[Dịch]Lười Phi Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 13 : Chương 13
.
“ Vương gia , mời ngài sớm đi nghỉ ngơi .” Phúc bá bưng lên chén trà sâm thứ hai , nhìn Hiên Viên Mạch đang chăm chú vào cuốn sổ nhỏ , biết tính tính của hắn không thích nghe nói nhiều liền im lặng bước lui ra khỏi thư phòng , cẩn thận đóng lại cửa phòng .
Vương gia có nhiều chỗ không giống với các Vương gia khác , có thể tìm ra dấu vết cho dù là rất nhỏ , ví dụ như thư phòng của hắn không thích cho người khác tùy ý đi vào , cho dù là Vân trắc phi mà hắn sủng nhất cũng không cho bước chân vào , nhưng Vương gia thế mà ôm Vương phi vào thư phòng còn cho Vương phi nằm trên giường của hắn nữa chứ , có thể nhìn ra được là Vương gia đối với Vương phi rất là đặc biệt , vì hắn thấy được hành động của Vương gia là thỉnh thoảng liếc nhìn người đang nằm phía sau tấm bình phong , làm cho hắn thấy chắc chắn là như vậy .
Hay là Vương Gia chưa phát hiện bản thân của mình đang thay đổi từ từ , hắn hi vọng Vương gia cùng Vương phi tình cảm ngày càng thân thiết hơn thì tốt quá rồi .
Hiên Viên Mạch vuốt lông mày mấy cái , để xuống quyển sổ cuối cùng , mỗi ngày đều xem công văn nhưng vẫn không giải quyết hết được toàn bộ không khỏi có chút bực mình . Nha đầu kia thật là có số sướng , từ lúc lên xe ngựa liền có thể ngủ , cho tới bây giờ hắn nhìn quyển sổ một canh giờ , nàng vẫn ngủ như cũ không bị bất cứ gì ảnh hưởng vô cùng ngủ say sưa , trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười thỏa mãn, làm cho hắn muốn tức giận cũng không tức giận được .
Nhớ lại nàng ở trên xe ngựa nằm lên bắp đùi của hắn mà ngủ , ôm ngang hông hắn , hắn vừa cử động nàng liền giãy dụa càng thêm ôm chặt hơn , làm sao cũng không chịu buông tay ra , đầu nhỏ dán thật sát vào bụng của hắn , giống như trong mộng mơ cái gì đó mà cười rất là vui vẻ .
Trong nháy mắt muốn đem nàng bỏ ra , nhưng nhìn thấy nàng đối với hắn tín nhiệm cùng lệ thuộc như vậy , hắn không thể nào ra tay được , chỉ muốn ôm nàng nhẹ nhàng làm cho nàng an ổn ngủ ở trong ngực của hắn mà thôi , trên người nàng có mùi hương rất là dễ chịu , không có mùi son phấn , làm cho nguời khác cảm thấy vô cùng thoải mái , cũng không biết là nàng dùng cái gì mà ra được mùi hương như vậy ?
Ánh trăng treo nơi phía cuối chân trời , ánh trăng tinh khiết nhàn nhạt chiếu xuống trên vạn vật , ánh sáng dịu dàng càng thêm huyền dịu , trong gió đêm mang theo chút lành lạnh .
Mở ra cửa sổ , Hiên Viên Mạch đi đến trước giường , dưới ánh nến Lam Tề Nhi đang nhắm mắt ngủ , lông mi dày cong run run giống như cánh bướm vô cùng thật khả ái . Trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên một chút đỏ ửng, mi lá liễu , mũi cao cao , thêm cái miệng nhỏ nhắn màu hồng thật xinh đẹp vô cùng , da trắng như tuyết vô cùng mịm màng , mới nhìn qua một cái làm cho người ta rất muốn hôn nàng , không biết lúc hôn nàng cảm giác ra sao có giống như những gì hắn tưởng tượng không ta .
Bàn tay to ôm Lam Tề Nhi vào người sửa lại tướng ngủ không được đẹp mắt lắm của nàng , nếu không phải phản ứng của hắn nhanh nhạy thì tiểu nhân nhi trong ngực sẽ … lăn một đường xuống giường , cả người nàng nếu lăn từ trên giường xuống đất sẽ có bộ dạng gì đây ? Đột nhiên trong đầu nãy ra ý nghĩ xấu biết vậy hắn đã không đỡ nàng rồi , hắn bận rộn hơn nữa đêm mà nàng thì ngủ ngon vô cùng .
Có chút cố ý đem Lam Tề Nhi ném lên trên giường , hắn thì ngồi ở ngoài giường , không biết là có nên đem giường trong thư phòng tặng cho nàng ngủ hay không hay ? Hay là hắn nên rời thư phòng đi về phòng mà ngủ đây .
Lam Tề Nhi bị ném lên trên giường cũng không thấy tỉnh dậy , mà chỉ bất mãn cong miệng lên , chậc đầu lưỡi tới ba lần , quay đầu ngủ tiếp , trong tay không có đồ để ôm thao thói quen , tay nhỏ bé ở trên giường tìm kiếm , mất một lúc sau mới mò tìm được , thỏa mãn ôm vào trong ngực , mơ mơ màng màng mà tiếp tục ngủ .
Hiên Viên Mạch bất đắc dĩ nhìn cái đầu nhỏ bên hông , trong lúc nhất thời rất là im lặng , như vậy cũng còn chưa tỉnh , cho dù có đem nàng vứt bỏ ra ngoài mười dặm , chỉ sợ cũng còn chưa tỉnh lại , ngón tay thon dài khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của Lam Tề Nhi , những sợi tóc lọt qua ngón tay của hắn , cảm giác trong lòng mình có gì đó thay đổi làm cho hắn trở nên trầm lặng hơn .
Trong mộng cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn , Lam Tề Nhi mềm nhũn gục ở trên người Hiên Viên Mạch , chỉ biết là ôm hắn thật là thoải mái , trên người hắn có mùi vị thật là dễ ngửi , hoàn toàn ngay từ đầu nàng không biết người mình ôm là ai cả , chỉ muốn ôm hắn chặt thêm, chỉ cần nàng cảm thấy an toàn là được không cần so đo này nọ chi cho mệt . ( bà con ơi khúc này mình có chém gió một chút nha )
“ Lam Tề Nhi , cái nào mới là bộ mặt thật của ngươi đây ?” Ngón tay nhẹ vuốt gương mặt của Lam Tề Nhi , chỉ thấy nàng vẫn bình tĩnh mà ngủ yên , hơi thở vẫn đều đều .
Trả lời hắn chỉ là sự im lặng , Lam Tề Nhi ôm hắn ngủ càng thêm ngon giấc , thật lâu không có ngủ được an ỗn như vậy rồi , tuy trước kia có ngủ , đó là bởi vì không có chuyện gì làm chỉ giết thời gian mà thôi , giờ phút này mới gọi là ngủ thật sự , Hiên Viên Mạch làm cho nàng cảm giác rất là an toàn , ở cùng hắn giống như sẽ không co` chuyện gì xảy ra cả .
Âm thầm cười một tiếng , Hiên Viên Mạch nghĩ có lẽ mình bệnh rồi , nữ nhân trong ngực ngủ cực kì giống như một con heo nhỏ vậy, nàng làm sao có thể nghe được lời nói của hắn chứ , hắn chợt giật mình tỉnh lại mới phát hiện ra nãy giờ tự mình nói mình giống như là bị nàng thôi miên vậy , làm cho nàng ngủ ngon hơn .
Nha hoàn của nàng nói nàng giống như một con heo , suốt ngày trừ ăn chính là ngủ , trong vòng một ngày nhiều nhất chính là ngủ , vì ngủ cả cơm cũng không ăn . Nhìn nàng ngủ làm cho hắn thật muốn ngủ vô cùng , nàng làm cho hắn cảm thấy ngủ cũng là một loại hưởng thụ .
Bị nàng ôm thật chặt , hắn nghĩ muốn bỏ tay nàng ra để rời đi , trừ đánh thức nàng ra như hắn biết mình sẽ không nỡ , trong lòng vốn khống muốn đánh thức nàng dậy , thấy tướng nàng ngủ như một con heo nhò thât khả ái , cả người tỏa ra ánh sáng ấm áp như mùa xuân , hắn sẽ cùng ngủ với nàng một đêm vậy , đem giường cùng người của hắn đều tặng cho nàng một đêm , có lẽ hắn cũng có thể ngủ ngon được .
Vung tay lên , làm cho cả phòng đều tối lại , Hiên Viên Mạch liền nằm xuống bên giường , muốn đem tay Lam Tề Nhi bỏ ra khỏi người hắn , kết quả là làm cho nàng càng ôm hắn chặt thêm , khuôn mặt nhỏ của nàng dán sát vào trong ngực của hắn hơn , đối với phản ứng của nàng , làm cho hắn cảm thấy thật thỏa mãn , trong lòng giống như nở ra một ngàn đóa hoa vậy .
Thôi , để con heo nhỏ này tùy ý vậy .
“ Tam đệ , nguơi đang làm gì ở đây vậy ?” Hiên Viên Diệp khó có thời gian nên đi tới ngự hoa viên dạo một chút , gần đây công sự rất nhiều làm cho hắn không có thời gian để thở .
“ Đại ca , ta mới rảnh được chút nên mới đi ra ngoài giải khay một chút thôi .” Hiên Cảnh cười cười , thân là thái tử điện hạ mỗi ngày phải xử lý rất nhiều chuyện sao hắn lại không biết chứ , hắn không để ý đến chính sự nếu có thể trốn được thì liền trốn .
Hiên Viên Diệp nhìn hoa sơn trà màu trắng trước mắt , bên ngoài khó có thể nhìn thấy loại hoa sơn trà trắng này , nhưng trong cung lại có rất nhiều , bởi vì Phụ hoàng vô cùng yêu thích bạch hoa trà , phàm là chỗ nào có thì ngự hoa viên nhất định sẽ có . “Thiệt không có gì đặc biệt nha ? ”
Hắn đối với hoa sơn trà không có sự yêu thích đặc biệt , chẳng qua chỉ thấy đẹp mắt một chút thôi , tại sao lại phải đặc biệt như vậy ?
“Ha ha , Cửu đệ muội hẳn sẽ thích hoa này lắm .” Hiên Viên Cảnh nhớ tới đêm nghe được tiếng đàn đó , mấy ngày nay , dư âm vẫn còn vang lên tiếng đàn tối hôm đó , nàng đã làm được điều mình nói , nhớ tới sắc mặt khó coi của Lệ phi , cũng đủ làm cho hắn cảm thấy buồn cười rồi .
“ Nga , ngươi lại nhớ tới chuyện đó nữa sao ?” Hiên Viên Diệp đối với chuyện mình đã bỏ lỡ chuyện vui hôm đó chỉ có thế than thở mà thôi , không biết lúc nào có thể nghe được Cẩm vương phi đàn đây , con cá nổi trên mặt nước chơi đùa , hắn cũng muốn tận mắt xem quá .
Nhưng là đối chuyện nàng phạt Lệ phi nương nương , hắn lại tận mắt nhìn thấy được , những thứ quả Hỏa Long kia , đầu tiên Lệ phi đều vui vẻ ăn như không bao lâu sao nàng liền chịu không được mùi vị kia , nếu như ăn không hết coi như không tuân theo quy định , mà ngự thiện phòng lại không làm thức ăn khác , đã từ gặp qua nàng ăn xong lại ói ra bộ dạng rất là khó coi , hắn thật sâu sắc cảm nhận đó thật là một cơn ác mộng nha .
Thử hỏi : cho dù đồ ăn có ngon cỡ nào như nhiều quá khi ăn hoài cũng cảm thấy ăn không ngon chút nào cả .
Có lẽ sau này , Lệ phi thấy quả Hỏa Long sẽ sợ mà ói , trên mặt sẽ biến sắc , thật không cần dùng đao cũng có thể giết người , không cần phải đổ máu chút nào cả .
“ Ta cảm thấy nàng sẽ thích .” Trong trí nhớ lúc trước nàng không thích màu trắng , nhưng kể từ khi nàng tỉnh lại , luôn thấy nàng mặc quần áo toàn màu trắng , làm cho người nàng tỏa ra linh khí giống như tiên nhân .
“ Cũng được , ta đang chuẩn bị đi một chuyến tới Cẩm Vương phủ , ngươi có đi cùng ta không ?” Bảy ngày sau sẽ có sứ thần tiến cung , có một số việc cần nên sớm chuẩn bị , nếu nói không có lòng hại người như ý đề phòng người khác cần phải có .
Bọn họ nhân cơ hội có chuyện chán sự cần bàn bạc đến gặp Lam Tề Nhi luôn , “ Được , chúng ta cùng nhau đi .” Chuyện trong triều hắn thật không muốn nhúng tay vào , hắn đã có rất nhiều huynh đệ xuất sắc , hắn tin tưởng rằng không có hắn , bọn họ cũng có thể xử lý mọi chuyện tốt vô cùng .
“ Cảnh , ngươi thật vẫn tính toán muốn tiếp tục như vậy sao?” Hiên Viên Diệp bình thường sẽ không gọi thẳng tên hắn , chỉ cần có tâm sự mới gọi tên của hắn thôi , đệ đệ có bãn lĩnh gì hắn đều biết rõ , như hắn chính là không thích chuyện trong triều làm cho hắn rất là đau đầu vô cùng .
Mỗi lần nói chuyện về đề tài này , Hiên Viên Cảnh sẽ tìm cách trốn tránh , như hiện tại lại trốn không được , hắn cũng chỉ có thể pha trò , “ Đại ca , ngươi đừng nói đùa, bỏ qua cho ta đi , các người xử lý mọi chuyện còn dễ dàng hơn ta .” Có chút xấu hổ khi nói , hên là hắn không phải là lão đại , nếu vậy cũng không dễ dàng mà trốn tránh được trách nhiệm này .
“ Ai.” Hiên Viên Diệp bật cười , hắn chính là chưa từ bỏ ý định , dủ cho lời này đã nói rất nhiều lần như không có lần nào thành công cả .
“ Đại ca , Cửu đệ muội rất là vui tính , băng sơn đệ đệ của chúng ta đối với nàng rất là để ý .” Không nên nói là Hiên Viên Mạch không thích Lam Tề Nhi , chẳng qua là hắn chưa phát hiện ra tình cảm của mình thôi , người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê chính là đạo lý nói chính xác về chuyện này .
“ Ừ .” Mạch có thể được hạnh phúc hắn làm làm đại ca dĩ nhiên là rất vui , nếu như hắn không có được tình yêu như mình mong đợi thì hắn cũng hi vọng đệ đệ của mình được hạnh phúc là đủ rồi , Lam Tề Nhi là một cô nương tốt , ít nhất trong Lam gia cũng là một tiểu thư , chỉ có nàng là người duy nhất hắn cảm thấy vừa mắt mà thôi .
Hiên Viên Cảnh đối với thái độ bình thản im lặng của Hiên Viên Diệp , hắn cho là khi mình cùng đại ca nói chuyện này thì đại ca sẽ nói gì đó , như kết quả là đại ca của hắn chỉ trầm mặt nhìn về phía trước , tính hắn là người rất thích tự do không chịu sự bó buộc , vì vậy hắn cảm thấy mình đã thiếu nợ đại ca rất nhiều .
. . . . . . . . . . .
“Rầm rầm rầm . . .” Những đồ sứ tinh xảo từ cái một bị ném xuống đất , phátra tiếng vang thanh thúy , nha hoàn đứng bên cạnh không dám động đậy, chỉ sợ sẽ bị ném trúng lại càng sợ chọc giận chủ tử , đến lúc sợ sẽ bị hành hạ đến chết đi sống lại .
Lệ phi cảm thấy đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời của mình , nàng không nghĩ mình sẽ bị người tính kế , một ngày nào đó nàng sẽ cho con tiện nhân Lam Tề Nhi kia đẹp mặt ra vì dám đắc tội với nàng , nàng lớn như thế này chưa từng bị người khác chọc cho tức giận đến như vậy . Vốn tưởng nàng ta là người hiền lành chỉ phạt nàng ăn trái cây mà thôi , như không ngờ nàng . . . . không bao giờ muốn ăn loại quả đó nữa , cho dù đánh chết cũng sẽ không ăn , hiện tại chỉ nhìn sơ cũng làm cho nàng cảm thấy muốn ói , trong lòng vừa tức vừa sợ , nàng ta thật là ghê tởm .
Nàng vốn tên là Trầm Thu Tâm , tỷ tỷ của nàng là Trầm phu nhân Cẩm Vương phủ , nàng xem thư biết tỷ tỷ mình bị đối xử không tốt , muốn giúp nàng cho hả giận , sớm thăm dò biết được Cẩm Vương Phi này chỉ một quả hồng mêm mà thôi , nghĩ nàng ta sẽ dễ dàng đối phó được , chẳng lẽ nàng đã sai .
“ Nương nương , để nô tỳ đỡ ngài ngồi xuống .” Nha hoàn liền nói không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng .
“ Ta rất xấu hay sao mà ngươi không dám ngẩng đầu lên nhìn vậy .” Lệ phi hung hăng nhìn chằm chằm vào tỳ nữ , ….đúng là bọn nô tỳ ngu ngốc một chút cũng không dùng được , tất cả bọn họ không thay nàng nghĩ ra biện pháp giải quyết mà chỉ sợ hãi cúi đầu mà thôi .
“ Dạ , nô tỳ không dám .” Nha hoàn vừa nghe nói như vậy bị làm cho sợ lập tức quỳ gối xuống mặt đất , đầu gối chợt có một trận đau nhói ập đến , nhưng cố nhịn không dám cử động chút nào , trên mặt đất toàn là những mảnh sứ bị vỡ .
Lệ phi nhìn tỳ nữ quỳ rên mặt đất một cái , liền kêu nha hoàn khác nâng nàng dậy rời đi , “ Đem chỗ này thu thập cho sạch sẽ .” Bây giờ trong cung chỉ có Hoàng thượng là cưng chìu nàng thôi , nàng muốn cái gì thì đều có cái đó nên nàng rất muốn luôn ở bên Hoàng thượng , nếu không nàng cũng sẽ không có cái gì cả vì nàng biết tiến biết lui .
“Dạ.” mọi người đều thở phào nhẹ nhõm , hôm nay là tốt lắm rồi , Lệ phi nương nương hay nóng giận bất thường , bất quá vì suốt ngày ăn những thứ trái cây kia cũng thật sự rất là không chịu nổi . Đừng nói người khó chịu , chính là các nàng khi nhìn hay nghe cũng thấy khó chịu trong người .
Trong thâm cung , làm nữ nhân của Hoàng đế không làm cho người sủng mình thì không có cách nào mà sống bình yên trong cung được
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện