[Dịch]Lửa Và Nước Mắt- Sưu tầm

Chương 35 :  Đến lúc về nhà !

Người đăng: 

.
Trời đã về khuya , lá trên cành đưa mình theo điệu nhạc của cơn gió đang thổi . Ánh trăng trên cao vằng vặc , chiếu những tia sáng yếu ớt xuống nơi trần thế . Hòa vào những tia sáng nơi cốc nhỏ với hồ nước xanh . Bên con nước xanh trong đêm ấy , một người tướng to con vẫn đang ngồi nhìn hồ mà trầm tư . Ánh trăng xuyên qua những đám sương mù trắng hằn lên mờ mờ trên mặt nước . Người đang ngồi bên bờ nhìn bóng trăng màu trắng mà trầm tư , hồ nước vẫn lẵng lặng nhìn người trong đêm mà không đáp . Trăng đã bao nhiêu lần tuế nguyệt ? Đời người bao nhiêu lần thấy được trăng ? Đôi khi trăng thấy người , nhưng người không thấy trăng ! Hắn ngỡ ngàng suy tư , lâu rồi hắn không ngồi ngắm trăng . Hắn tự dưng bỏ sang việc tìm hiểu cái gọi là cảm nhận . Hắn ngắm nước trong hồ , cảm thấy lòng dịu lại rất nhiều thứ . Hắn cứ ngắm mãi , không biết đã qua bao lâu rồi . “ Phì ...phù...phù...phì...phù....” Tiếng thở gấp làm hắn đưa sự chú ý về thực tại . Hắn đưa mắt nhìn sang một nơi xa , ở nơi đó có một người vẫn đang chạy . Hắn ngồi trầm tư nhìn người đó , hắn cứ nhìn không biết đã qua bao lâu . “ Phù...phù...xong...xong..phù.... “ Người đang chạy dừng lại , hắn hai tay chống gối thở phì phò , lại cố gắng đi từ từ một cách khó khăn . Long lấy điện thoại ra nhìn : 12:01 phút . Long vẫn ngồi nhìn người kia , người kia sau 30ph đi vòng vòng thì hơi thở đều hòa lại . Đi dần về phía Long . Đứng trước mặt Long , quần áo ướt đẫm , gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi . Người đó lên tiếng hỏi : - Vậy ra em là học trò mới của thầy ? Long trầm ngâm nhìn người trước mặt , lắc đầu nhẹ nói : - Phải mà cũng không phải . Bịch ! Người kia ngồi xuống trước mặt Long . Người ngồi xuống cười cười : - Chắc là chưa ngộ đạo nên thầy chưa cho chính thức nhập môn . Chuyện hôm qua là do anh tưởng hai em đột nhập vào cốc . Có gì bỏ qua cho anh , nếu em làm học trò của thầy thì anh là sư huynh của em đó . Long cười cười , người này cũng là một người tốt . Long suy nghĩ một lát hỏi lại : - Anh tên là Sáu ? Người kia cười cười nói : - Phải , anh tên Sáu . Em tên gì ? Long trả lời lại : - Em tên Long . Anh là đệ tử của thầy bao lâu rồi ? Sáu cúi đầu suy nghĩ lát rồi đáp : - Cũng cỡ ba mươi năm rồi đấy . Thế nào ? Nhìn anh trẻ lắm phải không ? Thật ra anh đã hơn năm mươi rồi . Anh là học trò út của thầy , lúc đó đang chiến tranh , thấy thương xót nên thầy nhận anh làm học trò rồi cùng sống bên nhau đến giờ . Mặt Long nghệt ra nhìn người trước mặt . Đây...đây...đây chính là hơn năm mươi đây sao ? Ối trời ạ , sao khó tin quá vậy . Thấy mặt Long nghệt ra Sáu cười cười vui vẻ . Long lại suy nghĩ lát rồi hỏi : - Sao em mãi mà chưa ngộ ra được cái gọi là cảm nhận của Thần Dẫn Lạc hả anh ? Sáu nhìn lướt qua Long rồi cười nói : - Nể tình em sắp sửa làm sư đệ của anh nên anh sẽ giải thích cho một lần . Nhớ kỹ nhé ! Sáu làm ra vẻ nghiêm trang , cười cười đưa một ngón tay lên nói : - Vạn vật trên đời này đều có quy luật sống còn của nó . Con người , nước , lửa , gió , sấm sét vân vân đều có một quy luật vận hành riêng nó . Nước chảy , lửa thêu , sấm đánh , đất nuôi dưỡng , cỏ cây phát triển . Đó chính là quy luật , trên đời này chỉ có thần mới có thể lấy cái quy luật đó mà xài . Lấy sức mạnh của vạn vật mà sử dụng . Thần Dẫn Lạc chính là một cách để dẫn sức mạnh của vạn vật đi lạc khỏi quy luật vốn có . Lại dùng nó mà sử dụng ! Đôi mắt Long tròn xoe nhìn Sáu , Sáu thấy thế thì đắc ý cười cười nói tiếp : - Anh hỏi em , thác nước này chạy theo chiều nào ? Sáu chỉ sang thác nước nhỏ đang chảy xuống . Long nhìn sang rồi nói : - Từ trên xuống ! Sáu đưa ngón tay ra , chỉ từ dưới lên trên : - Hướng này thì sao ? Long im lặng nhìn . Sáu lại lấy ngón tay chỉ sang trái rồi sang phải , lại xoay một vòng nữa . Sáu cười cười hỏi : - Giống như mới nãy thì sao ? Long im lặng ! Hắn như vừa nghĩ ra cái gì đó . Sáu đưa tay ra cầm lấy tay Long , lại trước sự thắc mắc của Long mà đưa tay Long vào trong nước . Sáu quay sang hỏi Long : - Cảm nhận thấy gì ? Long nheo mày lại im lặng , Sáu cười cười đứng dậy xoay người bỏ đi , cởi cái áo ra vác lên vai , nói vọng lại một câu : - Anh đi ngủ đây , em cứ tiếp tục cảm nhận đi nhé . Long nhìn hướng Sáu khuất dần trong đêm , lại xoay sang nhìn cánh tay trong hồ nước . Có gì đó vừa hiểu ra , quy luật của vạn vật... Long nhắm mắt lại . Tiếng nước , tiếng gió , tiếng cây , tiếng hắn thở , tiếng cỏ , tiếng công trùng , tất cả như xuyên qua người hắn . Hắn cứ nhắm mắt như thế . Bên trong căn nhà lá , một ánh mắt vẫn dõi theo hắn đầy suy nghĩ . Người dõi theo hắn tên Phú . Phú nhìn Long miên man suy nghĩ , có cảm giác gì đó ấm áp mà chơi vơi . Ngày bình yên sẽ chóng qua lắm , Đời đến lúc thăng trầm thì chẳng bao giờ dừng lại , Nhớ lúc đi cùng mấy đứa bạn đây đó , Nhớ những bữa hẹn đứa trể , đứa hờn , Thần thời gian luôn thích trêu đùa người khác . Chớp mắt một cái , chuyện hôm nay chỉ còn là dĩ vãng , đến lúc mái đầu bạc da nhăn nheo mà nhớ lại tuổi trẻ . Ta đôi khi ước muốn thời gian dừng mãi mãi , Để làm gì nhỉ ? Ta sợ cái buồn , cái cảm giác của nhớ lại gì đó trong quá khứ . Ta cũng sợ mình sống mãi mãi , vì những kỹ niệm cũng không thêm được bao nhiêu . Trời ! có những luật hà khắc , Người ! lại như những đứa trẻ vô tư vâng lời . Cứ thế , một người dõi theo , một người nhắm mắt đến lúc sáng trời . Bửa cơm sáng mọi người đều cùng ăn , nhưng không ai dám lên tiếng nói chuyện sợ cắt ngang cảm ngộ của Long . Hắn ăn xong lại quay trở lại bên hồ nước nhắm mắt , thời gian cứ trôi qua như thế . Ngày một ! Ngày hai ! Đến ngày thứ ba ! Sáng trời , trong cốc ánh sáng chan hòa mọi nơi . Hơi nước bốc lên vân vù xoay quanh lấy mặt hồ , những con thú nhỏ chạy nhảy tung tăng . Vài nơi có tiếng gà gáy vang lại , Long ngồi kế bên hồ vẫn chổ củ . Long mở từ từ đôi mắt ra , hắn đứng từ từ dậy , đi đến bên căn nhà lá của ông đạo sĩ . Phú đang nói chuyện phím cười cười cùng ông ấy . Long đến ngồi kế bên Phú cười cười nói : - Hổm rày tết nhất mà làm phiền ông nhiều rồi . Cháu xin ba đi chỉ có ba ngày thôi , đến lúc phải trở về nhà rồi . Cám ơn ông rất nhiều mấy ngày qua . Phú im lặng không nói gì . Ông đạo sĩ vuốt vuốt chồm râu nói : - Cũng có phần hơi tiếc , già muốn mời cậu Long ở lại chơi ích hôm nữa mà trước mắt chắc là phải đợi dịp sau rồi . Thôi thì già cũng không kèo nài gì , chúc hai cậu một năm mới an lành , khỏe mạnh , ấm no , hạnh phúc nhé . - Mày ngộ được đạo rồi chưa vậy ? Phú thắc mắc nhìn Long hỏi . Long nhìn nhìn Phú thật kỹ lát lâu rồi cười khẩy xoay sang nói với ông đạo sĩ : - Cám ơn ông nhiều lắm , chúng cháu xin về ạ . Có dịp chúng cháu lại lên thăm ông sau . Phú giựt giựt môi , tên này...tên này đúng là thù dai thật . Bây giờ hắn còn trả đủa nữa cơ đấy . Long chào xong lại đứng lên đi ra ngoài , Phú thấy thế vội đứng lên chào chào ông đạo sĩ rồi đi theo Long . Ông đạo sĩ đi theo tiễn hai người đến trước cửa của An Lạc Lộ . Cười nói vài câu lịch sự rồi sai Trần dẫn hai người ra . Lần này Long không cần phải nhắm mắt , cứ một đường đi tới . Không thấy tiếng nhạc và tiếng con gái nữa , xung quanh đường đi lại có hàng trăm hàng ngàn lổ nhỏ khoét vào vách động . Mấy cái lổ này dùng để làm gì nhỉ ? Hắn cứ bước theo Trần và Phú , cả ba người im lặng mà đi ra . Đến lúc trở về không khí hiện đại của thành phố , hắn thở phào một cái . Cùng Phú đến lấy xe , đội nón bảo hiểm lên rồi từ giã Trần . Hai người lại cùng nhau chạy về Cần Thơ . Trần từ giã hai người , nhìn bóng lưng hai người xa dần thì lại quay lại An Lạc Lộ trở về trong cốc . Trần thấy thầy đang ngồi bên hồ nước , chỗ của Long ngồi ba bữa nay . Trần đến sau lưng thầy mình đứng đó im lặng . An Lạc đạo sĩ ngồi một lát , cả hai đều im lặng . An Lạc đạo sĩ lại mở lời hỏi : - Con có điều gì muốn hỏi ? Trần nghĩ một chốc rồi đáp : - Thưa thầy , hôm con dẫn hai người ấy vào cốc thì những tượng tiên nữ chúc phúc đều khóc lên đau đớn . Theo con biết thì ai nghe thấy lời chúc phúc của các tượng tiên nữ chúc phúc thì cuộc đời sau này sẽ đều rất may mắn , có khi là sẽ được sống ấm no hạnh phúc cả cuộc đời . Nên...con có phần khó hiểu . Ông già nhẹ nhàng đáp lại , vẫn đang nhìn ra mông lung : - Là vì số phận của người đó từ khi được sinh ra đã được định đoạt là đau khổ suốt đời này . Nên các tượng tiên nữ chúc phúc thấy cảm thương mà khóc thôi . Trần im lặng một hồi rồi gật đầu lui đi . Một người khác lại đến sau lưng ông già , cất giọng lên hỏi lại : - Thưa thầy , đạo pháp của thầy cao thâm khó dò . Con không nhìn ra Long đã ngộ đạo chưa , thầy có thể cho con câu trả lời không ? Ông già ngồi đó nhìn hồ nước sâu . Im lặng rất lâu không lên tiếng , người hỏi vẫn đứng ở phía sau . Sáu vẫn nhìn bóng lưng của thầy , mọi thứ đều lặng yên trong mặt phẳng đó . Giọng ông già bổng nhiên cất lên , phá tan cái yên tĩnh tịch mịch : - Thầy nhìn không ra , cả người đi chung với Long cũng không nhìn ra . Người ở phía sau trầm ngâm nhìn hồ nước . Ông già chậm rãi ngước mắt lên nhìn đám mây mù trên cao trầm ngâm . Gió , vẫn cuốn quanh từng cơn nhỏ .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang