[Dịch]Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng- Sưu tầm
Chương 19 : MING nghi hoặc
                                            .
                                    
             Edit : Linhxu
Beta: meott
Có người bao ba bữa mỗi ngày quả thật vô cùng thoải mái. Toàn bộ mọi  việc trong nhà giao cho Senke một mình làm hết.Nhưng lại rất gọn gàng  ngăn nắp, làm rất thỏa đáng, quả thực so với nữ nhân còn chu đáo hơn.
Nam Cung Phiêu dùng bữa tối xong, nằm dài  ở trên sô pha, ôm cái gối ôm nhỏ, cầm lấy điều khiển chuyển kênh lung  tung. Tầm mắt thỉnh thoảng lén liếc nhìn Senke đang lau sàn một cái, còn  có KING ở bên cạnh đang cầm bình huyết lắc lắc.
Thoáng nhìn tivi thay đổi không ngừng, mỗi một kênh đều dừng vài giây  liền đổi kênh khác, KING quay đầu nhìn Nam Cung Phiêu hỏi: “Em có xác  định xem cái gì không?”
“… Cho anh chọn.”
“Cám ơn.”
Nam Cung Phiêu đem điều khiển ném cho KING, thân thể chuyển qua bên  người hắn, dựa vào cánh tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hắn trước kia ở nhà anh  cũng làm việc này sao?”
Đôi mắt xanh xẹt qua nơi cánh tay kề sát người mình, liếc mắt nhìn  vào cổ áo mê người không tự giác hở ra một chút, ánh mắt trở lại ở tivi,  vừa đổi kênh vừa trả lời: “Quên rồi.”
“Không cần trả tiền công sao?”
“Không cần.”
“Vạn nhất hắn chạy mất, ai sẽ phục vụ chúng ta hưởng thụ?”
“… Em làm.”
“Đừng mơ! anh là nam nhân của tôi, đương nhiên anh làm.”
KING bỗng dưng cứng ngắc, đôi mắt lam nheo lại, thong thả quay đầu lại, dừng ở trên người cô.
“… Tôi, ý tứ của tôi là anh là nam nhân …. ở trong nhà tôi, cho nên anh làm.”
“Uhm”
Nam Cung Phiêu thấy hắn không tiếp tục dùng ánh mắt quái dị kia nhìn  mình, lập tức nhẹ nhàng thở ra.Namnhân này thật sự quá nhạy cảm, nói sai  một chút thực dễ dàng bị hắn hiểu lầm, về sau vẫn là cẩn thận một chút  mới được.
Chỉ chốc lát, Senke từ phòng bếp đi ra, nói với KING : “Chủ nhân, chúng ta có thể xuất phát.”
“Đợi chút!” Nam Cung Phiêu liếc Senke một cái: “Anh đi tắm rửa một  chút đi đã, đợi lát nữa lúc đi mua quần áo, một thân đầy mồ hôi sẽ không  tốt lắm.”
“… Ừm.” Senke mặt nhăn nhíu mày, vẫn đi lên lầu hai tắm rửa.
Ba người tới ngã tư đường phồn hoa. Một cô gái ăn mặc đẹp, yêu kiều  nhỏ nhắn, bên người là hai nam nhân cao lớn lạnh lùng. Thoạt nhìn tựa  như thiên kim tiểu thư đi dạo phố mang theo hai vệ sĩ vô cùng suất, liếc  mắt, quay đầu liền câu dẫn 99%, còn lại 1% chính là người mù!
Đi vào một cửa hàng bán đồ nam, Nam Cung Phiêu tinh thần sáng láng  như sao, lấy ra mấy bộ quần áo, toàn bộ nhét vào trong lòng Senke, còn  không quên nhắc nhở một câu “sẽ khấu trừ vào tiền lương của chủ nhân  anh”. Sau đó đem hắn đẩy mạnh vào phòng thay quần áo.
KING ngồi ở một bên trên sô pha, cầm lấy tạp chí cố gắng hấp thu tri  thức hiện đại. Thỉnh thoảng lại có mỹ nữ đứng trước mặt hắn, dùng sức  liếc mắt đưa tình, mỗ nam vẫn như cũ thể hiện vẻ mặt lạnh lùng, bất cứ  ai cũng không câu dẫn nổi sự chú ý của hắn.
Thời điểm Senke đi ra, Nam Cung Phiêu hai mắt tỏa sáng nhìn hắn, lấy  tay xoa xoa cằm mình, vừa lòng gật đầu: “Không tồi! Quả nhiên là người  đẹp vì lụa, anh so với người kia tuyệt đối không kém cỏi.”
“…” Senke liếc mắt KING ngắm một cái, không dám nói gì.
KING hơi nhíu mày, tiếp tục đọc sách, ánh mắt cũng lười nhấc lên.
Nam Cung Phiêu lại đến giá đồ, lấy ra tiếp vài bộ quần áo, vỗ vỗ vào  ngực Senke: “Thử hai bộ này nữa xem, tuy rằng anh không được cao như  KING, nhưng bộ mặt này vẫn làm mê chết không ít nữ nhân, hắc, hắc! Nhanh  đi.”
“Aiz.” Mỗ nam ngoan ngoãn chui vào phòng thay quần áo.
Nam Cung Phiêu hô một tiếng, đem tất cả quần áo thích hợp với Senke  giao cho người bán hàng, bảo đóng gói lại. Sau đó ng ồibên người KING,  nghỉ ngơi một chút.
“Leng keng.”
“Hoan nghênh quý khách!”
Ngoài cửa đi vào là một nam một nữ, nữ nhân là đệ tử, nam nhân cũng là nô lệ của KING ——MING.
Nam Cung Phiêu giật nhẹ quần áo KING, một tay khoát lên bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “MING đến đây.”
KING hơi nhướng mắt lên, tầm mắt xẹt qua MING, lại cúi xuống: “Hắn không nhận ra tôi.”
“Vì sao?”
“Tóc thay đổi, đồng tử thay đổi, thậm chí ngay cả bộ dáng cũng không  là tôi khi còn nằm ở trong quan tài, hắn làm sao nhận ra được.”
Nam Cung Phiêu quay mặt hắn về phía mình, đánh giá một phen, gật gật đầu: “Quả thật không giống, suất hơn rất nhiều.”
Đôi mắt lam nhìn nàng, ánh mắt di chuyển từ đôi mắt đen kia chuyển  qua cánh môi phấn hồng, nhớ tới vị máu ngọt ngào của nàng, hương vị mê  người, tầm mắt trở nên thâm trầm.
“… KING… Nơi này là nơi công cộng, anh …”
“Không có việc gì, chỉ nghĩ một chút mà thôi.”
KING rút tầm mắt về, ánh mắt vừa chuyển, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh  mắt đánh giá của MING. Hắn chậm rãi dương mắt lên, kiêu ngạo nghiêng  đầu, nhìn thẳng vào MING.
MING nhăn mặt nhíu mày, lấy tay vuốt tóc, thực tùy tiện cầm lấy một  bộ quần áo: “Anh đi thử xem.” Sau đó tiến vào phòng thay quần áo.
Nam Cung Phiêu phát hiện MING hơi khác thường, bèn hỏi: “Hắn sợ anh.”
“ừm.”
“Vì sao?”
“Một kẻ giả trộm cướp thì không có dũng khí đối mặt với bất luận kẻ nào.”
Nam Cung Phiêu có chút hiểu được gật gật đầu, quay đầu nhìn nữ nhân đi cùng MING, hình như có chút quen mắt.
“Cái nữ nhân kia là nữ sinh năm hai tại thánh nhân.”
“Anh làm sao mà biết?”
“Cô ta từng mời tôi ăn kem.”
“…” nam nhân này mị lực thật sự làm cho nữ nhân khó khăn cưỡng nổi.
Chỉ chốc lát, Senke từ phòng thay quần áo đi ra, Nam Cung Phiêu trực  tiếp để cho hắn mặc trên người, lấy ví tiền ra, rút thẻ bạch kim, mua  hết tất cả quần áo thích hợp với hắn.
MING vừa vặn cầm quần áo đi vào quầy, đồng dạng xuất ra thẻ bạch kim,  tầm mắt lướt qua KING, đặt ở trên người Nam Cung Phiêu, đánh giá từ  trên xuống dưới một phen. Lần trước ở nhà hàng cơm Tây nhìn thấy bọn họ  hôn nhau cuồng nhiệt, hiện tại lại chạm mặt ở phố xá sầm uất, hắn tựa hồ  cùng đôi tình lữ này rất có duyên.
“Sorry, xin làm nhanh cho!”
KING cố ý đem Nam Cung Phiêu kéo vào trong lòng mình, ngăn trở ánh  mắt của MING, lấy khuỷu tay hơi hơi đánh nhẹ vào ngực MING. MING lập tức  thống khổ nhăn mặt,nhíu mày.
Vừa mới tiếp xúc, KING lập tức cảm thấy được sức mạnh của thân thể  MING. Có lẽ hắn ta hẳn có một khoảng thời gian uống máu của mình. Nhưng  mà thân thể dường như còn chưa tiếp nhận máu ma cà rồng. Không có sức  mạnh khổng lồ của huyết tộc thì chính là một kẻ nửa người nửa quỷ.
Nam Cung Phiêu thoáng nhìn tầm mắt hơi tức giận của MING, vội vàng làm bộ trách cứ KING: “Anh yêu, khách khí một chút.”
“Bảo bối, anh không dùng lực.”
“Anh sức trâu sức bò, ai cũng không chịu nổi.” Cô quay đầu sang, mỉm  cười nhìn MING, “Thật có lỗi, bạn trai tôi hay xúc động, anh ấy không  cho nam nhân tới gần tôi.”
MING liếc mắt ngắm KING một cái, xoa xoa ngực mình, quơ quơ tay, tỏ vẻ không ngại.
Nữ nhân bên cạnh luôn luôn đánh giá KING, có vẻ ở nơi nào đó đã  gặp qua, nhưng lại không dám ở  trước mặt MING chào hỏi.
Nam Cung Phiêu tính tiền xong, Senke cầm quần áo của mình, ba người cùng nhau rời khỏi cửa hàng.
MING cầm lấy điện thoại, nhanh chóng chụp hình ba người bọn họ. Sau  đó bấm một dãy số, sau khi kết nối được, liền thấp giọng nói: “Giúp tôi  điều tra chi tiết ba người này.”
“Ai?”
“Ảnh chụp sẽ gửi cho anh, làm nhanh lên.”
“Được!”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện