[Dịch] Lười Phi Có Độc - Sưu tầm

Chương 17 : Hộc máu hôn mê

Người đăng: 

.
Theo tư thế nghiêng người, tóc dài đến eo buông xuống bên cạnh cùng với dây lưng hòa trộn vào nhau nhảy múa trong gió nhẹ lộ ra vòng eo cực nhỏ, càng lộ ra dáng người uyển chuyển. Đây chẳng lẽ là chiêu vị phi tử kia trong hậu cung mới nghĩ ra để hấp dẫn hắn? Ủ dột trong mắt Quân Hạo Thiên dâng lên chút hứng thú, mặc dù phi tử trong hậu cung của hắn đông đảo, nhưng hắn vẫn chuyên sủng Ôn Tình, những phi tử khác có lẽ sẽ đưa ra một hình thức, nhưng đa phần bị hắn để không trong hâu cung chưa từng hỏi đến, thậm chí không biết sự hiện hữu của các nàng. Nếu là Quân Hạo Thiên trước kia có lẽ sẽ trực tiếp cau mày xoay người rời đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, bóng dáng này lại khiến hắn không kiềm chế được muốn đi về phía trước, có lẽ... Trong lòng hắn chua xót, hít sâu một hơi đè đau đớn này xuống, đang định cất bước đi về phía nữ tử kia, Đức Quý đột nhiên bước tới nói, “Hoàng thượng, Thái hậu có chuyện tìm, mời ngài nhanh đi điện Triêu Phượng.” “Có thể nói chuyện gì?” Quân Hạo Thiên nhìn Đức Quỷ thở gấp gáp hổn hển nhăn mày hỏi. “Nô tài không biết.” Quân Hạo Thiên nhíu nhíu mày, nói với Đức Quý, “Ngươi đưa nữ nhân kia...” Hắn nói được nửa câu đành phải dừng lại, bóng dáng mảnh mai dựa trên cây ngọc lan đã sớm mất tung mất tích, gió thổi qua, cuốn lên một chiếc khăn lụa trắng tinh trên mặt đất bay phấp phới, Đức Quý tinh mắt bước nhanh về phía trước nhặt khăn lụa lên khom người đưa cho Quân Hạo Thiên. Khăn lụa trắng tinh là chiếc khăn vuông, mặt khăn trắng tinh khiết không có nhiều họa tiết, chỉ có điều ở góc phải phía dưới thêu đóa hoa hướng dương xinh xắn, cánh hoa lấy chỉ tơ màu vàng thêu thành, mà ở giữa đống vàng nhạt này... Quân Hạo Thiên ngó kỹ mới nhìn ra một chữ “Noãn”, hắn không khỏi cười thản nhiên, chỉ cảm thấy khả năng thêu thùa này rõ là... Siêu phàm thoát tục! “Đức Quý, đi điều tra một chút khăn này là của ai.” Quân Hạo Thiên đi hai bước lại dừng lại dặn dò, “Không thể lộ ra.” Mà khoảnh khắc khi Đức Quý bẩm báo với Quân Hạo Thiên, ở bụi hoa đối diện, đúng lúc có tên thái giám đi qua bên cạnh Ôn Noãn, nàng vội vàng bước lên ngăn hắn lại: “Có thể làm phiền công công đưa ta ra cửa cung?” Tiểu thái giám không nhiều lời gật đầu xoay người, yên lặng không lên tiếng dẫn đường ở phía trước. Ôn Noãn thở phào một hơi, nàng ở ngự hoa viên vòng vo hồi lâu tìm không ra đường cũng không thấy người, dứt khoát tựa trên cây nghỉ ngơi tiết kiệm chút sức lực ôm cây đợi người. Khi nàng ôm cây gần nửa canh giờ sắp buồn ngủ thì cuối cùng có người tới, còn là một tiểu thái giám cực kỳ béo mập, rất hợp tính nàng. Ôn Noãn thưởng tiểu thái giám đưa nàng ra cửa cung, đang nhìn ngó chung quanh tìm xe ngựa của nàng thì có cung nhân bước nhanh về trước nói, “Vương phi, Vương gia đang trong xe chờ ngài, ngài nhanh lên xe thôi.” Quân Dập Hàn đã sớm xong xuôi chuyện còn đang đợi nàng? “Vương phi đi lâu như thế mới ra ngoài, trò chuyện với Thái hậu rất vui?” Ôn Noãn vừa vén rèm vào bên trong thì giọng nói trầm thấp của Quân Dập Hàn đã vang lên bên tai. Trò chuyện với nhau thật vui? Ôn Noãn khinh thường khẽ cười mỉa trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt ba phần vui sướng, “Thái hậu đối đãi với vi thê cực kỳ thân thiết, hôm nay lại gặp muội muội, dĩ nhiên trò chuyện với nhau thật vui.” “Ngồi bên cạnh vi phu.” Quân Dập Hàn giơ tay lên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Ôn Noãn rất “Dịu ngoan” đi sang ngồi làm gối dựa cho hắn. Hắn quả nhiên tựa đầu vào vai nàng, Ôn Noãn khẽ ngáp một cái, nghĩ tới cũng vừa đúng nàng nhân cơ hội này ngủ một giấc, lại nghe giọng nói khe khẽ truyền tới bên tai, có lẽ bởi vì khoảng cách gần, nàng cảm giác giọng nói này mang theo cuốn hút đặc biệt rất dễ nghe, chỉ nghe hắn nói: “Phu nhân rất thích đứa bé?” “Hả?” Ôn Noãn đang nghe tiếng xe ngựa lộc cộc buồn ngủ, nghe hắn hỏi điên khùng như thế cũng tùy ý hàm hồ đáp một tiếng. “Vi phu thấy ngày đó ở miếu Nguyệt Lão phu nhân cực kỳ yêu thích đứa bé kia, trước đây lại thấy Thái hậu phái người ban thưởng rất nhiều thứ trong phủ, hỏi kỹ phía dưới mới biết được phu nhân nói có lẽ đã có đứa bé của bổn Vương. Vi phu nghĩ đến phu nhân nhất định cực kỳ thích đứa bé.” Hơi thở ấm áp của hắn phả bên tai nàng, hài lòng nhìn vành tai đầy đặn biến thành màu hồng nhạt, tiếp tục nói, “Nếu phu nhân muốn có đứa bé như vậy, vi phu sẽ hoàn thành tâm nguyện của phu nhân, đưa một đứa bé cho phu nhân có được không?” “Ừ.” Ôn Noãn sắp ngủ mơ mơ màng màng đáp lại, chỉ cảm thấy giọng nói vo ve của Quân Dập Hàn bên tai thật ồn ào, chỉ muốn đuổi đi để cho hắn câm miệng, đừng ảnh hưởng mình ngủ. Nhưng sau khi đáp, giống như lại cảm thấy có gì không đúng? Ôn Noãn đảo đầu bột nhão suy nghĩ một chút... Nghĩ vào trong mộng. Bên môi Quân Dập Hàn nhếch lên nụ cười không rõ ý, nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở sâu cạn, hắn giơ tay khẽ đỡ đầu nàng, để cho nàng tựa vào trên vai mình, giúp nàng điều chỉnh một tư thế tương đối thư thái để nàng có thể nằm càng thêm yên ổn. Tròng mắt hơi lạnh xẹt qua thương tiếc rất nhỏ lúc nhìn trên vai, khi nàng ngủ, giữa hai chân mày cũng lộ ra mệt mỏi, đầu ngón tay khẽ nâng lên như muốn mơn trớn mặt nàng, cuối cùng lại vén rèm cửa sổ lên ném tầm mắt ra đường phố rộn ràng Khi Ôn Noãn tỉnh lại, sắc trời đã đen thui, vả lại đang ở trên giường, nàng ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ một chút, rất xác định chỗ mình ngủ trước đây ở trong xe ngựa, nhận khăn lau mặt từ Minh Nhi, nàng vừa lau vừa mở miệng hỏi: “Minh Nhi, ta về phòng như thế nào?” Trong vẻ mặt mơ ước của Minh Nhi mang theo hâm mộ, trong hâm mộ mang theo vui mừng: “Là Vương gia ôm tiểu thư về phòng.” Khăn mặt trong tay Ôn Noãn buông lỏng rớt trên giường, nàng hơi không dám tin nhìn thẳng Minh Nhi: “Em vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa.” Rốt cuộc ngự y cho hắn ăn linh đan diệu dược gì, lúc này mới hai ba ngày, từ đi bộ cũng cần người đỡ đột nhiên đến có thể ôm nàng xuyên qua hơn nửa Vương phủ đưa vào phòng?! Chẳng lẽ ngày ấy mình dẫn hắn leo núi thổi gió lạnh thật sự có thể có công dụng ngang ngửa cỏ linh chi của tiên? Nếu thật như vậy... Ôn Noãn căm phẫn nhìn đỉnh màn, nàng sẽ không kiềm chế được đi mua miếng đậu hũ đập chết mình. “Là Vương gia ôm tiểu thư trở về phòng.” Minh Nhi rất khẳng định lặp lại lời một lần nữa, nghi ngờ nói, “Tiểu thư, Vương gia săn sóc tiểu thư như thế, tiểu thư nên vui vẻ mới phải chứ, sao tiểu thư lại có vẻ mặt như thế?” “Không phải em không hiểu tâm tình của bổn tiểu thư!” Ôn Noãn che mặt, đầu vùi thật sâu vào trong chăn. Minh Nhi nhìn tiểu thư mông chổng lên trời vùi mặt vào trong chăn, trái tim rất chua xót, nàng vẫn có thể đoán ra mấy phần ý định của tiểu thư, nhưng kể từ sau biến cố ban năm trước, nàng thật sự không đoán ra được ý định của tiểu thư rồi. Nàng nhặt khăn giặt lại lần nữa, Minh Nhi nhìn chân mày Ôn Noãn rối rắm thành thành một đoàn, cuối cùng cắn cắn môi nói: “Tiểu thư, sau khi Vương gia ôm tiểu thư trở lại đã ói máu bầm, tiểu thư không nên đi nhìn Vương gia một chút sao?” “Hộc máu? Hôn mê?” Ôn Noãn nhấc đầu khỏi chăn, cặp mắt sáng lên nhìn Minh Nhi, giọng nói gần như vì cực vui mà khóc: “Sao em không nói sớm, làm hại tiểu thư ta sợ không ít.” Nàng gần như lập tức xuống giường chạy tới phòng của Quân Dập Hàn. Minh Nhi thở dài, ôi, Vương gia đáng thương, sao ngài lại cưới vị tiểu thư như vậy, khác hẳn với Vương phi bình thường, ngày ngày ước gì ngài chết để làm quả phụ! Nàng than thở hết sức rồi buông khăn lông trong tay xuống đang định dọn dẹp giường đệm, lại thấy đôi giày thêu vẫn còn ở chỗ cũ... Rõ là... Minh Nhi đã không biết nên nói gì cho phải rồi, dẫm mạnh chân rồi cầm giày thêu nâng váy chạy ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang