[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 65 : Vô sỉ ác xúc đích nan triền lưu manh

Người đăng: 

.
Lúc giữa trưa, phía chân trời u ám đã có mưa phùn lất phất, tại phòng ngủ của cầm thú nam tước, Diệp Phong miệng hút Thanh Sảng Tiêu Hồn, nằm dài trên chiếc ghế dựa, nhìn Mộng Hinh và Lộ Lộ đang cao hứng ngắm nghía mân mê trang sức và quần áo trên cái bàn phía trước, trên mặt hắn đầy vẻ đắc ý. Tên gia hỏa này về đế đô đã ba ngày, để ba trung đội chủ lực lo kiếm tiền và tinh linh của Kiệt Khắc vẫn còn đang trên đường. Hắn nhàn hạ dẫn Lộ Lộ và Mộng Hinh du ngoạn khắp các tiệm nữ trang, y phục mà nữ nhân ưu chuộng tại đế đô, để hai nàng tùy ý chọn lựa, muốn tìm cơ hội để chinh phục Mộng Hinh. Mang theo hai vị tuyệt sắc mỹ nhân du ngoạn khắp nơi, nhìn ánh mắt hâm mộ của bọn nam nhân xung quanh, hư vinh của hắn được thỏa mãn cực điểm, mỗi ngày trong lòng đều vui như mở hội. Tuy nhiên, hôm nay hắn cùng hai vị mỹ nhân đi dạo chơi mua sắm, kết quả trời sắp đổ mưa phải vội vã hồi phủ. “Nha, Lộ Lộ, ngươi chọn vòng đeo cổ bằng lam bảo thạch này lúc nào vậy? Thật là đẹp a, ta đem chiếc hồng bảo thạch giới chỉ đổi cho ngươi có được không?” Mộng Hinh kinh hỉ nhìn vòng đeo cổ bằng lam bảo thạch mà Lộ Lộ đeo, muốn đem hồng bảo thạch giới chỉ để trao đổi. “Không được, vòng đeo cổ này là buổi sáng thiếu gia tặng ta, không thể đổi với ngươi!” Lộ Lộ nhìn thiếu gia, trìu mến vuốt vuốt hạng liên, lắc đầu phản đối. Mộng Hinh nghe vậy nhìn về phía Diệp Phong, bất mãn nhếch miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta nói ngươi thế nào mà cũng đi theo chúng ta mua trang sức nữ nhân, thì ra là muốn mua cho Lộ Lộ!” “Hắc hắc, Lộ Lộ là nữ nhân của ta. Ta giúp nàng chọn trang sức là chuyện nên làm. Nếu nàng cũng là nữ nhân của ta, ta khẳng định sẽ giúp nàng chọn!” Diệp Phong cười hì hì, nhân cơ hội biểu lộ. Vị đoàn trưởng đại nhân trước mắt đây, thực lực bản thân vốn không tầm thường lại còn có gia gia là tể tướng, sau này không biết là có bao nhiêu thê thiếp. Mộng Hinh vốn không nghĩ cùng người khác chia sẻ trượng phu, nghe hắn nói xong, cười duyên nói: “Nếu ngươi bảo đảm từ nay về sau chỉ yêu một mình ta, ta sẽ làm nữ nhân của ngươi. Bằng không ta không nghĩ tương lai sẽ vui vẻ chia sẻ phu quân với vài mỹ nữ khác đâu!” Ách...không nghĩ tới nàng cũng là nữ nhân không chấp nhận nhất phu đa thê ( một chồng nhiều vợ), có điểm khó giải quyết rồi đây. Diệp Phong buồn bực thì thầm, rồi lại cười vô sỉ: “Ai, Mộng Hinh, nàng nói thế không đúng rồi. Ta tìm nữ nhân đồng thời là để cho nàng và Lộ Lộ có thêm tỷ muội mà!” “Hừ, đúng là ngang ngược, không quan tâm ngươi nữa.” Mộng Hinh cười nhẹ rồi trừng mắt nhìn Diệp Phong, quay đầu tiếp tục mở trang sức của mình ra ngắm nghía. Lộ Lộ nhìn thiếu gia cười ngọt ngào, cầm lấy quần áo mới nhìn vào ướm thử. Bây giờ muốn chinh phục được Mộng Hinh nhất định phải bỏ chút công phu. Diệp Phong nhất thời cũng không có biện pháp thay đổi thái độ của Mộng Hinh, chỉ đành phải tạm thời gác lại vấn đề phiền muộn này. Dù sao Mộng Hinh bây giờ ở tại Tư Lược Đoàn, hắn còn nhiều thời gian. “Thiếu gia, thiếu gia, không hay, không hay...” Diệp Phong đang suy nghĩ thì Ba Nhĩ trong tay hé ra một tấm thiệp mời màu đỏ, miệng hô ầm ĩ chạy vội vào phòng ngủ, tiến tới sát phía trước hắn, lo lắng đưa lên thiếp mời, bẩm báo: “Thiếu gia, Tĩnh Hương đồng ý nhận lời cầu hôn của tiểu tử Khải Văn, bọn họ ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ!” “Cái gì?!” Diệp Phong nghe thế giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, mở thiếp mời xem qua, gương mặt biến sắc vô cùng khó coi, trong lòng một cảm giác khó nói dâng lên. Nói thế nào hắn cũng là nam nhân đầu tiên của Tĩnh Hương. Tĩnh Hương không thể đối mặt với hắn nên rời khỏi Tư Lược đoàn thì hắn không có gì để nói. Nhưng Tĩnh Hương nhanh chóng lấy người khác thế này, hắn thật sự không thể chấp nhận. “Thiếu gia, ngài xem việc này nên làm thế nào? Hay là để ta mang đem vài bạch lang kỵ sĩ lén bắt lấy Khải Văn...” Ba Nhĩ nhìn vẻ mặt Diệp Phong, trong lòng đã khẳng định không sai. Lúc trước tại Hồ Lô sơn cốc thì thiếu gia và Tĩnh Hương đã xảy ra quan hệ, nên lo lắng cho thiếu gia, liếc nhìn Mộng Hinh đang xoay lưng xem trang sức, nhỏ giọng thì thâm bên tai thiếu gia, tay bí mật ra dấu hiệu ám sát. Khải Văn là cùng phe với Phỉ Long, luôn không hợp với Lôi Ân. Lôi Ân nhíu mày hít vào một hơi, nhìn Lộ Lộ và Mộng Hinh đang tò mò, nói với Ba Nhĩ: “Ngươi lui xuống trước, tạm thời không cần để ý việc này!” “Vâng!” Ba Nhĩ nghe thiếu gia nói như vậy, mặc dù thắc mắc sao hắn tỏ vẻ không có ý muốn sát nhân, nhưng cũng vâng lệnh rời khỏi phòng ngủ. Tên gia hỏa này rất biết đạo làm ** tài, thiếu gia không nói, y cũng không muốn hỏi. “Lộ Lộ, Tĩnh Hương là ai?” Mộng Hinh nhìn Ba Nhĩ rời đi, tò mò hỏi Lộ Lộ. “Việc này...” Lộ Lộ nghe vậy nhìn về phía thiếu gia, không biết phải trả lời thế nào. Diệp Phong nghe vậy ra vẻ dễ chịu nhìn Mộng Hinh cười nói: “Tĩnh Hương là phó đoàn trưởng tiền nhiệm của Tư Lược đoàn!” “Ô, ta đoán nàng ta khẳng định là một mỹ nữ!” Mộng Hinh mỉm cười nhìn vị đoàn trưởng háo sắc. Nàng thấy Ba Nhĩ lo lắng chạy tới bẩm báo, rồi cùng với bộ dạng giật mình của đoàn trưởng, cũng nhìn ra đoàn trưởng cùng Tĩnh Hương nào đó nhất định là có điểm quan hệ. Diệp Phong thấy nụ cười mỉm đầy thâm ý của Mộng Hinh, liền thả người ngồi phịch lên ghế, hướng về nàng híp mắt làm ra bộ dạng háo sắc như lợn. Trong lòng lại tự hỏi vì sao Tĩnh Hương gấp gáp lấy Khải Văn như thế? Mộng Hinh thấy Dịệp Phong híp mắt nhìn mình đầy háo sắc mà không nói gì, tự nhiên nàng cũng không tiện nói tiếp. Lộ Lộ tỏ ra lo lắng đến phía sau bóp bóp vai cho Diệp Phong, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, việc này ngài định giải quyết thế nào?” “Đợi mưa tạnh, ta sẽ đến chào hỏi Tĩnh Hương một chút!” Diệp Phong mỉm cười trả lời, hai mắt vẫn híp lại nhìn Mộng Hinh. Nếu là người có phong độ quý tộc, đối mặt với loại sự tình này, dù trong lòng bực bội, cũng phải tỏ ra là mọi việc đều ổn. Bất quá Diệp Phong là loại bất cần biết là phong độ hay không phong độ. Hắn theo tâm tình mà làm, không thể chịu được việc Tĩnh Hương gả cho Khải Văn. Hắn trở nên hẹp hòi muốn ngăn cản việc này phát sinh. Trước khi có sự việc Khải Văn muốn lấy Tĩnh Hương, Diệp Phong cũng không có hy vọng xa vời là chiếm giữ Tĩnh Hương cho riêng mình. Nhưng chuyện này vừa đến đã khơi dậy toàn bộ sự ham muốn của hắn với Tĩnh Hương. Lấy quan điiểm ích kỷ mà nói: nữ nhân mà đã ngủ với lão tử, nữ nhân mà đã ngủ với lão tử, con mẹ nó lũ nam nhân khác đừng có ý động vào. Lộ Lộ thấy thiếu gia muốn tự mình đi tìm Tĩnh Hương, mặc dù lo lắng Tĩnh Hương sẽ không nể mặt hắn, nhưng cũng không thể thay hắn nghĩ ra biện pháp gì hay nên đánh phải im lặng. Nghĩ là dù sao nói chuyện chắc cũng không có gì nguy hiểm! Màn đêm hạ xuống, mưa cũng đã ngớt, đế đô phồn hoa chìm trong đêm tối, trên ngã tư đường bọn quý tộc vẫn đi lại nhộn nhịp như thường lệ, du ngoạn khắp nơi, tiết tục phát tiết hứng thú mà ban ngày chưa làm được. Phủ Ba Ni Lạp tử tước, Tĩnh Hương mái tóc hồng dài búi lại thành thục, mặc một bộ y phục trắng, một mình ngồi tại thư phòng, nhìn ra vầng trăng ngoài cửa sổ. Tay phải cầm bút trên tờ giấy đã có mười mấy từ to nhỏ nhưng tất cả đều là hai chữ “Lôi Ân”. Dưới sự tấn công bằng đủ loại lời ngon tiếng ngọt của Khải Văn, Tĩnh hương đã suy nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng tiếp nhận lời cầu hôn với tâm trạng phức tạp. Tĩnh Hương bản thân được thừa kế tước vị tử tước, vừa là thân tín của quốc vương, lại là đạo sư của Liên Na công chúa. Nặc Liên bá tước là cha của Khải Văn, biết con trai theo đuổi Tĩnh Hương, tự nhiên mười phần cao hứng, một chút phản đối cũng không có. Khải Văn muốn kết hôn với Tĩnh Hương nên gấp gáp đến không chờ được, nhờ cha hắn toàn lực hỗ trợ, đem hôn lễ định vào ba ngày sau, đồng thời phát thiệp mời cho tất cả quý tộc của đế đô, chuẩn bị cử hành một hôn lễ long trọng! Từ lúc nhận lời cầu hôn của Khải Văn, Tĩnh Hương trong lòng vẫn thấy bất an, càng lúc nàng càng có cảm giác không thể quên tên nam nhân đã đoạt lấy trinh khiết của nàng. Cơ hồ mọi lúc nàng đều nghĩ tới hắn, cảm giác mười phần đau khổ. Nàng cũng không rõ tại sao mình lại như thế! “Tử tước đại nhân, Lôi Ân -Pháp Lôi Nhĩ cầu kiến!” Khi Tĩnh Hương đang ngắm trăng đến nhập thần, thị nữ vội vã đến thư phòng, bẩm báo với nàng. Hắn..hắn thế nào lại tới... Tĩnh Hương nghe nói nam nhân mà mình đang nghĩ đến đột nhiên đến cầu kiến, trong lòng khẽ kinh ngạc, vội vàng cất tờ giấy trên bàn, bảo thị nữ đưa hắn đến thư phòng. Từ lúc tạm biệt tại Hồ Lô sơn cốc, Diệp Phong và Tĩnh Hương đã hai tháng không gặp. Lúc này hắn bước vào thư phòng, hai người đối mặt với nhau, đều ngượng ngùng nhìn đối phương, nhất thời im lặng không nói gì. May là Tĩnh Hương nghĩ đến bọn thị nữ ở đây, không thể thất thố, sau khi bảo bon thị nữ rời khỏi, cố đè nén tâm thần, mời Diệp Phong ngồi xuống. “Nàng gần đây có khỏe không?” Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương sắc mặt tiều tụy ngồi đối diện, quan tâm hỏi một câu mà chính hắn cũng thấy là nói nhảm. Không có biện pháp, hắn đã chuẩn bị khi đến đây sẽ thấy vẻ mặt khó chịu của Tĩnh Hương, căn bản không ngờ Tĩnh Hương đối với hắn khách khí như vậy. “Ta...ta vẫn tốt.” Tĩnh Hương nghe Diệp Phong quan tâm hỏi như thế, trong lòng xuất hiện một cảm giác vui mừng kỳ diệu, gật đầu trả lời, lập tức hỏi lại: “Ngài, nghe nói ở Hỗn Loạn hoang nguyên, bọn ma thú hung ác nhất trong số ma thú tai ác là Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng đều chạy ra khỏi ma lâm. Ngài không có cùng bọn chúng liều mạng chứ?” “Đương nhiên không có. Bọn ma thú cường hoành như thế tập hợp lại, cho dù toàn bộ thế lực của hoang nguyên đồng loạt ngăn cản, cũng không có khả năng trụ vững.” Diệp Phong cười khổ trả lời: “Nói thật, không có nàng tại Tư Lược đoàn nhắc nhở ta về nguy hiểm lợi hại, cảm giác thật là không quen!” “Thật không...” Tĩnh Hương nghĩ chính mình trước kia phản đối hắn mạo hiểm đánh cướp, hắn lại tìm mọi cách không nghe, trong lòng không nhịn được cảm giác buồn cười, có điều vẻ mặt lại có biểu hiện không biết nên gọi là gì. Diệp Phong nhìn dung nhan mỹ lệ vừa thành thục vừa tiều tụy trước mặt, trong tim thôi thúc như muốn ôm nàng vào lòng, miệng nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ta nhận được thiệp mời hôn lễ của nàng và Khải Văn!” “Ô..” Tĩnh Hương nghe vậy xấu hổ liếc nhìn Diệp Phong, cúi đầu nghĩ vẩn vơ. Đối mặt với nam nhân ngoài ý muốn lấy trinh tiết của mình, còn bàn đến hôn sự của mình với nam nhân khác, tình cảnh này thật sự quá xấu hổ. Cứ khách khí khách khí nói chuyện thế này thật là phí sức, hay là trực tiếp nói đến chuyện chính sẽ tốt hơn. Diệp Phong rất không quen với cài tình cảnh vừa ngượng ngùng vừa khách khí này, trong lòng bất mãn thấy rõ, liền trực tiếp nói vào chủ đề, nhìn Tĩnh Hương hỏi: “Ta cứ tưởng nàng không thích Khải Văn, sao lại nhận lời cầu hôn của hắn?” Việc Khải Văn theo đuổi mình, cả đế đô cơ hồ đều biết, Tĩnh Hương nghe Diệp phong hỏi xong, thê lương cười khổ: “Với tình huống như ta bây giờ còn có tư cách nói thích hay không thích sao? Khải Văn biết ta mất đi trinh tiết của tân hôn thê tử mà vẫn làm theo hôn ước. Phần tình cảm này quá quý trọng, ta không thể bỏ qua!” “Xin lỗi, đều là ta làm hại nàng!” Diệp Phong thấy Khải Văn biết tình huống của Tĩnh Hương mà vẫn quyết kết hôn, cảm giác có chút ngoài ý định, bất quá lập tức nổi ác ý thấy điểm này đáng để lợi dụng. Trong miệng thì ngượng ngùng xin lỗi Tĩnh Hương, đứng dây đi tới trước Tĩnh Hương, lộ ra thần sắc thâm tình hiếm thấy, ôn nhu nói: “Tĩnh Hương, ta biết ta là loại người rất đê hèn, nàng căn bản không ưa thích ta. Nhưng nàng thế này mà vội vã kết hôn với Khải Văn, nàng sau khó đảm bảo hắn sẽ không đối xử tệ bạc với nàng. Đừng lấy hắn có được không, cho kẻ thầm mến nàng đã lâu này một cơ hội có được không?” Đầu tiên tự mắng bản thân, tiếp theo hoài nghi Khải Văn, cuối cùng biểu đạt tâm ý, loại lời nói này sợ rằng cũng từ thâm tình nên Diệp Phong mới mặt dày nói ra được. Tĩnh Hương không nghĩ đến nam nhân mà mình không thể quên đang ỡ trước mặt đột nhiên tự mắng mình, rồi hoài nghi Khải Văn, lại biểu lộ thâm tình của hắn, nhất thời sững sờ nhìn hắn, không biết nên nói gì cho tốt. Bây giờ Tĩnh Hương cơ bản không nhận rõ bản thân có ý nghĩ thế nào về Diệp Phong, nhớ lại khoảng thời gian đã qua. Nàng phát hiện Diệp Phong quả có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng phát hiện một ít ưu điểm ở hắn. Hận hắn? Hận không nổi. Yêu hắn, điều này không thể nghĩ đến, chính mình cũng không thể tin được. Diệp Phong đưa ra đề nghị này thấy Tĩnh Hương không có phản ứng lập tức, trong lòng mừng thầm, nghĩ là đã có hy vọng, vội vàng tiếp tục biểu lộ: “Tĩnh Hương, ta thật sự thích nàng, đừng lấy Khải Văn, cho ta một cơ hội được không? Ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với ngươi!” Tĩnh Hương nghe Diệp Phong tiếp tục biểu lộ, đột nhiên bừng tỉnh, tâm tình dù vẫn còn phức tạp nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu như trước, nhìn Diệp Phong nói: “Không đườc, ta đã nhận lời cầu hôn của Khải Văn, sắp là thê tử của hắn, không thể lại cho ngươi cơ hội đó!” Nếu là người bình thường mà gặp lời cự tuyệt kiên quyết này, khẳng định sẽ không có mặt mũi mà tiếp tục. Bất quá Diệp Phong vô sỉ có dư, trong lòng dù khó chịu, nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Nếu như Khải Văn không cầu hôn nàng trước, ta lại đến nói thế này, nàng có chấp nhận ta không?” “Có lẽ ta sẽ...” Tĩnh Hương nhìn biểu tình không bỏ cuộc của Diệp Phong, cúi đầu đáp khẽ. Diệp Phong nghe vậy tát “bốp” một cái vào miệng mình, thấy Tĩnh hương giật mình, cười khổ nói: “Nếu biết rằng nàng sẽ đáp ứng, lúc trước ta tuyệt đối không để nàng rời khỏi Tư Lược đoàn!” “Bây giờ sự tình đã xảy ra, có hối hận cũng vô ích. Con người nên mở rộng lòng mình mà sống vui vẻ, ngươi chẳng đã chỉ dạy ta như thế sao? Đừng suy nghĩ về hôn lễ của ta nữa, từ bỏ đi, với bản lãnh của ngươi, bên người sẽ không thiếu mỹ nhân đâu.” Tĩnh Hương nhìn vẻ mặt hối hận của Lôi Ân, trong lòng khó chịu dị thường, lắc đầu cảm khái. “Nếu Khải Văn chết hoặc ta phá hoại hôn lễ của ngươi, nàng có hận ta không?” Diệp Phong thấy Tĩnh Hương cảm khái với vẻ mặt không thoải mái, đột nhiên mở miệng hỏi. “Có!” Tĩnh Hương quá rõ tính cách lưu manh của Diệp Phong, nghe vậy lập tức giật mình nhắc nhở hắn: “Ngươi ngàn vạn lần không được làm loạn, hôn lễ sẽ có quốc vương bệ hạ tự mình giá lâm, nếu ngươi làm loạn,khẳng định sẽ bị trách phạt!” Diệp Phong trước tiên nghe một chữ “có” của Tĩnh Hương, trong lòng cực kỳ khó chịu, bất quá nghe xong câu nói kế tiếp, lập tức mỉm cười, mặt dày vô sỉ hỏi Tĩnh Hương: “Là nàng quan tâm đến ta sao?” “Làm gì có...da mặt của ngươi dày quá đó!” Tĩnh Hương xấu hổ cúi đầu, nàng cũng tự nhắc nhở mình, nàng cũng phát giác nói câu vừa rồi là quá quan tâm Diệp Phong. “Tĩnh Hương, ta rất muốn có nàng. Nếu Khải văn buông tha cho nàng, nàng lấy ta có được không?” Diệp Phong trong lòng tính toán kế hoạch ác độc để ngăn cản Tĩnh Hương lấy Khải Văn, miệng lại cười đầy thâm tình. “Lôi Ân, ngài đừng gây sự có được không. Khải Văn sẽ không từ bỏ việc lấy ta, ngài ngàn vạn lần đừng làm loạn, không được làm hại hắn, cũng không được phá hoại hôn lễ của ta. Nếu không thì không chỉ quốc vương trách phạt ngài, ta cũng sẽ hận ngài!” Tĩnh Hương lo lắng trừng mắt nhắc nhở Diệp Phong. Đáng tiếc, nàng lại quên mất một vần đề, nàng trước mặt Diệp Phong lại có ý bảo vệ Khải Văn, thế lại làm cho Diệp Phong nảy ý ganh ghét. Nếu Diệp Phong là tên học trò hoàn hảo thì còn nói thế được, đằng này từ trước đến nay hắn là một tên lưu manh. Bởi vậy nàng càng muốn bảo vệ Khải Văn, thì Diệp Phong càng muốn gây sự. “Nàng yên tâm, ta sẽ không động tới Khải Vắn. Nếu hắn tại hôn lễ mà trên người có một vết xước nào, nàng cứ tìm ta tính sổ.” Diệp Phong mỉm cười biểu lộ: “Nói thật, nếu làm loạn tại hôn lễ mà có được trái tim của nàng, cho dù quốc vương giết ta, ta cũng cam tâm!” “Lôi Ân, ta rất cảm kích tâm ý của ngài, nhưng mọi thứ đều đã quá muộn. Ta đã đáp ứng lời cầu hôn của Khải Văn, tuyệt sẽ không thay đổi, ngươi nên từ bỏ đi!” Tĩnh Hương đối với biểu lộ của Diệp Phong hôm nay mười phần cảm động, nếu không nhận lời cầu hôn của Khải văn, dựa vào quan hệ phát sinh lúc trước với Diệp Phong, cùng với biểu lộ của hắn lúc này, nếu hắn sau này không có hoa tâm, Tĩnh Hương nhất định đáp ứng hắn, đáng tiếc bây giờ đã quá muộn. Quá muộn sao? Hắc hắc, ta lại không nghĩ thế, Hôm nay ta nói dựa trên toàn bộ sự ác độc mà cả đời ta có, ta mà để nàng lấy Khải Văn, ta con mẹ nó đập đầu vào tường cho xong. Cầm Thú nam tước ghen ghét thì thầm đầy phẫn hận, mặt ngoài ra vẻ thất vọng rồi uể oải nói với Tĩnh Hương vài câu cảm khái, rồi cáo từ rời khỏi tử tước phủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang