[Dịch]Lười Phi Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 17 : Chương 17
.
Chậu hoa nhỏ Vương phi đang trồng trong vườn không biết tại sao lại muốn đưa đến thư phòng của Vương gia vậy nha , thường ngày không thấy Vương phi làm gì cả , chẳng qua khi tỉnh lại hơn phân nửa là nàng sẽ chăm sóc chậu hoa nhỏ này , hiện tại vì sao lại muốn tặng chậu hoa này cho Vương gia nhỉ ?
Nói đến chậu hoa nhỏ này nàng thấy thật kì lạ , từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao thấy qua loại hoa này , càng không biết nó tên là gì , khi nhìn kĩ lại , so với những cây hoa trong vườn còn đẹp hơn rất nhiều , mùi trong hoa tỏa ra rất là thơm , giống như Diệp tử đô như còn hơn thế nữa .
Khi ngẩng đầu lên , Thanh Liên đã nhìn thấy mình đã đứng ở trước cửa thư phòng , Vương gia đối với sự thay đổi của Vương phi , nếu Vương phi làm vậy thì tâm của Vương gia sẽ hướng về người , họ vốn là hai vợ chồng , nhìn bọn họ vui vẻ với nhau trong lòng cũng cảm thấy cao hứng , nhất định phải nói thật tốt về chuyện của Vương phi mới được , “cố lên cố lên cố lên”nàng tự cổ vũ mình .
Nếu như có thể , nàng sẽ dùng mọi cách ở trước mặt Vương gia nói thật nhiều lời tốt đẹp về Vương phi , để cho Vương gia càng thêm hiểu rõ Vương phi , sẽ càng thích Vương phi hơn .
Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên , lập tức tiếng nói lạnh lùng của Hiên Viên Mạch từ bên trong vang lên , “ Đi vào .”
“ Dạ.” Thanh Liên cung kính lên tiếng , nghe được giọng nói lạnh lùng của Hiên Viên Mạch làm cho nàng có hơi sợ một chút .
“ Ngươi mau cho ta xem loại hoa đó có là loại nào vậy ?” Hiên Viên Cảnh đã không còn bình tĩnh , lòng hiếu kì làm cho hắn không còn giữ lại một hình tượng nào cả , Phụ hoàng rất thích hoa bạch trà như lại bị nói là loại hoa bạch trà kém nhất , thật là thú vị nha . Cũng không biết chuyện này nếu truyền vào trong tai của Phụ hoàng sẽ có chuyện gì xảy ra đây , Lam Tề Nhi nói chuyện thật không nể nang ai hết .
“ Nô tỳ tham kiến Vương gia , ra mắt Thái từ điện hạ , Cảnh Vương điện hạ , Trầm phu nhân .” Thanh Lien cẩn thận hành lễ , Trầm phu nhân ở chỗ này , nàng ta chẳng lẽ vừa khi dễ Vương phi sao ? Cũng khó trách tại sao Vương phi lại muốn đưa chậu hoa này tới đây , nàng ta thật thiếu suy nghĩ .
Tại sao Vương phi tốt bụng luôn bị người khác khi dễ như thế , Thanh Liên tin tưởng sẽ có một ngày , Vương phi sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Cẩm Vương phủ .
“ Miễn lễ .” Hiên Viên mạch khoát tay một cái , ánh mắt chăm chú nhìn vào chậu hoa nhỏ trên tay của Thanh Liên , mấy ngày gần đây hắn thường đi Mạc Tâm các không có phát hiện ra nàng trồng hoa lúc nào cả , là do hắn chủ quan hay do mình không để ý .
Chỉ thấy chậu hoa trong tay Thanh Liên , là một hoa có cành lá rậm rạp không lớn không nhỏ , cành lá xanh biếc một màu , đóa hoa trắng không pha tạp một chút màu nào khác , chỉ có dưới đáy hoa có một điểm đỏ như hình giọt nước , như bị móng tay quào sơ ra .( )
“ Làm cách nào mới trồng được hoa sơn trà tốt như vậy ?” Hiên Viên Diệp lẩm bẩm nói , có những chuyện hắn còn chưa hiểu rõ lắm , Lam Tề Nhi thật biết cách giấu giếm tài năng của mình nha .
Liếc mắt nhìn Hiên Viên Mạch không nói lời nào , Thanh Liên lại nói tiếp : “ Vương gia hãy suy nghĩ đi , phàm là mỹ nhân , đều ôn nhu lịch sự , trên mặt lại có một vết đỏ , vốn sẽ không để mình chịu sự tổn hại nào , cũng sẽ không cho người khác làm cho bị thương , chỉ có lúc chọc ghẹo vẹt nuôi, chim nhỏ làm cho bị thương chảy máu , nếu nói vậy chỉ là chuyện bình thường . Như cánh hoa này lại có màu xanh, người khác sẽ tò mò cho là chuyện lạ , đó chính là lông màu xanh của vẹt .Nhưng nếu ngươi mặt đó bị thương , mỹ nhân này luôn cùng người khác đánh nhau , làm sao còn nói ôn nhu lịch sự chứ ?”
“ Ha ha , lời này vô cùng có ý tứ .” Hiên Viên Cảnh vỗ tay cười nói , có thể tưởng tượng lúc Lam Tề Nhi nói lời này vẻ mặt khả ái đến như thế nào ?
“ Đúng vậy nha , Mạch ngươi có được một bảo bối rồi đó .” Hiên Viên Diệp cảm thấy thật hối hận , lúc đầu sao không giành trước một bước nói lấy Lam Tề Nhi .
“ Vương gia , thiếp thân biết mình sai rồi , thiếp thân sẽ tới đó chịu tội với Vương phi tỷ tỷ .” Trầm phu nhân ủy khuất giống như sắp rơi nước mắt , nàng ai oán nhìn Hiên Viên Mạch , hi vọng hắn có thể an ủi mình một chút .
“ Ngươi đi đi .” Phất tay một cái , Hiên Viên Mạch cũng không nhìn nàng , rời đi sớm là tốt rồi , nha đầu kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta .
Trầm phu nhân nhắm mắt lại một chút , sau đó tức giận trừng mắt liếc nhìn Thanh Liên , không thể nhìn Lam Tề Nhi được nàng liền quay qua trừng mắt nhìn nha hoàn của nàng ta , cũng không làm cho nàng bớt tức giận được , “ Dạ , Vương gia , thiếp thân cáo lui .”
Phù , thật là nguy hiểm nha , Trầm phu nhân không phải là người dễ chọc vào , sau này nàng nên cách xa nàng ta một chút mới được , nàng cũng không muốn Vương Phi của mình chịu bất kì tổn thương nào hết , như vậy cũng tốt , vì chuyện này có thể chứng minh một điều Vương phi chủ tử từ bây giờ đã thật sự được sủng ái rồi nha , mới làm cho các nàng…nữ nhân này cảm thấy bị uy hiếp , nàng bị trừng mấy lần cũng không sao cũng đâu mất miếng da nào .
“ Mạch , phu nhân của ngươi thua rồi , còn Vương phi của ngươi lại thắng .” Hiên Viên Cảnh vỗ vỗ tay , cảm thấy mọi chuyện càng thêm thú vị , Lam Tề Nhi không cần làm gì cũng làm cho Trầm phu nhân thua một cách triệt để , đúng là không nhẹ không nặng nha .
“ Khụ khụ , Cảnh , ngươi không cần nói quá như thế .” Chuyện trong cung đã đủ phức tạp , mà chuyện trong phủ lại càng phức tạp chẳng kém gì , đều nói nữ nhân trong cung vì tranh thủ tình cảm không chừa một thủ đoạn nào , nữ nhân trong phủ cũng vậy , huống chi trong phủ của đệ đệ hắn lại có rất nhiều nữ nhân , hai bàn tay còn đếm không hết .
Hiên Viên Diệp cũng không muốn nghĩ nhiều nữa , hắn cảm thấy từ bây giờ , Lam Tề Nhi đã có chỗ đứng trong Cẩm Vương phủ không có ai có thể đụng đến được địa vị Vương phi này của nàng cả , mà Hoàng nãi nãi cũng có thể yên tâm được rồi , không cần phải an bài người chú ý cuộc sống của Lam Tề Nhi ở trong phủ , không cần sợ có người hại nàng nữa .
“ Đi xuống đi .” Hiên Viên Mạch nheo lại con mắt , trên mặt không thấy một chút biểu hiện nào , không người nào có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn được .
“ Dạ , nô tỳ cáo lui .” Thanh Liên cung kính đi ra khỏi thư phòng , trở về muốn xem Vương phi một chút , không biết còn tỉnh hay không nữa .
“ Ừ .” Gật đầu một cái , Hiên Viên Mạch đặt chén trà xuống bàn .
Trong thư phòng liền trở về sự im lặng lúc ban đầu , ba người không biết suy nghĩ chuyện gì , chỉ nghe thấy được tiếng hít thở , trong đêm ánh trăng treo trên cao chiếu sáng khắp mọi nơi .
“ Mạch , vậy chúng ta trở về trước nha .” Hiên Viên Cảnh đứng dậy đi tới trước bàn , nhìn gần lại thấy hoa sơn trà càng thêm xinh đẹp , trừ ánh nến chiếu sáng trong sân lộ ra vẻ chói mắt .
Hắn là tới tặng hoa , chưa từng nghĩ là hoa chưa tặng thì lại được đổi lại một chậu hoa còn tốt hơn thế , nếu ôm về trong phủ trồng , dù chỉ có một chậu duy nhất cũng rất đáng giá , sẽ làm cho các huynh đệ khác hâm mộ mình nha .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện