[Dịch]Lười Phi Khuynh Thành - Sưu tầm

Chương 11 : Chương 11

Người đăng: 

.
Hiên Viên Mạch nghe đến đó vốn không định nhúng tay vào , dưới ánh mắt hắn không nghĩ sẽ để cho người khác khi dễ Lam Tề Nhi , cho dù là Lệ phi , nữ nhân cho tới bây giờ hắn cũng để vào trong mắt , bọn họ …mặc dù là Vương gia sống ở ngoài cung , nhưng đối với phụ hoàng cùng hậu phi cũng coi như có một chút kính trọng , nếu ngày thường gặp phải cũng sẽ không khách khí chào hỏi một tiếng , trừ quen biết ở ngoài mà hắn coi như ngoại tộc , trong hậu cung hắn chưa bao giờ phải làm lễ với ai cả . Lệ phi tiến cung chưa tới ba tháng , nói nàng có thủ đoạn cùng với bản lãnh cũng được , tóm lại nàng là một nữ nhân có tính toán , nếu không được sủng ái đến như vậy mà không có người dám động thủ với nàng , không phải do nàng đối xử tốt với mọi người , chẳng qua là nàng khéo léo tính toán mà thôi . Đứng bên cạnh tiểu nữ nhân của mình , Hiên Viên Mạch không khỏi lo lắng cho tính đơn thuần vừa rất lười của nàng sẽ ăn thiệt thòi , hắn rất muốn giúp nàng . “ Phụ hoàng , nhi thần muốn trở về phủ trước .” Hiên Viên Mạch nhìn thẳng vào mắt Thiên Hằng Đế , giọng nói kiên định . “ Mạch nhi có chuyện gì bận à .” Thiên Hằng Đế lộ ra gương mặt tươi cười , hắn vẫn thường thấy gương mặt lạnh lùng của nhi tử thường xuyên , hiếm khi hắn thấy được nụ cười trên gương mặt đó , chuyện của nhi tử đã quyết định không ai có thể dễ dàng mà thay đổi được , cho dù hắn là vua của một nước . Thật là ghê tởm mà , Hiên Viên Mạch tại sao lại muốn đi về gấp như vậy , lại bỏ nàng một mình ở chỗ này , thật là quá đáng mà, không thèm quan tâm tới nàng gì cả , càng nghĩ càng thấy tức giận , gương mặt Lam Tề Nhi chuyển trắng rồi sang xanh vô cùng tức giận , đi thì cứ đi nàng quyết định sẽ không thèm để ý tới hắn nữa , lại càng không thèm nhìn tới hắn tránh cho nàng sẽ nhào lên người hắn cắn vài cái cho hả giận . “ Không có chuyện gì quan trọng cả , vì Tề nhi vừa mới khỏi bệnh thân thể còn chưa khoẻ , sớm nên trở về phủ để nghỉ ngơi mà thôi .” Hiên Viên Mạch nói dối mặt không đỏ , giống như trong lòng đang lo lắng cho sức khoẻ của nàng , mấy chuyện khác hắn không thèm để ý . “ Ách .” Lam Tề Nhi trong lòng mắng Hiên Viên Mạch vô cùng ác độc không ngờ lại nghe hắn nói những lời như vậy , mặc dù hơi khó nghe một chút như hắn không bỏ nàng đi một mình mà là muốn dẫn nàng cùng nhau đi , bỗng nhiên trong lòng thấy vui vẻ vô cùng , Lam Tề Nhi liền ngơ ngác đứng nhìn Hiên Viên Mạch , quyết định đem lời nói mắng hắn trong lòng rút lại toàn bộ . Xem ra Mạch đối với Cửu đệ muội vô cùng đặc biệt nha , hồi nãy nghe nàng nói chuyện to gan như thế mà vẫn muốn che chở cho nàng , làm cho hắn thật giật mình , hành động này nói cho hắn biết , Mạch đối với tiểu thê tử này rất có thiện cảm nha . “ Cẩm vương gia là đang đau lòng dùm cho Cẩm vương phi sao ? Nhưng người nhìn xem ta đã đem đàn lên rồi , chẳng qua là chỉ đàn một khúc thôi không có ảnh hưởng gì đâu nha ?” Lệ phi tựa vào trong lòng Thiên Hằng Đế , trong lòng cảm thấy lạnh run người , khí thế Cẩm vương gia thật không giống người người , chỉ là nhìn nàng có một cái đã làm cho nàng cảm thấy thật là áp lực vô cùng , vất vả lắm có một cơ hội như vậy muốn nàng buông tha , nàng không cam lòng nha . “ Mẫu hậu ngài cảm thấy phải làm như thế nào ?” Thiên Hằng Đế không hiểu tại sao Lệ phi lại kiên trì như thế ? Hắn nghe nói là Lam Tề Nhi có tài đánh đàn như chưa từng chính tai nghe qua , nên cũng rất là tò mò muốn biết một chút mà thôi . Quay qua nhìn Lam Tề Nhi một chút rồi lại nhìn vẻ mặt vô tội tràn đầy mong đợi nghe cầm Lệ phi , Thiên Hằng Đế cũng chỉ quay đầu nhìn về phía Thái hậu đang ngồi , không có trách nhiệm đem vấn đề khó khăn này quăng cho nàng xử lí . Hoàng đế nhi tử này thật biết xử lí mọi chuyện mà , cái gì làm không được là đưa qua cho nàng hết , thật làm nàng tức chết . “ Tề nhi ngươi cảm thấy phải làm như thế nào ?” Nếu như Tề nhi không muốn đàn nàng cũng không ép buộc , chẳng qua trong hậu cung Lệ phi sẽ truyền ra những chuyện không hay . “ Hoàng nãi nãi, Tề nhi đối với yêu cầu nhỏ của Lệ phi nương nương có thể nào không đáp ứng .” Lam Tề Nhi thản nhiên đứng lên , trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhu hòa , giống như một bông hoa trắng thuần khuyết đang nở ra làm cho nàng càng thêm sáng chói . Khi thấy nàng nở nụ cười thật đẹp , phảng phất đâu đây như thấy trước mắt có những bông hoa trắng trên cây đang rơi xuống do một cơn gió vô tình thổi qua mang theo mùi hương nhẹ ngọt ngào , Thiên Hằng Đế mắt khép lại , khi thấy nàng cười làm cho hắn nhớ tới một người . “ Thái hậu nương nương , Cẩm vương phi thật thích nói đùa , Lệ phi nào dám .”Nói tới đây , Lệ phi lập tức quỳ xuống trước mặt Thái hậu , cúi đầu lộ vẻ đáng thương . “ Lệ phi nương nương đang làm gì vậy , thật giống như là bổn vương phi đang khi dễ ngươi nha , nương nương nếu muốn nghe , Lam tề Nhi tự nhiên sẽ hảo hảo đàn một bản cho người nghe .” Nở nụ cười vui vẻ hướng về phía Hiên Viên Mạch , Lam Tề Nhi cảm kích trong lòng khi hắn che chở cho nàng , như vậy là tốt rồi còn lại tự mình nàng có thể giải quyết được , có lẽ do lười quá lâu nên người khác đều muốn khi dễ nàng tưởng nàng là con mèo bệnh mà . Chẳng qua chi là nụ cười này trong mắt Hiên Viên Mạch lại là ý khác , hắn nhìn thẳng vào trong mắt nàng phát hiện nàng đang diễn trò thật vui vẻ , hắn cũng biết mèo nhỏ lười không công kích người là vô hại , nhưng một khi nàng muốn công kích chỉ sợ người nọ sẽ không có kết quả gì tốt ,vì sao không thử nhìn nàng làm sao giải quyết Lệ phi phiền toái này , hắn cũng có thể giúp nàng một tay . “ Lệ phi ngươi đứng lên ngồi xuống đi , Cẩm vương phi đã chuẩn bị sẵn sàng .” Thiên Hằng Đế nhìn thẳng vào trong mắt Lam Tề Nhi nhìn ra những ý định khác của nàng , chỉ trừ nụ cười nhu hòa cái gì cũng không có , cũng làm cho hắn thấy cảm giác của mình quá nhảy cảm . “ Tạ ơn Hoàng thượng , tạ ơn Thái hậu nương nương .” Lệ phi từ trên mặt đất đứng dậy lui trở về bên cạnh Thiên Hằng Đế , im lặng mà nhìn . “ Tề nhi muốn đàn bài gì vậy ?” Thái hậu rất thích nghe Lam Tề Nhi đánh đàn , tiếng đàn của nàng làm cho người ta có cảm giác thật yên bình ấm áp vô cùng . “Hoàng nãi nãi lát nữa nghe qua chẳng phải sẽ biết liền sau .” Hiên Viên Cảnh liền mở miệng nói , hắn là người thảnh thơi nhất , thử nghĩ xem hắn vừa có bữa tối ăn , vừa nhìn người khác khiêu khích lẫn nhau , bây giờ còn có thể nghe được một khúc nhạc hay nữa , trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng . “ Tùy ngươi thôi .” Thái hậu bất đắc dĩ khoát tay một cái , nàng cảm thấy lời nói của tôn tử nhà mình rất có lý . Thiên Hằng Đế quan tâm nhất không phải Lệ phi mà hắn thường sủng ái , cũng không phải là vì Thái hậu , mà chính là đứa con lạnh lùng của hắn , tối nay hắn có chút lạ , theo ánh mắt hắn đang nhìn , dĩ nhiên là Lam Tề Nhi đang ngồi bên cây cầm , xem ra ánh mắt của Thái hậu so với hắn còn tốt hơn , vì nàng mà lộ ra nụ cười sâu xa im lặng ngồi nghe đàn . “ Lệ phi nương nương múa có thể dụ bướm ra cùng múa được không ?” Ngón tay lướt qua dây đàn , nàng ấy tính toán đến không lộ ra sơ hở , gian lận ở trên đàn chẳng lẽ chỉ muốn nhìn nàng xấu hổ đến như thế sao , đàn cổ Thất Huyền , có ba dạy đã bị làm đứt chỉ còn lại có bốn dây còn dùng được mà thôi , có nên cho nàng ấy biết sự lợi hại của mình hay không ? “ Cẩm Vương phi thật biết nói đùa , ai lại có thể có bản lãnh như vậy được ?” Lệ phi thu hồi lại sự bất mãn đối với Lam Tề Nhi, liền cười mấy tiếng rồi trả lời “ Ha ha , trước khi bổn vương phi đánh đàn , muốn cùng đánh cược một ván với Lệ phi có được hay không ?” Mở to mắt nhìn , Lam Tề Nhi thu tay lại , nàng cho dù không dùng sức dây đàn cũng sẽ bị đứt , nàng không phải là người để cho người khác khi dễ mà không đánh trả lại, vì lần này dám trêu chọc nàng sẽ phải trả giá đắt . Lệ phi mặt ngoài thì cười như trong lòng không cười , đột nhiên nổi lên một tia sợ hãi trong lòng , đàn kia không thể nào mà đàn được , nếu dùng sức dây đàn sẽ đứt , nàng có gì phải sợ , xem một chút nàng muốn đánh cược cái gì . “ Cẩm Vương phi muốn đánh cược cài gì ?” “ Rất đơn giản , nếu bổn vương phi có thể dùng bốn dây của đàn cổ làm cho cá từ trong nước nhảy lên mặt nước , thì Lệ phi có thể ở trên lá sen trong ao mà nhảy múa được không ?” Bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Lệ phi, đóa hoa này đẹp thì có đẹp thiệt , nàng không có trêu chọc nàng ấy , mà cũng muốn làm khó nàng , chẳng qua cuối cùng là không biết ai thua ai thắng đây ? “ Thật là thú vị , cá trong ao này không bao giờ nhảy lên trên mặt đất , Tề nhi thật có thể làm được sao ?” Thiên Hằng Đế đã nghe qua không ít người có tài đánh đàn cao siêu , như vẫn là lần đầu tiên nghe có người nói thế , làm cho hứng thú càng gia tăng thêm . “ Có thể được cũng có thể không được , thử qua chẳng sẽ biết liền sao?” Thật không biết vị hoàng đế muốn tình toán gì đây , nàng rất lười không muốn suy nghĩ đến chuyện làm mệt người . “ Lệ phi cảm thấy thế nào ?” Thiên Hằng Đế nghe Lam Tề Nhi trả lời như vậy cũng không nổi giận , hắn rất thích tính tình thẳng thắn của Lam Tề Nhi , trong cung đã thấy nhiều người nịnh nọt , nàng như vậy thật là mới lạ . “ Hoàng thượng . . . . . .” Lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng , Lệ phi nhìn thấy con mắt đang Lam Tề Nhi nhìn nàng ý nói ngươi sợ hả , làm cho nàng tức giận liền nói : “ Nếu Cẩm Vương phi không thể làm cho cá nhảy trên mặt đất thì sẽ bị gì nào ?” Lam Tề Nhi không hiểu tại sao mình lại là mục đích cho nhiều nữ nhân khác làm khó dễ như vậy , một chút xíu phép khích tướng cũng làm cho nàng mất kiên nhẫn : “ Vậy tùy Lệ phi nương nương xử phạt , nhưng nếu nương nương không làm được thì tùy bổn Vương phi xử phạt .” “ Được .” Nàng là Lệ phi , được Hoàng thượng sủng ái nhất trong cung , nàng không tin một Vương phi có thể làm được gì nàng . “ Có thể bắt đầu rồi .” Nhận được câu trả lời của nàng , Lam Tề Nhi suy nghĩ mình nên đàn bản nào đây, thử nghĩ xem nàng nên đàn bản gì đơn giản không cần thái quá , trước kia ở nhà có học rồi sau đó vô bộ đội đặc chủng cũng học không ít , vì thân phận không giống nhau , nàng có thể thay đổi mọi chuyện được . Bốn sơi dây đàn làm sao có thể đàn được , Tề nhi phát hiện đàn có vấn đề cũng không lên tiếng , Thái hậu có chút cảm giác bất bình cho nàng : “ Hoàng thượng , đàn kia có vấn đề , làm sao mà đàn được thiệt không công bằng nha .” “ Hoàng nãi nãi đàn này rất tốt , chỉ còn một sợi thì con cũng có thể đàn được .” Chỉ cần là nhạc khí cũng không làm khó được Lam Tề Nhi nàng đây , từng có một thời gian rất lâu nàng chính là thích dùng đàn một dây , cảm thấy thật đặc biệt chơi rất vui . “ Vậy thì được .” Thái hậu gật đầu , thật ra nàng cũng rất muốn biết cá nhảy trên mặt nước bộ dạng ra sao ? Yên lặng đem đàn ôm lấy, đem nó dựng thẳng đứng lên ở trên mặt đất nghiêng qua một chút cho dựa vào người đều chỉnh vị trí thật tốt , giờ phút này Lam Tề Nhi cảm giác là mình đang ôm đàn tỳ bà sau khi cải biến , cảm giác cũng không tệ lắm . Ở dưới ánh trăng , những ngón tay mảnh mai được đặt trên dây đàn , Lam Tề Nhi bắt đầu đánh đàn , trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh mang theo nụ cười ôn nhu , trong bóng đêm yên tĩnh , ở trong ao bên cạnh tiếng đàn du dương vui vẻ vang lên xung quanh , cảm giác vô cùng kì diệu . ( người đánh cá Vãn Quy ) là người nổi tiếng đàn khúc nhạc vi-ô-lông đó , chủ yếu là nói về người đánh cá vui vẻ ra biển đánh cá ,từ xa những con cá đang bơi tung tăng trên biển , mùa thu hoạch tới rồi , người đánh cá có thu hoạch tốt , thì cuộc sống của bọn họ sẽ càng tốt hơn , dọc đường đi có nhiều người đánh cá nở nụ cười vui vẻ , cả khúc nhạc đều nhẹ nhàng vui vẻ , mùa thu hoạch vui vẻ tới làm cho mọi người đều cười . ( đoạn này mình hơi chém một chút vì nhiều câu không hiểu lắm , mong các bạn thông cảm .) Lam Tề Nhi thể hiện tình cảm qua tiếng đàn , vang lên sự chân thành tha thiết , đoạn ngắn khúc nhạc chưa đàn hết một bài , những con cá trong ao từ từ nhảy trên mặt nước , một con nối tiếp một con , từ trong nước đang vui vẻ súng sướng vui đùa giống như những đứa con nít đang chơi đùa cùng với nhau , ngươi đuổi ta đuổi đều giống nhau , tiết tấu tăng nhanh con cá giống như càng cao hứng thêm , ở trên mặt nước nhảy lên nhảy xuống không ngừng . Cho đến khi tiếng đàn dừng lại con cá vẫn còn nhảy như cũ , Lam Tề Nhi nhìn mặt nước nở nụ cười , trước kia nàng thích ở trên biển kéo đàn vi-ô-lông , rất thích từ xa nhìn đàn cá heo bơi theo bầy đang chơi đùa trên biển , thì ra chỉ cần vui vẻ là được , phàm là sinh vật có linh tính đều có thể cảm nhận được . Hiên Viên Mạch nhìn chằm chằm vào nụ cười đến bình tĩnh của nữ nhân kia , giờ phút này hắn chỉ muốn đem nàng ôm vào trong lòng , không muốn cho người khác thấy được sự tốt đẹp của nàng . Nàng tựa hồ luôn luôn tạo cho người khác sự bất ngờ không lường trước được . “ Tốt , thật quá tốt , ha ha .” Thiên Hằng Đế vỗ tay cười to nói , tiếng ca ngợi vang lên , tất cả mọi người đang lắng nghe đều hoàn toàn phục hồi tinh thần lại , mới vừa rồi bọn họ thật thấy rất nhiều con cá đang nhảy . “ Đa tạ Phụ hoàng khen ngợi .” Bất kể như thế nào , nàng cũng không muốn cho Lệ phi có sắc mặt tốt mà thôi . “ Ừ .” Gật đầu , hắn rất tò mò muốn xem nàng xử phạt Lệ phi thế nào , thật đúng là xứng đôi với con hắn , cũng không bào giờ cho phụ hoàng này một chút mặt mũi , thích làm việc theo ý của mình . Lam Tề Nhi cặp mắt chuyển động , chu lên cái miệng nhỏ nhắn , khuôn mặt nhăn lại thành một chỗ , đúng lúc lại nhìn vào trong mắt Hiên Viên Mạch , trong nháy mắt như có sét đánh ngang qua , gương mặt chợt nóng lên , không có chuyện gì nhìn nàng làm cái gì , nàng cũng sẽ không tự kỉ cho hắn sẽ thích nàng . Nha đầu ngốc nghếch , trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng có nhiều nếp nhăn không làm cho nàng xấu đi ngược lại càng thêm khả ái đến như vậy , nàng sao có lại có thể mê người như thế , Hiên Viên Mạch không được tự nhiên dời đi ánh mắt , đối với nàng , hắn càng ngày không giống hắn hồi xưa nữa .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang