[Dịch]Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng- Sưu tầm
Chương 5 : King kiếm ăn
                                            .
                                    
             Edit : Linhxu
Beta: dark Angel
Hai người tới một quán bar, Nam Cung Phiêu thực tự nhiên kéo cánh tay  KING vào đi. Đi đến bên cạnh quầy bar ngồi lên ghế cao, Nam Cung Phiêu  lắc lắc tay với người phục vụ quầy bar: “Hai chai bia.”
“Lập tức đến ngay!”
Tầm mắt KING đặt ở trên sàn nhảy cao chừng năm tấc, vừa rồi thời điểm  đi dạo phố hầu như toàn bộ con gái đều với hắn liên tiếp phát ra ánh  mắt ái mộ. Không nghĩ đến thời đại này tầm mắt nữ nhân quả thực chính là  thự trắng trợn – hiệu yêu tín, lớn mật phát ra, so với huyết tộc còn  muốn khoa trương hơn.
“Bia!”
“Ào ào!” Hai thanh âm thủy tinh trượt trên mặt bàn, Nam Cung Phiêu  chuẩn xác tiếp được chai bia, thuận tiện đem tiền bỏ vào bên trong quầy  bar.
Nàng đem một ly bia chuyển qua trước mặt KING, cầm lấy một cahi khác  uống một ngụm, tầm mắt đảo quanh một vòng, đang tìm thân ảnh quen thuộc.
“Mỹ nữ, đang tìm ta sao?”
Đột nhiên, một âm thanh khêu gợi vang lên bên người, Nam Cung Phiêu  sợ tới mức thiếu chút nữa đem đem chai bia hắt về phía tiếng nói, thấy  rõ ràng người tới sau, mới dừng động tác lại.
“Dựa vào! Ngươi làm ta sợ muốn chết!”
“Ha ha…” Mắt vàng xẹt qua nàng, đặt ở trên người KING. Đồng thời, KING bỗng dưng quay đầu lại, chống lại tầm mắt của hắn.
Hai người có hơi thở giống nhau, đều đoán được thân phận đối phương,  chính là trong trường hợp ở chỗ đông người, không tiện chỉ ra. Hơn nữa  không biết là địch hay là bạn, không thể dễ dàng ra tay.
Nam Cung Phiêu cũng không lưu ý đến nghi kỵ giữa bọn họ, vỗ vỗ bả vai  KING, mỉm cười nói: “Hắn là… Hắn là ta ca ca, tên là Nam Cung Triết.”
“Nga?” Aojie nhíu mày, làm bộ nhận thức lời nói dối của Nam Cung  Phiêu, vươn tay, “đã nghe đại danh từ lâu, A Phiêu thường xuyên nhắc tới  ngươi. Ta gọi là Aojie; Charlie Johnson.”
KING cũng không chớp mắt, vươn tay bắt lấy tay Aojie: “Nhĩ hảo.”
Hai người vừa tiếp xúc, Aojie nhanh chóng sử dụng cảm ứng tâm linh: bằng hữu đồng tộc? Đừng vọng tưởng thương tổn A Phiêu!
KING mỉm cười một chút, gật gật đầu, trả lời: ta mất trí nhớ , cũng không biết chính mình là ai.
Aojie sửng sốt, lộ ra thần sắc kinh ngạc: tìm một cơ hội hảo hảo tâm sự, bằng hữu.
“Aojie, đến đây một chút!”
Nam Cung Phiêu thấy bọn hắn buông tay ra, vội vàng lôi kéo Aojie đi đến góc sáng sủa của quầy bar tối hắc ám.
Nàng nhìn xung quanh một phen, phát hiện không có người lạ nhìn qua,  nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thể trở về bệnh viện giúp ta lấy một chút huyết  sao?”
“Ân?”
Aojie làm bộ tò mò nhìn nàng, hai tay đồng thời ôm trọn thắt lưng mảnh khảnh, mắt vàng lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
“Vị bằng hữu kia, kỳ thật là ma cà rồng, hắn muốn rất nhiều… Đừng  dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta không phải đám nữ nhân kia của ngươi.”
“Ma cà rồng?” Mỗ nam kinh ngạc trừng to mắt, sững người.
“Với ngươi làm bằng hữu nhiều năm như vậy mới dám nói cho ngươi, đừng để cho những người khác phát hiện.”
“Cám ơn ngươi, thân ái .” Aojie hiểu ý cười, phi thường thích bí mật nhỏ này.
“Mau! Hiện tại phải đi lấy.”
“… Hiện tại phải đi?”
“Đương nhiên! Hắn đã muốn rất lâu không có uống qua huyết , mau chóng đưa cho hắn, bằng không hắn sẽ hướng chủ ý đến.”
“…” Aojie bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, tuy rằng nhìn ra được A  Triết cần một lượng lớn máu tươi, nhưng theo vẻ mặt của hắn xem ra hắn  hôm nay hẳn là đã muốn kiếm ăn .
“Đi rồi về! Nhanh chút!” Nam Cung Phiêu không khỏi phân trần lôi kéo  hắn, đi đến bên người KING, dặn dò vài câu, bảo hắn ở chỗ này chờ bọn  họ, sau đó dắt Aojie chạy ra bên ngoài.
KING ngồi ở cạnh quầy bar, mắt mâu khép hờ, nhìn chăm chú vào những  nữ nhâ trang điểm lòe loẹt cùng những nam nhân khí chất khác nhau trước  mắt. Tựa hồ nơi này cũng không có phân biệt chủng tộc, không phân chia  sang hèn, chỉ có dục vọng ma sát, kịch liệt khiêu khích, câu dẫn hưởng  thụ lạc thú.
A Phiêu đã giải thích cho hắn ý nghĩa của quán bar, mỗi quốc gia, mỗi  thành thị, luôn luôn một ít nam nữ trầm luân trong dục vọng nguyên thủy  như vậy, chiều nào tan ca xong, đạp lên bóng đêm, thay xiêm y phóng  đãng, khoe khoang phong tư, tìm kiếm đối tượng phát tiết. điều này vừa  vặn hợp với yêu cầu tìm đồ ăn của hắn, chỉ cần không gây ra tai nạn chết  người, mọi người sống về đêm chính là con mồi kiếm ăn tốt nhất.
Bọn họ cần là kích tình phát tiết, mà hắn cần là máu sôi trào kia…
KING thừa nhận chính mình có chút soi mói, không dễ dàng coi trọng  mục tiêu, cho dù đói khát cũng vô pháp hạ thấp yêu cầu của mình thấp,  loại tộc này ảnh hưởng của thiên tính quả nhiên không thể xem nhẹ.
Hắn khí chất kỳ dị, ngạo mạn hấp dẫn ánh mắt của đám đông, không  ngừng mà đánh giá, nghi kỵ, đánh giá, lại làm cho rất nhiều người tự  biết xấu hổ không dám tiến lên, thẳng đến khi một kẻ tự tin xuất hiện,  kiều nhỏ thân ảnh đi tới bên cạnh…
“Tiên sinh, đi một mình sao?” Tiếng nói nũng nịu vang lên ở bên cạnh,  KING nhắc mi mắt tới, nhìn chăm chú vào nữ nhân phi thường yêu diễm  này.
Tựa hồ hắn còn chưa ra tay tìm kiếm con mồi, đã muốn có người tự động đưa lên cửa .
Khát vọng của huyết tộc đối với máu tươi, là thứ mà nhân loại không  thể tưởng tượng, tuy rằng hôm nay hấp huyết một lần, nhưng đối với kẻ  ngủ say ba trăm năm như hắn mà nói, còn chưa đủ dính răng đâu.
KING trên mặt chậm rãi giơ lên nụ cười nho nhã lễ độ thân sĩ, cả  người tản ra quý khí của tầng lớp thượng lưu, trong lam mâu ẩn chưa dục  vọng thực diệu kỳ, không dễ dàng phát hiện.
Ngón tay thon dài đặt trên cái càm tiêm tế, nụ cười càng mang thêm  sắc thái tà mị, nở rộ ra tiếng lòng mị lực mê người, đôi môi khêu gợi  nhẹ giọng trả lời: “Hiện tại là hai người.”
Nói xong, một tay xoa lên lưng nữ nhân, hướng cửa sau quán bar đi đến.
Trong đường tắt u ám, mơ hồ truyền ra tiếng thở dốc, dồn dập, mê người.
KING đem nữ nhân đặt ở trên tường mà hôn điên cuồng, miếng vải nhỏ đã  muốn thối lui đến phần eo. Nữ nhân vươn chân lên khóa chặt eo hắn, hai  tay ôm chặt cổ nam nhân, lời lẽ tương giao.
Hồn xiêu phách lạc hôn, kịch liệt mà dụ hoặc. Bên trong khoang miệng  truyền đến hơi thở nóng cháy, giống như nồng đậm thúc giục tình ái, kích  thích nữ nhân cả người hưng phấn. Hai bàn tay mềm lôi kéo quần áo của  hắn, ngẩng cao dục vọng tiếp cận khẩn cấp, những tưởng đem này nam nhân  áp đảo.
Khi nữ nhân ý loạn tình mê kéo thắt lưng của KING ra, bạc môi đã muốn  chuyển qua bên tai của nàng, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Bảo bối, ngươi  còn chưa đủ tư cách.” Thanh âm lười biếng, nội dung lại lãnh huyết vô  tình.
Tiếp theo giây, môi chợt mở ra, hiện ra hai răng nanh nhọn dài, nhanh  chóng sáp nhập cái gáy mảnh khảnh, dùng sức mãnh liệt hấp dòng máu ấm  nóng, điên cuồng mà, tham lam , hoàn toàn không khống chế được.
Nữ nhân bỗng dưng mở to hai tròng mắt, toàn thân càng không ngừng run  run, thống khổ nhăn ngũ quan lại, lại vô lực đẩy sự xâm nhập của hắn  ra, con mắt dần dần dừng hình ảnh, thất thần, tùy ý hắn muốn làm gì thì  làm.
Vài phần chung sau.
KING rút răng nanh về, liếm liếm hai cái lỗ máu, cổ nữ nhân lập tức  khôi phục nguyên trạng. Đồng thời, hắn buông môi ra, tay, chân, tùy ý  thân thể vô lực kia chậm rãi chảy xuống.
KING thản nhiên thở hắt ra, tà tà cười: “Vị cũng không tồi.”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện