[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 54 : Vi diệt địch, túng hoả phần lâm
.
Ốc Mễ sâm lâm nằm trong trung tâm giải đất tây nam Hỗn Loạn hoang nguyên. Cây cối trong rừng cao lớn nhưng không dày đặc. Trung tâm giải đất thì trống trải, dã thú vẫn thường xuất hiện tại nơi này. Nhưng mà sau khi đám ma thú bị săn bắt quá độ, hiện nay dấu vết của đám dã thú cũng ít đi!
Ngũ giai băng sương xạ thủ Tây Khoa – Bành Lạp là đại đội trưởng của năm đại đội tạp hệ xạ thủ, người mà Bố Lỗ Tư tính nhiệm nhất. Đêm hôm nay gã được Bố Lỗ Tư ra lệnh dẫn hai đại đội tạp hệ xạ thủ, hai đại đội tam giai tạp hệ kỵ sĩ, một chi đại đội băng sương kỵ sĩ trang bị hạng nặng, tiến vào Ốc Mễ sâm lâm mà nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Liệt Đoàn!
Bố Lỗ Tư với Kì Mễ - Khắc Đặc tướng quân đóng ở đông bắc biên cảnh Mạt Lạ đế quốc, có một ít giao tình. Trước khi hắn phái Tây Khoa đi, thì cũng có tìm hiểu qua chuyện của Kì Mễ, biết được Kì Mễ và tể tướng Lạc Khắc có chút bất hòa. Hắn liền biếu cho Kì Mễ một phần hậu lễ, và nói cho y biết là mình muốn đánh Lôi Ân- Pháp Lôi Nhĩ, hi vọng Kì Mễ đừng gửi quân tiếp viện cho hắn!
Kì Mễ được làm tướng quân đều nhờ sự đề bạt của Uy Nhĩ. Y có thể nói là hết mực trung thành với Uy Nhĩ. Vì đã sớm hận Lôi Ân về cái việc hắn đả thương Phỉ Long, nhưng mà do ngại thân phận nên không thể trả thù. Khi thấy Bố Lỗ Tư muốn đánh Lôi Ân, y dĩ nhiên mừng rỡ, muốn mượn đao giết người, liền tỏ ra thái độ nhất quyết không gửi quân tiếp viện.
Có được sự tiếp tay của Kì Mễ, Bố Lỗ Tư liền lập tức lên kế hoạch tiêu diệt Tư Lược đoàn. Sau ba ngày chuẩn bị, hắn liền ra lệnh cho Tây Khoa xuất quân, tránh những khu mà ma thú tụ tập, để đến Hồ Lô sơn cốc mà tiêu diệt Tư Lược đoàn.
Gió bắc thổi trong mùa đông, đêm xuống, vì muốn đảm bảo đám quân, Tây Khoa cho mọi người trú lại để tránh bão tại Ốc Mễ sâm lâm. Hiện nay gã cùng bốn đội trưởng của bốn đại đội cùng đi vừa uống rượu vừa bàn luận trong trướng nội!
“Lần này đoàn trưởng ra lệnh ta lãnh đội tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, bốn vị lão huynh cố gắng hỗ trợ ta, để cho huynh đệ ta hoàn thành tốt việc được giao!” Tây Khoa giơ chén rược lên, rồi cao hứng nói với bốn gã đại đội trưởng, cùng nhau uống cho thỏa thích!
“Ha ha, Tây Khoa đại ca quả khách khí. Các huynh đệ chúng ta đã sống chung nhiều năm rồi, vô luận đoàn trưởng để ai thống lĩnh đội, thì tất cả mọi người đều toàn lực góp sức!” Bốn gã đại đội trưởng đều uống rất vui vẻ!
“Lần này đoàn trưởng phái đến năm đại đội chúng ta để chỉ đối phó một Tư Lược đoàn nhỏ bé, thật sự giống như dùng dao mổ trâu để giết gà, quả nể mặt địch nhân a!” Trọng trang băng sương kỵ sĩ đại đội trưởng lắc đầu, căn bản là không để Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn trong mắt.
“Đúng vậy, Tư Lược đoàn chỉ vỏn vẹn bốn trăm người, cho dù chúng có ba trăm ma sủng, cũng không cần phái đến năm đại đội chúng ta hành động!” Hai gã đại đội trưởng của tạp hệ kỵ sĩ đại đội lên tiếng phụ họa.
“Đoàn trưởng mười phần coi trọng ma sủng của Tư Lược đoàn, lần này mục đích lớn nhất của chúng ta là bắt sống lũ ma sủng này. Cho nên nhân thủ nhiều cũng không phải là chuyện xấu. Các huynh đệ tiếp tục uống rượu, sáng sớm mai lên đường gấp, đến chiều phải đến Hồ Lô sơn cốc nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng!” Tây Khoa nâng chén biểu thị rất cao hứng.
“Đúng đúng, huynh đệ hôm nay ăn uống thống khoái trước, tiêu diệt Tư Lược đoàn xong chúng ta lại tổ chức tiệc mừng. Nghe nói trong cốc của bọn chúng có không ít mỹ nữ, đến lúc đó chúng ta bắt về cho huynh đệ cùng vui vẻ a!” Bốn tên đội trưởng còn lại dâm tiếu phụ họa.
Cả bàn năm người đều không để Tư Lược đoàn vào mắt.
Ngoài năm dặm phía tây Ốc Mê sâm lâm, trên một đồi đất nhỏ, Diệp Phong mặc y phục quý tộc màu đen bó sát người, khoác lên cái áo khoác màu đen mà hắn thích nhất do chính Lộ Lộ mua, miệng nhả khói thuốc, nhìn vào ánh lửa lập lòe trong Ốc Mê sâm lâm, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị.
Hôm nay hắn để tinh linh trung đội trên không trung dò xét tình huống, dù không thể giám thị cả hoang nguyên nhưng thừa sức giám thị khu vực phía tây nơi bọn người kia ở. Có ưu thế này, cộng thêm bạch lang chiến sĩ tuần tra, tại khu phía tây chỉ có hắn đánh lén người khác, còn lại không ai có thể mơ tập kích lén hắn được.
Từ Uy Liêm thương đoàn xuất ra năm đại đội mở đường. Kiệt Nã Tư cùng tinh linh liền nghiêm mật điều tra, từ trong lời nói của một ít hộ vệ lúc tán chuyện, biết được bọn họ muốn tiêu diệt Tư Lược đoàn của mình.
Diệp Phong là loại người mà ngươi không động chạm hắn, hắn còn có thể tùy lúc mà tìm ngươi gây sự, vốn đã thành bản sắc. Hắn mấy ngày nay không làm phiền người khác, đã là rất an phận. Bây giờ biết có người muốn mạo phạm Tư Lược đoàn của hắn, có trong tay bốn trung đoàn chủ lực lại thêm ba trăm ma sủng, hắn há có thể ngồi chờ chết?
Do thế, khi tinh linh trung đội do thám thấy đội ngũ địch nhân trú trong Mê Ốc sâm lâm, Diệp Phong đầy một bụng xấu xa đã nghĩ ra một kế hoạch diệt địch tàn nhẫn ---hỏa công!
“Đoàn trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Khi nào chúng ta hành động?” Kiệt Nã Tư đi đến phía sau Diệp Phong hỏi.
Bốn trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn đang đội ngũ chỉnh tề yên tĩnh đứng phía sau đoàn trưởng đại nhân, không có triệu hồi ma sủng. Do mối quan hệ gần gũi về chủng tộc, bạch lang chiến sĩ phối hợp với tật phong cự lang mười phần thuận lợi. Trong mấy ngày ngắn ngủi đã dễ dàng cưỡi tật phong cự lang, thực lực tăng lên rất nhiều.
Diệp Phong nghe Kiệt Nã Tư hỏi, tính toán thời gian, xoay người về phía mọi người nói: “Bây giờ bắt đầu hành động, chú ý không để xuất hiện rò rỉ. Bên ngoài sâm lâm phải rải đều dầu hỏa đen!”
“Vâng!” Các thành viên của chủ lực tứ trung đội đồng thanh nhận lệnh rồi phân tán ra khắp sâm lâm. Trong tay mọi người đều mang theo một túi dầu đen được làm từ một loại gỗ. Loại nhiên liệu này có thể tăng cường thế lửa, cháy liên miên và không thể dập tắt.
Tây Khoa ở bên ngoài rừng rậm, để xạ thủ đi tuần tra đêm. Chúng nấp ở giữa rừng để giám thị tình huống bên ngoài. Bất quá chúng không qua được khứu giác cùng thính giác cực kì linh mẫn của bạch lang chiến sĩ, tất cả bọn xạ thủ đều bị bọn họ vô thanh vô tức lấý đi tính mệnh.
Trong rừng bọn Tây Khoa đã ngủ, Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang tam trung đội ở ngoài rừng đã rải dầu hắc xong, giờ đã đến rạng sáng. Cả rừng rậm ngoại trừ tiếng rít của gió bắc không nghe được bất kì tiếng gì khác!
Kiệt Nã Tư cùng tinh linh vô thanh vô tức xuất hiện, Quang Minh bạch vũ vương cùng với Quang Minh bạch vũ điêu mang theo các thùng gỗ mau chóng bay lên không, hướng về phía đoàn trường bên kia.
Diệp Phong thấy bọn họ bay trên không trung, biết là ba trung đội kia cũng đã rải dầu xong, tay trái duỗi ra chỉ lên trời thả một đạo toàn phong chỉ.
Đoàn trưởng vừa phát ra tín hiệu, Kiệt Nã Tư lập tức dẫn tinh linh trung đội, xung quanh khoảng rừng rậm, rải dầu đen xuống dưới. Dầu đen rơi xuống như là mưa phùn, chảy vào trong rừng, nơi quân địch đang đóng trại, cùng với lên những cây cao chung quanh.
Lập tức, hai mươi danh hỏa tinh linh lắp cung bắn tên, mũi tên có liệt diễm chân khí bắn trúng hai mươi cây dính dầu, nhất thời dấy lên trận lửa lớn. Cơn gió bắc thổi. Làm thế lửa càng ngày lan qua những cây khác, tốc độ cực nhanh. Tại bên ngoài sâm lâm nơi Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ, cũng chỉ huy ma sủng, hướng những chỗ dầu lan mà phóng hỏa hệ ma pháp, làm cho cả sâm lâm biến thành một biển lửa lớn ngập trời!
“Má ơi, không tốt rồi, đã bắt lửa. Mọi người mau cứu hỏa a!”
Thương đoàn hộ vệ còn đang ngủ, trước sau đều bừng tỉnh,p hát hiện chính mình đã bị lửa lớn bao vây, lập tức kinh hoàng hô to. Một ít hộ vệ không may bị thiêu đốt toàn thân ngập trong biển lửa. Khắp nơi đều nghe thấy tiếng la hét, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn!
“Sao lại thế này? Tại sao đột nhiên lại có lửa cháy?” Tây Khoa lao ra khỏi doanh trướng, quan sát tình hình xung quanh rồi cả kinh thất sắc, qua sang hỏi các hộ vệ.
Song, những hộ vệ này cũng mới tỉnh dậy, vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa rõ chuyện gì. So với gã càng kinh hãi hơn, không biết giải thích thế nào, mà cũng chẳng biết tại sao lại có lửa cháy, nhất thời không thể trả lời hắn.
“Tây Khoa đại ca, chúng ta hãy chạy ra khỏi rừng càng sớm càng tốt, nếu không tất sẽ bị thiêu chết!” Bốn gã đội trưởng trước sau chạy đến trước mặt Tây Khoa, lớn tiếng nhắc nhở.
“Ta cũng biết là phải chạy ra khỏi rừng, nhưng nơi nơi đều có lửa cháy, phải chạy theo hướng nào mới được chứ?” Tây Khoa nhìn thế lửa đang cháy khắp nơi, rồi nói với đám hộ vệ, trong lòng rất hối hận vì đã vào rừng trú chân.
“Không cần phải lo lắng điều đó, tất cả sẽ do trọng trang băng sương kỵ kĩ dẫn đường, phá vây chạy về phía tây!” Đại đội trưởng của trọng trang băng sương kỵ sĩ gấp rút kêu lên, lớn tiếng hô hào đám thủ hạ phá vây. Bọn Tây Khoa bốn người cũng theo đó mà động thân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện