[Dịch]Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng- Sưu tầm
Chương 52 : KING khác thường
                                            .
                                    
             Edit : Linhxu
Beta: meott
“Chân Mịch?”
Nam Cung Phiêu nháy mắt mấy cái, phục hồi lại tinh thần, lặp lại cái tên trong miệng hắn.
Cái tên thực xa lạ, nhưng lại tạo nên  một vòng gợn sóng trong lòng cô, giống như một viên đá nhỏ rơi xuống  giữa tâm hồ bình tĩnh, vô hại nhưng lại có ảnh hưởng rất mạnh.
KING nhanh  chóng khôi phục, chớp chớp mắt, ảo não nhăn mi lại, cảm giác được một  nỗi đau đớn từ vị trí trái tim. Nhất thời, toàn thân run run, trên trán  toát ra mồ hôi lạnh, thống khổ gập người lại, quỳ gối trên mặt đất.
“KING!”
Nam Cung Phiêu kinh ngạc ngồi xổm xuống,  lo lắng nhìn hắn. Loại tình huống này đã xuất hiện lần thứ hai, thân  thể hắn có phải có vấn đề gì hay không?
Bàn tay vươn tới, tiếng nói trầm thấp thong thả vang lên: “Tôi.. Tôi không sao.”
Hắn hình như nhớ ra vài thứ?
Người yêu của hắn?
Chân Mịch?
Nam Cung Phiêu thấy hắn thống khổ như vậy, vươn hai tay muốn đỡ hắn dậy: “Đứng lên rồi nói sau.”
“Không được đụng vào ta!”
“…” Hai tay bị đẩy ra, thân thể mảnh khảnh lui về phía sau từng bước, đôi mắt đẹp khó hiểu nhìn hắn.
KING dần dần đứng lên, lạnh lùng quét  mắt liếc cô một cái, ôm ngực, cất bước đi lên cầu thang. Hắn muốn được  yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ, vì sao vừa tiếp xúc với Nam Cung Phiêu lại  có loại cảm giác này?
Một loại cảm giác hối hận khắc cốt ghi tâm!
Hắn từng hối hận…
Nam Cung Phiêu im lặng theo sau hắn, có  chút nghi vấn với sự thất thường của hắn, nhưng cũng biết đây không phải  là thời điểm thích hợp để hỏi. Hắn là ma cà rồng thông minh, sẽ nghĩ  thông suốt vấn đề, sẽ biết chiếu cố bản thân.
Đi đến cửa phòng tổng thống lầu 7, nhân  viên công tác nhận ra bọn họ, mở cửa ra cho hai người đi vào. Trong đại  sảnh, Caligula đang chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Caligula nhìn KING, con ngươi đen lại nhìn chăm chú vào Nam Cung Phiêu, cười thản nhiên: “Các người không đi thang máy sao?”
Nam Cung Phiêu nhướng mày mắt đảo quanh, xoay người bốn mươi lăm độ, hơi kiêu ngạo trả lời: “Thang máy nguy hiểm.”
“OK!” Caligula thỏa hiệp gật gật đầu:  “Nơi này là phòng tổng thống Snow muốn ở ba tháng, có cẩn cải biến hay  thực hiện biện pháp an toàn nào không?”
“Tôi muốn lắp mười cái camera theo dõi, người ngoài không được đến gần.”
“Được rồi, trừ phòng ngủ của Snow và tôi, những chỗ khác có thể tùy tiện.”
“OK!” Nam Cung Phiêu lấy trong túi ra  một cái hộp nhỏ đưa cho KING: “KING, ra ban công phòng bọn họ, mỗi chỗ  lắp một cái camera.”
“WAIT! ! Tôi… Phòng chúng tôi có thể không…”
“Xin yên tâm, camera của tôi tự động  loại bỏ hình ảnh kích tình, nhưng không nhận diện được hình ảnh GV, ta  tin tưởng anh và Snow cũng không phải là đồng tính luyến ái.”(he’he’ Gay  video)
“…”
“Còn có, camera đặt ở ban công, cũng xem như không phải phạm vi phòng ngủ.”
“Xin hỏi, ai phụ trách nhận hình ảnh từ camera?”
“Tôi và KING!”
“…”
Nam Cung Phiêu giải thích xong, cầm lấy  một cái hộp nhỏ khác bắt đầu làm việc, Caligula nhún nhún vai mặc kệ,  ngồi ở trên sô pha, vừa nhấm nháp rượu ngon thơm lừng, vừa nhìn chăm chú  vào thân ảnh nhỏ xinh bận rộn.
Trang phục màu đen bao lấy dáng người  mảnh khảnh, đôi chân thon dài, cái mông hơi cong lên, còn có cái eo mảnh  khảnh không quá một vòng tay. Ngón tay thon dài xẹt qua cánh môi mình,  đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô ráo.
Thân thể của cô vẫn như cũ có thể dễ dàng kích thích dục vọng của hắn!
Nam Cung Phiêu gặp KING trong một phòng  khách, tầm mắt hai người đều nhìn về cái giường lớn giữa phòng, KING hơi  nhíu mày, tầm mắt trượt đi, ngắm Nam Cung Phiêu.
Nam Cung Phiêu cảm giác được ánh mắt  nghi hoặc của hắn, chỉ vào giường giải thích nói: “Cái này là giường  nước, bên kia có cái nút, aiz ..”
Cô đột nhiên cảm thấy không thể giải  thích rõ ràng đành kéo tay hắn, đặt hắn lên trên giường. Thân thể mảnh  khảnh bò qua người hắn, ấn cái nút màu đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu,  nói: “Ấn cái nút sau, cái giường sẽ…”
Mắt hơi cúi xuống nhìn một cái, bỗng nhiên sửng sốt, mới phát hiện tư thế của mình và KING có chút… Có chút ái muội.
KING ngồi trên giường, hai tay đặt trên  cái giường màu đỏ, đầu ngẩng lên, mắt lam híp lại, cũng nhìn Nam Cung  Phiêu. Mà cô, đang quỳ một gối xuống vị trí giữa hai chân hắn, thân mình  hơi nhoài về phái trước, cái mông nhếch cao lên, hai tay đặt bên cạnh  tay hắn, đôi môi đỏ mọng chu ra, chỉ cách hắn một khoảng cách nhỏ.
Cái giường lớn màu đỏ bắt đầu chấn động,  lòng bàn tay hai người có thể cảm giác được dòng nước dao động dưới  giường, thực mềm mại, thực phiến tình, thực gợi cảm.
Hơi thở ấm áp phun vào má KING, cảm giác  thật quen thuộc, từng có một nữ nhân cũng ấm áp như thế ở gần hắn,  luồng nhiệt khí duy nhất khiến cho hắn điên cuồng.
Ai nói ma cà rồng đều là động vật máu  lạnh, có một chỗ trên thân thể tự nhiên nhớ kỹ phải nóng lên. Nhưng hắn  có thể xác định, nữ nhân mơ hồ kia cũng không phải Nam Cung Phiêu.
SHIT! Cô lại đang câu dẫn hắn!
KING thấp giọng rủa một câu, đang muốn  đẩy Nam Cung Phiêu ra, ai biết Nam Cung Phiêu còn vội vàng hơn hắn, hai  má đỏ rực lên, có chút lắp bắp  nói: “Tôi, tôi đi qua… Này, phòng khác  nhìn xem.”
“Ừm.”
Nhìn cô vội vã chạy vọt đi, trong lòng  KING chợt dâng lên một loại cảm giác mất mát không biết tên, hắn không  nghĩ cô câu dẫn hắn, không nghĩ cô lại khiến cho hắn lo lắng đau đớn đến  vậy, lại ngoài ý muốn có suy nghĩ muốn cô tiếp cận hắn, mà không phải  quan hệ cứng ngắc như hiện tại.
Mâu thuẫn, bàng hoàng, bất đắc dĩ, còn rất đau lòng…
Nam Cung Phiêu lắp đặt xong camera trong  tất cả các phòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nghiệt Thần, nói:  “Tôi cần hai cái TV theo dõi loại nhỏ, một ít đạn súng lục.”
“Khi nào cần?” Nhắc tới công việc,  Nghiệt Thần sẽ không để tình cảm riêng tư xen vào công việc, để tránh bị  Nam Cung Phiêu phân tâm.
“Hai giờ nữa, gặp ở phòng tập thể thao.”
“OK.”
“Đúng rồi! Anh tôi….không có việc gì chứ?”
“Ừ. Anh ấy đang làm việc ở hội trường triển lãm, bên đó bảo vệ nghiêm mật, không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy thì tốt rồi, đợi lát nữa gặp.”
“OK.”
Nam Cung Phiêu ngắt điện thoại, KING từ  trong phòng đi ra, Caligula dẫn bọn hắn đi vào hai phòng khách, mở cửa  ra, mỉm cười nói: “Hai phòng này các người xin cứ tự nhiên.”
KING kéo lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Chúng ta có ba người.”
“A, có thể còn phòng bên cạnh…”
“Không cần!” Nam Cung Phiêu xua tay: “KING và Senke ở cùng một phòng cũng được.”
“…” KING quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô, dù sao nơi này nhiều phòng như vậy, làm sao còn muốn bắt Senke ngủ trong tủ a?
Nam Cung Phiêu quét mắt liếc hắn một cái, chỉa chỉa cái phòng Caligula nói: “Cái phòng kia dùng để làm phòng làm việc.”
“Bên kia còn có…”
“Không cần, Caligula. Hai người bọn họ thích ở cùng nhau.”
“…”
KING vẫn là không thể giải thích quan hệ  với Senke, chỉ biết thở dài, nói với Caligula: “Được rồi, mang một cái  tủ quần áo đến phòng tôi là được rồi, tôi và Senke ngủ phòng này.”
Caligula giật nhẹ khóe miệng, nghi hoặc hỏi: “Không phải có giường sao? Vì sao còn muốn ngủ trong tủ?”
“Thói quen không sửa được.”
Nam Cung Phiêu trừng mắt liếc nhìn hắn, phun ra ba chữ: “Lão quỷ chết tiệt!”
“…”
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nam Cung Phiêu đi  tắm nước ấm, xác định buổi tối Snow không có hoạt động gì, liền cùng  KING rời khỏi khách sạn, đi đến phòng tập thể thao lấy công cụ làm nhiệm  vụ.
—-
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện