương nhìn Diệp Phong đang ôm nàng trong lòng, khóe miệng có máu rỉ ra và cùng bụi đất trên mặt, bao nhiêu oán niệm với hắn từ trước đến nay xem như hoàn toàn biến mất, ngữ khí cảm kích nói: “Xin lỗi, ta đã liên lụy ngươi!” “Đừng nói cái gì là liên lụy. Vì nàng, ta có thụ trọng thương cũng cam tâm tình nguyện!” Diệp Phong thấy Tĩnh Hương ngại ngùng, lập tức mặt dày vô sỉ tỏ vẻ thâm tình nói như vậy. Kỳ thật Diệp Phong vừa thấy mông diện nhân lùn gầy xuất ra hắc ám đấu khí, cộng thêm lời nói của hắn, tựu trung biết được đối phương là người của Hắc Ám giáo đình, mục tiêu chân chính là hắn, còn xuất thủ đối với Tĩnh Hương thì đại khái là muốn hắn giao ra Hắc Ám ma kiếm mà thôi. Cho nên nói đến liên lụy, hoàn toàn là hắn liên lụy Tĩnh Hương. Bất quá cái loại thời cơ tốt đẹp để lấy lòng mĩ nhân này làm sao hắn có thể bỏ qua. Tĩnh Hương đang bị Diệp phong ôm, lại thấy biểu cảm đầy thâm tình của hắn, nhất thời cảm thấy xấu hổ, liền giãy giụa muốn tránh khỏi đôi tay của hắn, mở miệng nói: “Có phải ngươi nên thả ta ra trước không?” “Nhưng thương thế của nàng không phải quan trọng hơn sao?” Diệp Phong biết rõ nhưng lại ra vẻ, cố tình không muốn buông Tĩnh Hương ra. “Không quan trọng nữa, ngươi mau nhanh buông ta ra!” Tĩnh Hương lắc đầu đáp lời hắn. Thấy Kiệt Nã Tư đã tới, lại còn mười tinh linh mĩ nữ cũng đang quan sát nàng, trong lòng Diệp Phong giãy dụa một trận, khăng khăng muốn Diệp Phong thả mình ra. Tuân theo chỉ thị của thiếu gia ngồi lại trên lưng thần điêu chờ ở không trung, Lộ Lộ lúc này liền cất giọng hỏi thăm tình hình của Tĩnh Hương. Lộ Lộ đúng là một người rất tốt. Tĩnh Hương ở Tư Lược đoàn có giao tình với Lộ Lộ cũng không tệ, thấy nàng quan tâm hỏi thăm tình trạng của mình, lập tức mỉm cười lắc đầu nói mình không có việc gì cả. “Đoàn trưởng, ngài thấy đấy, chín người bọn họ không phải vì…” Kiệt Nã Tư đi tới trước mặt Diệp Phong, vốn muốn nói là chín người kia vì Hắc Ám ma kiếm mà đến, bất quá Diệp Phong đột nhiên lại dùng ánh mắt dữ tợn bảo gã câm mồm lại, tên gia hỏa này lập tức ngậm miệng không nói gì nữa. Việc dung hợp Hắc Ám ma kiếm đã được một bộ phận thành viên của Tư Lược đoàn biết rõ, nên Diệp Phong đã tập hợp trung đội chủ lực đến đế quốc hội họp cùng hắn ta rồi nói rõ sựu tình cho mọi người nghe, nhắc nhở mọi người nghiêm cẩn giữ bí mật, không được tiết lộ ra ngoài. Giờ phút này Tĩnh Hương lại tưởng tự mình liên lụy mình bị thương, không hề nghĩ mục tiêu của đối phương lại là Diệp Phong, nên hắn mới ngầm ra hiệu cho Kiệt Nã Tư im miệng. “Kiệt Nã Tư, ngươi biết vì cái gì bọn họ lại động thủ với ta sao?”. Tĩnh Hương chú ý tới ánh mắt của Diệp Phong làm Kiệt Nã Tư mới nói được một nửa lại dừng lại, không nhịn được tò mò hỏi. “Ách, ta vừa rồi là muốn nói, bọn họ vì sắc đẹp của phó đoàn trưởng mà mò tới!”Kiệt Nã Tư nhanh chóng xem xét ánh mắt không có ý tốt của đoàn trưởng, trong lòng tự biết sẽ gặp xui xẻo nên lập tức kiếm lời dối gạt Tĩnh Hương. Tĩnh Hương vừa mới rồi lĩnh giáo đối phương là một bọn dâm đãng vô sỉ, giờ phút này nghe Kiệt Nã Tư nói cũng có điểm đạo lý, cũng không phát hiện được chút gì không đúng từ gã. Diệp Phong thấy thế liền lập tức nói với Tĩnh Hương : “Bọn họ có thể gọi ra danh tự của ta, khẳng định là đã biết rõ về chúng ta, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua mục tiêu là chúng ta đâu. Một mình nàng hành sự quá nguy hiểm, theo ta về Tư Lược đoàn được không?” “Đúng rồi, phó đoàn trưởng, ngài quay về Tư Lược đoàn đi. Thiếu người, chúng ta đều cảm thấy không quen!” Kiệt Nã Tư thấy đoàn trưởng nói vậy, ngay lập tức nháy mắt ra hiệu với thủ hạ của chư vị mĩ nữ, mở miệng nói hộ cho đoàn trưởng “Ta đã không còn là phó đoàn trưởng lại trở về cùng các người làm cái gì….” Tĩnh Hương khẽ liếc Diệp Phong, xấu hổ cúi đầu, trong lòng rất vui sướng vì bọn người Kiệt Nã Tư nhiệt tình giữ nàng lại. “Chúng ta có thể thỉnh cầu bệ hạ lại mà. Vốn dĩ bệ hạ rất tín nhiệm nàng, tuyệt đối không thành vấn đề.” Diệp Phong thâm tình nhìn Tĩnh Hương, ôn nhu nói bên tai nàng: “Nàng không ở tại Tư Lược đoàn, ta rất lo sợ bọn người đó lại có thể xuống tay với nàng lần nữa. Đừng cự tuyệt nữa, theo ta trở về thôi!” “Hảo, ta trước tiên đi với các người quay lại Tư Lược đoàn, bất quá ngươi đừng nghĩ nhầm chuyện khác.” Tĩnh Hương nhìn thấy thái độ thâm tình của Diệp Phong, trong lòng thập phần thoải mái, cúi đầu nhẹ nhàng đáp. Kì thật nội tâm nàng bây giờ khả dĩ đã chấp nhận Diệp Phong, chỉ là tạm thời còn chưa thích ứng kịp. “Tốt lắm, nàng an tâm, chỉ cần để ta bảo hộ nàng là được.” Diệp Phong thấy Tĩnh Hương đồng ý quay lại Tư Lược đoàn, lập tức ôn nhu ứng thanh, đồng thời đắc y phát xuất nụ cười xấu xa đầy gian kế với Lộ Lộ, nhìn nàng hé miệng cười trộm. Tát Đức trấn là tiểu trấn nghèo khó, người dân thuần phác, tỷ lệ phạm tội cơ hồ không có. Trong trấn chỉ có hai mươi tráng hán được cư dân tuyển ra đảm đương chức vụ vệ binh. Người đứng đầu trấn là một lão đầu tuổi trạc lục tuần, bộ dáng hòa ái. Lão thấy Tĩnh Hương chư nữ cùng bọn mông diện nhân đánh nhau, liền mang theo vệ binh khẩn trương đi xem tình hình, liền bị võ học cường đại của những người lạ này làm cho phát run. Giờ phút này phát hiện trong hai bên đánh nhau thì một bên đã bỏ chạy, còn một bên ở lại đang thương lượng cái gì đó. Lão lo lắng bọn họ sẽ làm nguy hại đến cư dân ở đây, chỉ đành nghiến răng dẫn bọn vệ binh đến, muốn thỉnh nhóm người này li khai tiểu trấn. Bọn người Diệp Phong thấy lão đầu dẫn hai mươi người đang hoảng sợ cầm chặt kiếm bồn chồn đi đến, tất cả đều lộ ra thần sắc buồn cười. “Chư vị cường đại kiếm sĩ, xạ thủ, lão phu là trưởng trấn của cái địa phương nhỏ này. Tiểu trấn của ta rất bần cùng, có cái gì có thể hiếu kính các người thì…” Lão đầu lo sợ đi đến chỗ bọn Diệp Phong đang đứng cách đó không xa, mở miệng chưa kịp nói xong. Diệp Phong liền minh bạch ý tứ của lão, phất tay bảo lão ngậm miệng, xuất ra ma pháp tập trị giá năm ngàn kim tệ đưa cho lão, xem như phí tổn bồi thường hủy hoại của tiểu trấn, sau đó cùng mọi người lên lưng điêu rời đi. Lão trưởng trấn tay cầm ma pháp tập trị giá năm ngàn kim tệ, hướng theo bọn người Diệp Phong đang bay, không thể tin được bọn họ không đòi kim tệ mà còn hoàn lại cho tiểu trấn bọn họ để bồi thường sự phá hủy. “Ta không nghĩ tới ngươi thực ra cũng là kẻ thiện tâm.” Từ không trung, Tĩnh Hương nhìn Lộ Lộ và Diệp Phong cảm khái tán thưởng. “Hắc hắc, đương nhiên, đương nhiên!” Diệp Phong cười hắc hắc đắc ý tán thưởng, kì thật tên gia hỏa này sớm biết Tĩnh Hương đã nhìn thấy hành động tốt đẹp của hắn, tự nhiên hảo cảm với hắn cũng gia tăng, bẩn thỉu bẩn thỉu a….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang