[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 50 : Phân hưởng nhĩ đích cảm động
.
"Cháu luyện quả nhiên là công phu Bát quái môn chính tông. Bộ pháp thật ổn định, người bình thường không tốn năm sáu năm thời gian, thì cũng luyện không được công phu hạ bàn như vậy" Lão nhân mặc dù không dùng toàn lực, nhưng vừa mới vật Vương Siêu bay ra ngoài, nhìn thấy hắn rất nhanh búng người lên, trong lòng cũng khen ngợi.
"Được rồi được rồi, Vương Siêu, ngươi sao lại vừa thấy mặt đã động thủ" Chu Giai dùng giọng nói hết sức trách cứ đối với Vương Siêu. Một già một trẻ hai người này mới gặp đã thử tay, cứ như là không có ai bên cạnh. Nàng không thể trách cứ lão nhân, chỉ có thể nói với Vương Siêu.
"Ha ha ha ha" Lão nhân nghe thấy giọng của Chu Giai, phát ra tiếng cười sang sảng, "Cháu quả nhiên đã dẫn một người tuổi trẻ rất hiếu học tới tìm ta, ta đã nhiều năm chưa từng gặp qua người tuổi trẻ nào luyện Bát quái chưởng đến thuần thục như vậy. Được rồi, không cần thử tay nữa, chúng ta đi vào nói chuyện thôi".
Vương Siêu cũng không nói lời nào, yên lặng gật đầu, suy nghĩ xoay chuyển, tiêu thụ những thu hoạch thu được từ một phen thử tay này: "Lão nhân này võ công quả nhiên cao cường, một Hồi thân chưởng vừa rồi vật ra bay ra ngoài, dụng kình thật xảo diệu, vượt xa ta, cái này là ông ta đã lớn tuổi, thể lực suy kiệt, thua xa trạng thái đỉnh điểm khi còn trẻ".
"Quyền sợ tuổi trẻ" Một người dốc lòng luyện võ, thời kỳ điểm điểm chính là trong bốn mươi năm từ hai mươi đến năm mươi tuổi, nếu đã qua sáu mươi tuổi, vô luận ngươi là ai, vẫn bị tuổi tác ảnh hưởng, tay chân trở nên không linh hoạt, các cơ quan trong thân thể cũng bắt đầu suy kiệt, qua đỉnh điểm, sẽ từ từ mà đi xuống. Lão nhân đã tới chín mươi tuổi, vẫn còn có thể đánh được như vậy, thật sự năm đó công phu đã luyện tới cực điểm.
Cái này cũng do công phu nội gia, có thể giúp người ta dưỡng trụ khí. Nếu là người luyện ngoại môn công phu, như là cao thủ quyền Thái ở nước ngoài, cước đá thân dừa, tay chỏ đánh bao cát, bản sắt huấn luyện nghiêm khắc, toàn thân luyện cứng rắn, lực lượng rất lớn. Nhưng tổn thương đối với thân thể cũng rất lớn, ngay cả khi có thoa thuốc, cũng không có thể khôi phục lại. Bởi vì thuốc có ba phần độc, vô luận là thuốc gì, cuối cùng một ít dược tính cũng phải thông qua thận bài tiết ra ngoài, lâu ngày dược tính tích lũy, gây tổn thương thận.
Cho nên những người này đirnh điểm chính là hai mươi tuổi, qua vài năm ngắn ngủi, đã bắt đầu suy kiệt, cuối cùng thậm chí là đoản thọ. Không giống như nội gia công phu có thể dưỡng trụ khí, giữ cho đỉnh điểm cơ hồ xuyên suốt thời kỳ hoàng kim của thân thể con người.
Bất quá Vương Siêu trong lòng hiểu rõ, lão nhân mặc dù bởi vì năm tháng, gân cốt thể lực suy kiệt, nhưng đối với thời kỳ đirnh điểm của lão lúc trẻ mà nói, đối với người bình thường cùng một số người luyên võ mà nói, lực lượng mà lão có trước đây thực sự hết sức cường đại và kinh khủng.
"Ta khổ nổi chưa cùng cao thủ chân chính trao đổi, hiện tại lão nhân trước mắt, từng đã làm cảnh vệ bên cạnh Chủ tịch nước cùng thủ tướng, hơn nữa cũng là người từ chiến trường chém giết mà ra, kinh nghiệm chiến đấu khẳng định phong phú không thể nghi ngờ, ta còn phải thỉnh giáo một số biện pháp chống lại sự vây công. miễn cho lại bị người ta vây chém, khiến cho bản thân ứng phó không kịp".
Ba người thông qua cảnh vệ trước cửa, vào bên trong đại viện quân khu.
Vừa đi vào đại viện, Vương Siêu hơi đánh giá hoàn cảnh bốn phía một chút, bốn phía phòng ốc cũng không cao lớn, khắp nơi đều đơn giản, trong đại viện thật ra hết sức rộng rãi, thâm u, có mấy căn nhà tường hồng thấp thoáng trong rừng cây.
Phòng lão nhân ở là tầng thứ ba của một căn nhà, ba phòng một sảnh. Sau khi vào nhà, bên trong rất là sạch sẽ, trừ một số đồ nội thất bằng gỗ có vẻ cổ xưa ra, nhiều nhất chính là sách, cũ có mới có, dựng thẳng hàng chỉnh tề ở trên giá sách.
"Người tuổi trẻ, ngồi đi?" Ba người vào phòng, lão nhân bảo Vương Siêu ngồi xuống, Chu Giai lập tức nhu thuận đi pha trà.
"Dạ" Vương Siêu đáp ứng một tiếng, cũng không nói lời dư thừa.
"Chúng ta vừa mới thử tay, cũng đã biết công phu của cháu luyệ cũng không tệ. Bất quá ta muốn cháu luyện một bộ Bát quái chưởng đầy đủ cho ta xem được không? Không được thì cũng không sao?" Lão nhân nói rất khách khí, không có chút thân phân trưởng bối như trước.
"Đương nhiên là có thể" Vương Siêu đứng lên, đi tới chỗ rộng rãi giữa phòng khách, khai thế, thong thả diễn luyện, từ song hoán chưởng, đơn hoán chưởng, diễn luyện Ma thân chưởng, Nhu thân chưởng, trong thủ thế có đẩy, gạt, đè, uốn. Thân pháp xoay tròn, đạp bộ, không ngừng ngừng lại, đánh như nước chảy mây trôi liên miên không dứt, biểu hiện ra quyền thế tiêu chuẩn được danh sư chỉ dạy.
Một bộ Bát quái chưởng luyện xong, Vương Siêu hai tay nâng lên ngang mi tâm, rồi áp xuống bụng, mở miêng thổi khí, hơi thở quanh quẩn trong miệng, lao ra khỏi yết hầu, phát ra một âm thanh dài hết sức thanh thúy.
"Mời tiền bối chỉ điểm".
Lão nhân híp mắt tập trung tinh thần, sau một lúc mới cảm khái nói: "Sư phụ của cháu đúng là nhân vật không tệ, quyền thế chính xác, không chút sai sót, ta nhìn không ra có chỗ nào là không phù hợp. Cái này cũng không thể không khen ngợi. Cháu đã lĩnh ngộ tới tinh túy của Bát quái quyền, chỉ là hiện tại công phu chưa đủ tinh thuần mà thôi. Chắc là do thời gian luyện quá ngắn. Đối với luyện pháp, ta đã không thể chỉ điểm thêm cho cháu cái gì".
Nghe thấy người này nói, Vương Siêu nhớ ra một năm trước khi mình đang luyện công, Đường Tử Trần Tựu ở bên cạnh mắt nhìn không chuyển, chỉ hơi chút có chỗ không đúng, liền vội vàng ra tay chỉnh sửa.
Hắn hiện tại sở dĩ có tiêu chuẩn như vậy, mỗi một động tác, từ đầu, đến ánh mắt, đến cổ, xương sống, cánh tay, ngón tay, eo bụng, bộ pháp dùng kình đều hết sức đúng chỗ, đây đều là thành quả mà Đường Tử Trần đã tốn không biết bao nhiêu thời gian huấn luyện ra.
Nghe thấy lão nhân nói luyện pháp đã không thể chỉ điểm thêm gì cho mình, Vương Siêu thật ra cũng không nghi ngờ.
Nếu lão nhân nói mình luyện sai lầm rồi, phải chỉnh sửa lại, vậy Vương Siêu cũng sẽ không thể không nghi ngờ nhãn lực cùng động cơ của đối phương, nghi vấn luyện pháp của Vương Siêu, sẽ đồng nghĩa với việc nghi vấn những gì mà Đường Tử Trần dạy.
"Vậy làm thế nào mới có thể từ minh kình luyện đến trình độ ám kình?" Vương Siêu hỏi.
"Cái này cần phải có thời gian từ từ tích lũy, công đáo tự nhiên thành. Không thể gấp được, từ từ sẽ đến. Từ minh kình chuyển sang ám kình, là cái chất của quyền thuật sẽ tăng vọt, có người luyện quyền cả đời cũng tới không được bước này. Ám kình là tâm cùng ý hợp, ý cùng khí hợp, khí cùng lực hợp kết quả của nội tam hợp vận hành, tâm cùng ý là ngọn nguồn của lực lượng ám kình, cho nên luyện ám kình trước tiên phải luyện ý chí cùng tâm của bản thân phải rõ ràng" Lão nhân một bên nói chuyện, một bên suy tư, hình như đang suy nghĩ làm sao đem ý tứ nói ra một cách đơn giản mà rõ ràng nhất.
"Cháu biết đạo lý nội tam hợp, ám kình cháu cũng biết là sự tình gì xảy ra. Nhưng cụ thể làm thế nào để luyện ý chí cùng minh tâm (tâm rõ ràng), cháu hy vọng có thể từ kinh nghiệm của ngài, có thể có sự chỉ dẫn" Vương Siêu ngữ khí trầm tĩnh có lực.
"Làm thế nào để luyện ý cùng minh tâm?… kinh nghiệm của ta…" Lão nhân lại nheo hai mắt, như đang nhớ lại, cũng không biết lão đang suy tư tới năm tháng nào.
Cả phòng tĩnh lặng, Vương Siêu không nói lời nào, Chu Giai sau khi pha trà xong, cũng không có hứng thú cùng hai người nói chuyện, đi tới một gian phòng khác để xem sách.
"Lý gia gia cùng Vương Siêu hai người này không hổ là đồng môn, vừa thấy mặt, ngay cả tên cũng không hỏi, đã bắt đầu chuyên trò rất hợp ý" Chu Giai một bên tùy ý đọc sách, một bên trong lòng thầm nghĩ: "Cũng không biết một già một trẻ này còn nói bao lâu nữa, đừng có suốt đêm là được rồi. Bổn tiểu thư cũng không muốn phát khùng như bọn họ, hiện tại đã mười giờ tối rồi, cũng nên rời khỏi đây, mai lại tới".
Nghĩ tới đây, Chu Giai đi ra: "Lý gia gia, chúng cháu phải đi rồi, người sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng cháu lại đến thăm người. Vương Siêu, chúng ta đi thôi. Không nên quấy rầy Lý gia gia nghỉ ngơi".
"Cô cứ đi trước đi" Vương Siêu hơi cau mày một chút, rồi nói với Chu Giai.
"Cậu…" Chu Giai không khỏi có chút bực mình, không biết nên nói cái gì nữa.
Hai người này nói chuyện với nhau, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của lão nhân, ánh mắt của lão chợt lóe, từ trong trầm tư tỉnh táo lại, sau đó cũng cau mày một chút, phảng phất không thích bị cắt ngang dòng suy nghĩ như vậy.
"Người già, suy nghĩ có chút theo không kịp. Vừa mới nghĩ ra một đầu mối, lại bị cắt đứt, cũng không thể tiếp tục nữa, cũng không biết nói cái gì" Vươn hai tay ra, day day huyệt Thái Dương của mình một chút, lão nhân bộ dáng có vẻ đau đầu.
Chu Giai nghe xong, lập tức hiểu ý, lão nhân trách cứ nàng cắt ngang suy nghĩ của mình, trên mặt lập tức đỏ bừng lên, có vẻ hết sức xấu hổ.
Lão nhân sau đó có chút cảm giác mình nói cũng không ổn, lại phát ra tiếng cười sang sảng "Gia gia nói có chút quá, cháu cũng không cần để ở trong lòng, cũng không có ý trách gì cháu đâu. Bất quá người già chúng ta, cùng với người trẻ tuổi này nói chuyện, cháu cũng không có hứng thú, khẳng định là nhàm chán, cũng nên về trước đi, ngày mai trở lại thăm gia gia là được rồi".
Chu Giai bị lão nhân vừa nói vừa cười, cũng gật đầu, "Vâng Lý gia gia, cháu đi trước. Vương Siêu, cậu cứ ở lại trò chuyện, khi nào xong thì gọi di động cho ta".
Biết Chu Giai tại Bắc Kinh khẳng định là có chỗ ở, Vương Siêu cũng không cần lo lắng, vì vậy gật đầu.
Đợi Chu Giai đi rồi, lão nhân lại chìm đắm trong trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới mở mắt ra, hơi khó khăn nói với Vương Siêu: "Ta cũng không biết làm thế nào mới nói rõ ràng được với cháu, có một số điều, cũng không thể dùng lời mà nói ra được. Có thể là người thực sự khi già đi, có lối suy nghĩ mà ngôn ngữ cũng khó mà biểu đạt ra được, nghỉ ngơi đêm nay, sáng mai đầu óc của ta sẽ xoay chuyển tương đối mau hơn. Cháu cũng ở lại đây đi, để tránh khi ta đột nhiên linh quang chợt phát, nghĩ ra điều gì đó, cháu lại không có ở đây, mà càng kéo dài thì lại càng dể quên".
"Được rồi" Vương Siêu lên tiếng, dưới sự an bài của lão nhân, đi vào một căn phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Vương Siêu rời giường, ra rừng cây bên ngoài luyện quyền, trời dần dần sáng rõ, chim chóc trên ngọn cây cũng đã ríu rít kêu lên.
Vương Siêu vừa mới trở lại phòng, để xem lão nhân đã thức hay chưa, đột nhiên, có mấy chiếc xe từ cừa quân khu chạy vào. Mấy chiếc xe này trông cũng hết sức bắt mắt, chay trước nhất là một chiếc xe đen tuyền, Vương Siêu nhận ra đó chính là xe Rolls Royce xa hoa nhất thế giới.
Nhãn hiệu của chiếc xe này Vương Siêu cũng đã từng nghe Trương Đồng nói qua, rất nhiều mẫu giá hơn ngàn vạn, có những loại phát hành với số lượng hạn chế trên thế giới, giá cũng cực kỳ mắc, hình như tới cả vài tỷ.
Ngoại trừ chiếc xe này, mấy xe đi theo cũng rất hào hoa, Hummer, Lincoln, Ferrari đều có. Hơn nữa mỗi kiểu đều khác với loại mà Vương Siêu trước giờ từng thấy qua, hiển nhiên cũng thuộc dòng cao cấp cực kỳ đắt tiền.
Bốn chiếc xe chay vào rồi từ từ dừng lại trong bãi đậu xe trước một căn lầu, từ trong chiếc Rolls Royce đi đầu bước ra mấy người, trong đó người cầm đầu là một trung niên khí vũ hiện ngang.
Trung niên này giở tay nhấc chân, trên người đều tản mát ra một cổ khí tức cao cao tại thượng, hiển nhiên là người quyền cao chức trọng, thường xuyên ra lệnh mới có uy phong khí thế như vậy.
Vương Siêu so sánh trung niên này với Thị ủy thư ký Chu Thiên Lương, phát hiện Chu Thiên Lương ở trước mặt người này, động tác và khí tức uy thế của hai người, cứ như là người lớn gặp con nít.
"Người này địa vị vượt xa Chu Thiên Lương".
Vương Siêu quan sát người này, lập tức rút ra kết luận như vậy.
Sau đó, từ chiến xe Hummer bên cạnh đi xuống một cô gái có vẻ cao ngạo, mặc trang phục hết sức có khí chất, Vương Siêu cũng từng ở công ty của Trương Đồng thấy qua không ít cô gái là khách hàng giàu có, nhưng cũng chưa có cô gái nào có khí chất như vậy.
Cùng lúc đó, từ trên xe Lincoln, Ferrari cũng đi xuống mấy người nam nữ tuổi còn trẻ. Đều là mười phần quý phái.
Một đám người này, làm cho trong đầu Vương Siêu tràn ngập mấy chữ "hào môn" "thế gia".
Một đám người này hình như là người một nhà, sau khi xuống xe, còn có mấy vệ sĩ mặc comple đen đi theo, mang theo một ít đồ vật, đi vào thang lầu.
Vương Siêu một lát sau, cũng đi vào.
"Nơi này là đại viện quân khu, ở bên trong cũng là những nhân vật cấp nguyên lão, những người này có thể là tới thăm" Vương Siêu đối với sự xuất hiện của đám người này tại đây, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Trong lúc Vương Siêu vừa mới tới cầu thang, đột nhiên trên lầu hai truyền đến một tiếng hét phẫn nộ của một lão nhân.
"Cút đi, tất cả cút đi cho ta, các ngươi đều là một lũ khốn kiếp, ai cần các ngươi đến thăm!" Sau đó, phành một tiếng vang lớn, hình như có vật gì đó bị vất ra ngoài cửa sổ, rơi xuống trước lầu.
"Lão gia tử bị ấm đầu rồi, ba mẹ, con đã nói không đến rồi, ba mẹ cứ muốn tới. Bây giờ thì tốt rồi!" Một thanh âm thiếu nữ thét to lên.
"Đúng vậy, đúng vậy, cái lão khốn kiếp này!" Một thanh niên tuổi còn trẻ thấp giọng mắng.
Tiếng bước chân truyền đến, Vương Siêu ở tại thang lầu nhìn thấy mấy người vừa rồi cao ngạo đi lên đang tức giận mắng chửi đi xuống, mấy nam nữ trẻ tuổi lại càng hùng hùng hổ hổ.
Vương Siêu nghiêng người nhường đường, để cho những người này đi xuống, liền thấy mấy người này lên xe rồ máy một lèo ra khỏi cửa quân khu.
"Đám con nhà quý tộc này xem ra đã bị lão nhân cho ăn quả đắng rồi?" Vương Siêu trong lòng nghĩ tới, cũng không thèm để ý nữa, đi lên lầu ba, về lại phòng của ông cụ Lý.
Vừa mới đẩy cánh cửa khép hờ ra, vừa đi vào, Vương Siêu đã phát hiện ông Lý đang cùng một lão nhân mặc một bộ quân phục giản dị ở phòng khách kích động chuyện trò.
"Lý lão ca, người nói ta từng đi theo Chủ tịch cùng Thủ tướng, biết bao gian khổ đổ máu vì giang sơn này, thật vất vả mới đẩy lùi sự áp bức, bóc lột nhân dân của đám quan lại địa chủ. Không ngờ đến bây giờ, đám con cháu của ta lại trở thành quan lại địa chủ, cưỡi trên đầu nhân dân mà tác oai tác quái, bộ dáng hủ bại không thể chịu được, thậm chí so với những tên đó chỉ có hơn chứ không kém…"
"Lý lão ca, người nói đi, cứ như vậy, sau khi ta chết đi, ta làm sao đối mặt với những chiến hữu đã hy sinh. Hu hu… hu hu…" Lão nhân này vừa nói, thanh âm nghẹ ngào, "Ta còn có mặt mũi nào để đi gặp Chủ tịch, đi gặp Thủ tướng!"
Nói tới đây, lão nhân cũng nói không được nữa, nước mắt rưng rưng, khóc như một đứa bé vậy.
Vương Siêu đột nhiên trong lòng dâng lên một sự cảm động khó hiểu.
Hắn nhớ ra biết bao nhiêu sự tình của cả một nửa thế kỷ trước.
Người như vậy, tinh thần như vậy.
Rất nhiều người giống như lão nhân này cùng nhau tụ hội lại. Thiên thiên vạn vạn tinh thần như vậy ngưng tụ cùng một chỗ. Còn có cái gì có thể chiến thắng?
"Từ trong cảm động tìm kiếm lực lượng…" Vương Siêu trong đầu hiện lên một câu nói của Đường Tử Trần: "Luyện ý, minh tâm…"
Sau khi ông Lý cũng lão nhân mặc quân phục di ra, nhìn thấy Vương Siêu ở cửa, nghe thấy Vương Siêu trong miệng thì thào tự nói, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.
"Cháu nói không sai, chính là ý cảm động, trong cảm động mới có lực lượng, mới có thể luyện ý, minh tâm. Mới có thể chân chính nội tam hợp. Đó là điều mà hiện tại cháu còn thiếu, chính là sự cảm động khiến cho người ta có thể phát triển. Quyền thuật của ta, là vào năm đó trên đường trường chinh mà đại thành. Ta không thể dạy cháu điều gì, nhưng ta có thể chia xẻ cảm động của ta cho cháu, cháu sau này có thể từ trong đó học được bao nhiêu, thì phải xem duyên phận của bản thân".
"Cháu theo ta đến đây" Ông Lý dẫn Vương Siêu đi vào trong thư phòng của mình, mở một hộc tủ, từ bên trong lấy ra một cây kèn màu vàng bóng loáng.
Trên cây kèn có buộc một sơi dây đỏ.
Tu, tu! Ông Lý cố lấy hơi, thử thổi hai nốt, phát ra thanh âm lanh lảnh.
Vương Siêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe, chăm chú nhìn ông cụ.
Bộ ngực ông cụ đột nhiên phồng lên, quần áo trên người bên trong tựa như có những con rắn lớn bò quanh, trông tình hình rõ ràng là khí tức đã vận đến cực điểm.
Cây kèn đang thổi nên một bản nhạc.
Vương Siêu nghe ra trong điệu nhạc dân ca như chất chứa sự nhiệt tình. Thanh âm từ trong kèn truyền ra, mỗi một hơi đẩy ra đều như là một mũi tên rất dài bắn thẳng ra.
Quần áo của lão nhân dưới sự ảnh hưởng của kình lực mà phồng lên, vang lên những tiếng phần phật. Chú ý tới động thế hít thở trên người lão nhân, nghe tiếng kèn tỏa ra. Tâm trí của Vương Siêu dần dần lan tỏa ra, cho đến cuối cùng, hắn nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu vẫn vẽ ra rõ ràng từng luồng khí tức của lão nhân khi thổi kèn.
Một lúc lâu, khi thanh âm cuối cùng biến mất trong không khí, Vương Siêu tỉnh lại, nhìn thấy lão nhân đang mỏi mệt ngồi ở bên bàn, khoát tay áo với mình.
"Quyền thuật cùng cảm động của ta, đều đã diễn tả ở trong một khúc “Thập tống hồng quân” này. Cháu đi đi".
Vương Siêu nói: "Cảm động của người, quyền thuật của người, cháu đều đã bhiểu. Đích thực là lực lượng vô địch" Nói dứt lời, hắn rời khỏi nhà của lão nhân.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện