[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 15 : Nhân tước vị, thúc dục sát chất
.
Đêm khuya, một mảnh đen ở phía chân trời, tại hậu viện của Tể tướng phủ, chung quanh biệt việt của tên cầm thú nam tước này vẫn lặng yên như một, các binh lính tuần tra đều không được phép đến nơi này!
Khi màn đêm buông xuống, Tây Tư mình vận một bộ đồ màu đen, bịt mặt, đang ở gần cửa của biệt viện, rồi phất tay ra hiệu cho ba mươi tên kiếm sĩ bịt mặt hành động.
Chủ nhân vừa ra lệnh, cả ba mươi tên kiếm sĩ nhè nhẹ rút kiếm ra khỏi vỏ. Có tên trèo tường, có tên chạy qua cửa, tất cả đều nhắm đến phòng của tên cầm thú nam tước này.
Ba mươi tên kiếm sĩ này đều do đích thân Tây Tư huấn luyện trở thành trợ thủ đắc lực, thực lực tứ giai băng sương kiếm sĩ. Tất cả đều tối trung thành với Tây Tư!
Quan sát tất cả đã đi vào biệt viện, Tây Tư cũng từ sau lưng rút một thanh tứ xích trường kiếm ra, rồi liền tiến vào.
Từ khi chất tử biết võ công, Tây Tư liền động sát khí. Hôm nay khi nghe lão nhân nói lại, Quốc Vương đã phong cho chất tử này chức vị đoàn trưởng Tư Lược đoàn. Gã cuối cùng không thể kiên trì nữa, liền dẫn suất bộ hạ, nhân khi tên chất tữ này còn bị thương thế, phải nhanh chóng tiêu diệt hắn. Nếu không thì khi đến lúc Pháp Lôi Nhĩ gia được phong hầu tước vị, thì sẽ không có phần của gã!
Ba mươi hắc y kiếm sĩ bịt mặt, tất cả đã vây quanh phòng của tên cầm thú nam tước này. Chỉ còn chờ lệnh của Tây Tư xuất ra, sẽ lập tức nhảy vào trong, hướng tới giường của tên nam tước mà cuồng trảm!
Thật không may, khi bọn chúng tiến vào trong, thì phát hiện trong phòng không có một ai, làm cho bọn chúng có phần nghi ngờ. Rõ ràng lúc động thủ đã xác định kỹ mục tiêu, sao lại không có ai ở đây?
“ phanh”, mười tên kiếm sĩ thấy khó hiểu, đang chuẩn bị đào xuất. Từ vách tường bên phải trong phòng, đột ngột bắn ra cái gì. Khi phát hiện đã muộn, Linh Ngưu chiến sĩ La Phi đã ở trong phòng, không nói một lời, đã giơ quyền tấn công về phía đám kiếm sĩ bịt mặt đó
Linh Ngưu chiến sĩ là người mà hôm nay mới được cầm thú nam tước thu phục được, và đã đã an bài cho hắn ở chỗ bên cạnh. Bọn kiếm sĩ đã rõ, liền lập tức giơ kiếm lên động thủ
“Xuy! Xuy! Xuy!”
Chỉ nghe một tiếng từ trên không vang lại, ba đạo kình khí màu đen từ trên nóc nhà bắn xuống. Ba gã kiếm sĩ cảm giác được nguy hiểm từ trên đỉnh đầu, lập tức vận người tránh khỏi, sau đó trên mặt đất liền xuất hiện ba lỗ thủng.
Những tên kiếm sĩ kia dù không thấy rõ hình dạng của kình khí như thế nào, nhưng chúng biết ở trên trần có người.
“ Lên, mục tiêu ở trên!” một gã kiếm sĩ quát to, rồi phi người lên trên, giơ kiếm lên công kích mục tiêu phía trên
Đáng tiếc, chỉ trúng được vào cái quần của Diệp Phong. Lúc này đang ôm Lộ Lộ trong lòng, hắn từ trên trần nhà nhảy xuống. Tiểu Ky Linh hầu vẫn đang lo ăn đậu không có chút phản ứng.
La Phi thấy nam tước đại nhân xuất hiên, lập tức phóng tới, đứng bên cạnh, đối diện với địch nhân!
Trước đó, Diệp Phong cùng hoan ái với Lộ Lộ, không ngủ liền mà cùng nàng ta tâm sự. Bất chợt hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cảm thấy có điều không ổn, liền nhảy lên phía trần nhà. Nếu không như thế thì khi mười tên kiếm sĩ kia cùng tấn công, tuy hắn có thể tránh được, nhưng Lộ Lộ chắc chắn bị mất mạng.
Ôm thân hình đang hoảng sợ của Lộ Lộ trong lòng, hắn liền từ trong không gian giới chỉ rút ra Quang minh chi kiếm. Rồi đứng phía bên trái La Phi, nhìn về hướng ba tên kiếm sĩ vừa bị công kích, nhíu mày cười lên:” Tuy là câu hỏi không cần thiết, nhưng ta vẫn muốn biết, các ngươi là ai? Lại nửa đêm muốn hạ sát ta, cừu nhan à?!”
Mười tên kiếm sĩ không lên tiếng trả lời, đang chuẩn bị động thủ, cùng lúc đó Tây Tư đã mang theo mười tên khác tiến đến. Hắn nhìn thấy Diệp Phong và La Phi, phất tay ra hiệu cho bọn thủ hạ vây quanh hai người.
Mặc dù trong phòng của Diệp Phong không nhỏ, nhưng muốn dùng toàn lực để đối phó với hai mươi tên kiếm sĩ tại đây thật khó mà thi triển.
Nhìn cái tên chỉ huy tóc đen kia, cộng với thân hình của hắn, Diệp Phong rốt cuộc đã đoán biết hắn là ai, rồi cười lạnh:” Tây Tư, ngươi cũng thật sự lo lắng đến tước vị ha, vì thế không khách khí muốn giết ta!”
“Lôi Ân, tên tiểu tạp toái ngươi thật sáng mắt, nhưng dù ngươi biết cũng không có cách gì. Buổi tối hôm nay ngươi nhất định phải chết, không còn nghi ngờ!” Tây Tư hung ác cười lạnh.
“Chỉ vì cái tước vị hầu tước, mà ngươi lại đích thân giết chất tử, ngươi thật quả người tàn nhẫn!” Diệp Phong nhíu mày, quan sát hai mươi tên kiếm sĩ, trong miệng cười nhạo Tây Tư.
Đối với tình huống hiện giờ, Diệp Phong có thể dễ dàng cùng Lộ Lộ và La Phi đào thoát, nhưng mà hắn không có ý đó. Mặc dù trong người hắn vẫn còn thương tích không thể vận dụng chánh khí, nhưng có điều là không ai biết hắn còn có ma khí nữa!
Tây Tư không muốn nói nhiều để tốn thời gian, liền phất tay quát nhẹ một cái, hai mươi kiếm sĩ lập tức giơ kiếm công kích. Diệp Phong và La Phi trong nhất thời bị tấn công luống cuống cả tay chân!
“A…a…”
Hai tiếng la thảm đột nhiên từ bên ngoài truyền vào. Ngay sau đó là một loại tiếng kim thiết va chạm nhau vang lên. Tây Tư kinh hãi, xoay người phóng ra ngoài quan sát. Bên ngoài đã có tới hơn một trăm hắc ý kiếm sĩ đang công kích thủ hạ gã.
Có cứu binh? Diệp Phong và La Phi cũng bởi âm thanh bên ngoài mà nhất thời ngạc nhiên. Đúng theo trình tự, Tây Tư dẫn đám người kiếm sĩ bị mặt nào, đến từ biệt viện khác, dĩ nhiên là đã có chuẩn bị trước. Nhưng ai lại có thể cứu hai người họ?
“ Bang bang….”, vách tường phía trước phòng bị đổ xuống một lỗ to. Mười bảy hắc y kiếm sĩ lần lượt tiến vào gian phong, trong đó có một người tóc đỏ, đó là Tây Lạp Nhĩ. Rốt cuộc Diệp Phong đã biết cứu binh là ai!
“ Thiếu gia, chúng tôi đến cứu người!” Tây Lạp Nhĩ cao giọng hét to, rồi giơ kiếm lên công kích những tên kiếm sĩ bị mặt đang bao vây Diệp Phong.
Mấy tên kiêm sĩ đang bao vây Diệp Phong giờ đã mặt mày tối tăm. Bên ngoài tiếng la thảm vang lên không ngừng. Mười bảy tên mới đến cùng với chúng cũng là kiếm sĩ. Thật không biết bây giờ là ai tập kích ai?
Có bọn người Tây Lạp Nhĩ trợ công, Diệp Phong và La Phi đã phần nào được giảm bớt áp lực. Tên nam tước này cuối cùng cũng giao ba tên kiếm sĩ kia cho La Phi xử lý.
Căn phòng vốn đã chật chội, giờ thêm mười bảy kiếm sĩ vào, lại càng chật chội thêm. Nó làm trở ngại cho bọn kiếm sĩ, còn đối với La Phi thì lại tăng ưu thế, hai quyền vung lên như kiên thạch đánh đâu trúng đó!
“kiếm khí như hồng~thiểm điện biến như phong~thử khứ đông phương hữu điều long~sát khí như phong~hình thế như trung không~”
Diệp Phong ném Quang Minh chi kiếm vào trong không gian giới chỉ, rồi ôm Lộ Lộ lùi về góc tường phía bên trái. Trong tâm bất chợt nảy lên một bài hát được lưu hành ở địa cầu, Hoàng Kim Giáp của Chu Kiệt Luân. Nghĩ đến phim Hoàng Kim Giáp cũng gần giống cảnh tàn sát lúc này, nhưng mà nó lại diễn ra thực tế trước mắc mình, thể hiện rõ ràng từng chi tiết một!
Lộ Lộ nghe bài hát của thiếu gia, mặc dù không hiểu hết toàn bộ, nhưng lại có cảm giác phấn chấn trong lòng. Nếu thiếu gia muốn hát, thì dĩ nhiên là rất vui lòng lắng nghe!
Mĩ nữ này nghĩ không sai. Chỉ tiếc rằng một số người không có tế bào âm nhạc. Nếu kêu hắn hát, thì thà cho tiền người khác hát còn hơn, hắn hát thật kinh khủng a!
Ky Linh hầu thật không hổ với hai chữ Ky Linh. Khi thấy Diệp Phong và Lộ Lộ đã rút lui an toàn, nó lập tức từ ở trên nhảy xuống, đứng sát dưới chân hai người.
Bên ngoài phòng, mười tên thủ hạ của Tây Tư tất cả đã tử sát, chỉ còn lại một mình hắn chống lại với trăm tên hắc y kiếm sĩ bao vây hắn.
Ngoài đám người kiếm sĩ kia ra, còn thêm thất giai tật phong xạ thụ, phong tinh linh mỹ nam tử, Lục Phát Nặc Nhĩ - Ba La. Thêm vào nữa là thất giai cuồng sa kiếm sĩ, cao lớn uy mãnh với mái tóc vàng Tạp Đặc – Lôi Tư
Tây Tư giờ đây cũng rõ ràng là gã không còn khả năng đào tẩu. Gã nhìn chung quang đám người kiếm sĩ, tuyệt vọng lắc đầu nói nhỏ:” Không nghĩ tới… thật sự là không nghĩ tới…. lão nhân lại bí mật bồi dưỡng nhiều tinh anh như vậy…”
Nặc Nhĩ, Tạp Đặc và đám kiếm sĩ bao vây Tây Tư kia, tất cả đều không cử động nghe gã nói, tuyệt không có kẻ nào lên tiếng hoặc động thủ tấn công. Chỉ có từ trong phòng liên tiếp truyền ra tiếng chém giết.
Lạc Khắc đứng ở tường bên ngoài biệt viện, trong lòng cảm thấy rất nỗi bi ai.
Chỉ bởi vì một việc, lão đã nhất quyết sau này không truyền cái bá tước tước vị cho Tây Tư. Lão luôn ám chỉ Tây Tư đừng tranh đoạt, cũng đừng có bất cứ hành động nào để giết Lôi Ân. Đáng tiếc Tây Tư lại không chịu nghe lời lão hết lần này đến lần khác!
Quả thật hôm nay khi Tây Tư chuẩn bị điều động nhân thủ, thì đã có người báo lại cho Lạc Khắc. Nhưng lão vẫn hy vọng cho Tây Tư đừng tiếp tục đi làm sai. Kết quả cuối cùng thì thật thất vọng!
Dồn nén tâm trạng bi thương lại, Lạc Khắc từ từ bước vào biệt viện, rồi nhìn về phía đứa con đang bị bao vây. Tây Tư cũng quay đầu nhìn hướng về phía phụ thân vừa mới bước vào. Cả hai đều yên lặng không nói một lời!
Lúc này, trong phòng tiếng chém giết đã ngừng, bọn người Tây Lạp Nhĩ, La Phi không tổn thất ai, chỉ có hai mươi tên kiếm sĩ kia toàn bộ bị giết hết.
Diệp Phong ra lệnh cho bọn Tây Lạp Nhõ mang thi thể ra ngoài, rồi để Lộ Lộ đứng sau Ky Linh Hầu ở lại. Hắn một mình bước ra khỏi phòng, quan sát tình huống bên ngoài, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hắn không ngờ, lão nhân lại có nhân thủ nhiều như vậy. Thế mà Lôi Ân hắn một điểm không biết gì?! Diệp Phong trong lòng có một chút khó chịu.
Lạc Khắc thấy đứa cháu mình không có bị thượng, rồi quay về phía Tây Tư, thở dài một tiếng, nhàn nhạt hỏi:” Ngươi còn gì để nói không?”
“ Con hận người!” Tây Tư chăm chăm nhình Lạc Khắc:” Trước đây người luôn luôn thiên vị cho đại ca và nhị ca, giờ này người vẫn tiếp tục thiên vị Lôi Ân, người không nghĩ tới con? Con không làm vậy thì người sẽ không truyền cái tước vị bá tước cho con?!”
“Tước vị… tước vị…chỉ vì cái tước vị mà ngươi đã lạm sát bao nhiêu người rồi?” Lạc Khắc phẫn nộ trừng mắt nhìn Tây Tư, rồi nổi giận đến nỗi toàn thân run rẩy:” Ngươi cũng rõ ràng vì sao ta không truyền tước vị cho ngươi. Ngươi đừng có tưởng rằng, những sự việc của đại ca và nhị ca ngươi ta không biết gì. Ta chỉ là không muốn truy cứu mà thôi, vì ta không muốn mất thêm đứa con nữa. Thế nhưng ngươi lại vẫn muốn xuống tay với Lôi Ân. Hôm nay ngươi cuối cùng cũng phải tới bên đại ca và nhị ca ngươi mà sám hối đi!”
Tây Tư nghe Lạc Khắc nói như sấm nổ bên tai, toàn thân gã phát run. Nhìn đám kiếm sĩ đang bao vây mình, gã nhếch miệng cười thê lương, rồi giơ kiếm lên cổ, phang một tiếng!
Kỳ thật cái chết của hai đứa con trai Lạc Khắc trước đó không phải là tai nạn, mà tất cả đều do Tây Tư vì cái tước vị hầu tước mà sắp đặt sẵn âm mưu hại hai người đó.
Sau khi sự việc diễn ra, Lạc Khắc đã biết được, nhưng lão ta không muốn mất luôn đứa con còn lại, cũng không muốn người đời cười chê Pháp Lôi Nhĩ gia. Vì thế, lão làm ngơ là không biết gì!
Diệp Phong từ ý tứ của Lạc Khắc đã đoán ra được, nhưng tên gia hỏa này không có một chút bi ai, bởi vì cha mẹ hắn là người của Trái Đất. Cha mẹ của tên Lôi Ân bị giết, hắn cũng không để ý, đơn giản mà nói thì không biết gì!
Cái việc người nhà tàn sát lẫn nhau dĩ nhiêu là chuyện không đáng tuyên dương. Bên ngoài biệt viện, Lạc Khắc đã sớm biết, bây giờ đã giải quyết xong, lão tiến đến thằng cháu hỏi thăm vài câu quan tâm, rồi sau đó ra lệnh cho mọi người thủ tiêu toàn bộ thi thể.
“ Cháu yêu, cháu dời đến một phòng khác để nghỉ ngơi đi. Ngày mai gia gia sẽ cho người tu sửa lại căn phòng.” Lạc Khắc tiến gần bên thằng cháu để nói, sau đó thở dài một hơi rồi chuyển thân dẫn mọi người rời khỏi.
Nhì vào bóng lưng của Lạc Khắc, Diệp Phong bất chợt cảm thấy lão nhân này thật đáng thương. Rồi lắc đầu một cái, ý bảo La Phi về phòng, để một mình hắn ôm Lộ Lộ tới một gian phòng khác mà nghỉ ngơi.
“ Tây Lạp Nhĩ, Tạp Đặc, các ngươi dẫn bọn người này đến chổ của Tây Tư, đem toàn bộ thân tín của hắn mà giết hết!” ngoài viện, Lạc Khắc đạm đạm phân phó.
“ tuân lệnh” Tây Lạp Nhĩ và Tạp Đặc cùng một lúc lên tiếng, rồi dẫn người thi hành mệnh lệnh.
Tất cả nhi tử đã mất, Lạc Khắc cũng lo đến thân tín của các nhi tử lão. Sự việc hôm nay, lão ta tuyệt đối không muốn để người ngoài biết được rồi chê cười. Cho nên cái chết của Tây Tư cũng sẽ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện