[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa 2
Chương 07 : Cam bái hạ phong
Người đăng: PinkRain
.
Chương 7: Cam bái hạ phong.
Quyền kình bụp bụp bốn phía, không khí như bọt nước.
Đó là va chạm của hai đại tuyệt đỉnh cao thủ, một người là vua ngạnh công Lý Hàm Sa, một người là Vương Tây Quy “cao thủ đại nội”. Người có thể làm bảo vệ theo sát bên thủ trưởng, vậy tuyệt đối là người xếp thứ nhất trong trăm vạn quân.
Lý Hàm Sa luyện thành Hổ Gầm Kim Chung Tráo, Long Ngâm Thiết Bố Sam, hoàn toàn xứng đáng là vua ngạnh công.
Ai có thể ngờ được, một tên công tử bột con quan lại có thể là đại sư võ học?
Quyền và quyền va chạm vào nhau, tiếng cơ thịt đấm đá truyền ra xa, đây đúng là thuần túy so bì cường độ xác thịt, độ bền vững kiên cố của xương cốt.
Thần hình Lý Hàm Sa hơi lung lay một chút, nhưng bàn chân không nhúc nhích một tí nào, dường như đã cắm rễ vào sâu dưới đất.
Nửa thân trên của anh tay lay động, kéo theo mặt đất nơi sân nhỏ lay động theo.
Gió thổi đại thụ làm trăm cành cây lay động theo.
Anh ta một bước không di chuyển, anh ta chính là mặt đất, mặt đất chính là anh ta.
An tĩnh nhẫn nại bất động như mặt đất, đó là Địa Tạng Vương bồ tát.
Còn Vương Tây Quy thì thân hình liên tiếp lùi lại, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng nổ vang, giống như một giây pháo nổ đùng đùng, đó là vì để hóa giải một chút cơ bị căng ra và bị trật khớp xương của cú va chạm vừa rồi.
Lực xung kích một quyền này của Lý Hàm Sa đối với anh ta không kém hơn bị một chiếc xe hơi đang chạy nhanh đâm thẳng một cái.
Cả cái sân nhỏ đâu đâu cũng thấy cảnh tan hoang.
Nền sân mảng lớn bị lật lên, gạch đá tán loạn.
Đám người Lý Kinh Long cùng Lý Trầm Sa, Vương Nguyên thì tránh ra xa từ lâu, đứng ở trên hành lang có vài tên cảnh vệ đi lại cẩn thận bảo vệ bọn họ.
Vài người này nhìn vào bên trong sân nhỏ, không dám tin con người lại có lực phá hoại lớn như vậy.
Lý Kinh Long giống như lần đầu quen biết Lý Hàm Sa, ánh mắt sắc bén, ông là quân nhân đã từng tham gia chiến tranh, đương nhiên có thể giữ vẻ trấn tĩnh, lúc trước vẫn cho là đứa con trai của mình là tên công tử bột, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
“Hảo!” Vương Tây Quy hít vào một hơi thật sâu, khí huyết ổn định trở lại: “Tu vi võ học của ngươi đã đến cấp độ xa như vậy? Bất động, thần biến. Làm thế nào tu luyện thành vậy? Còn nữa trên người của ngươi có sát khí, đó là trải qua chiến đấu nhiều lần không ngừng gọt dũa, trên tay nhuốm máu bao nhiêu mạng người mới có thể đủ để bồi dưỡng ra khí thế như vậy?”
“Ý nghĩ của ta như đao, nhân mạng như cỏ....” Lý Hàm Sa hơi thở dần dần lắng lại, dường như không muốn nhớ lại những năm tháng tanh mùi máu đó.
“Ta muốn xem xem, ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu.” Vương Tây Quy đột nhiên lay động, nhảy phốc đến, nhanh như ma quỷ, chưởng như đao, chém nghiêng lại.
Bát Quái chưởng, Bát Quái bộ, du long thân pháp.
Lý Hàm Sa lắc lắc đầu, nhắm lại đôi mắt, thân thể đột nhiên chuyển một vòng lớn, khí đến nơi nào cơ hoành nần nẫn, da thịt lồi lên rung động.
Mạch máu bắp thịt trên thân anh ta từng đường từng đường như mãng xà quấn quanh lại còn dần dần biến thành tươi sống.
Người anh ta hình như không phải là do tạo thành từ máu thịt mà hình thể là do từng con từng con mãng xà hợp thành.
A….
Anh ta hú dài một tiếng, thanh âm như lò xo vút cao lên bầu trời, xuyên sắt nứt đáh, kính cửa sổ khắp nơi trong khu dinh thự đều bị chấn động phá vỡ.
Sau đó, cánh tay anh ta vung ra, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành vài chục, đến cuối bóng quyền trùng trùng lớp lớp, bốn phương tám hướng đều là nắm đấm của anh ta.
Ầm ầm ầm ầm ầm…
Bất kể Vương Tây Quy từ mặt nào tấn công thì đều bị quyền pháp của anh ta che phủ, cái loại quyền pháp này không có sơ hở, thuần túy là kích thích năng lực cơ thể.
Vương Tây Quy va chạm liền mấy quyền, khí huyết quay cuồng, trên mặt biến sắc liên tiếp lùi ra sau.
Nhưng mà, bóng quyền vừa thu lại, Lý Hàm Sa đã đến bên thân của anh ta, nắm đấm đã chấm đến ngực của anh ta, một cái chấn động lực như cái chùy lớn đẩy núi.
Xoạch!
Thân hình to lớn của anh ta bị đánh bay lên không, như một tờ giấy mỏng dính ở trên tường, sau đó chầm chậm lướt xuống, thân thể vậy mà không hề bị thương chút nào.
Lẽ ra, một quyền này của Lý Hàm Sa có thể làm cho huyết nhục của anh ta bay đầy trời, thân thể có thể trực tiếp bị đánh thủng, nhưng mà hiện tại lại không có làm anh ta bị thương, thể hiện ra năng lực khống chế sinh tử của người khác.
Vương Tây Quy đứng thẳng dậy, sửa sang lại quân phục, rất là kính phục hướng Lý Hàm Sa nói: “Đại sư Hàm Sa, tôi bây giờ mới hiểu rõ thiên ngọai hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, võ học của cậu đã phá vỡ cực hạn, nếu như bên người thủ trưởng có một người như cậu, đã đủ so với một đại đội cảnh vệ.”
Anh ta là cao thủ võ học, hiểu sâu sắc thực lực mà Lý Hàm Sa vừa mới bộc phát ra mạnh mẽ như thế nào.
“Đời này của ta cùng thiên tranh hùng, danh lợi phú quý đều là bụi khói, ta sẽ không bao giờ khom lưng uốn gối với bất cứ người nào, tại trong mắt của ta, chỉ có duyên phận không thể chém đứt cho nên có ít sự việc ta phải đi làm, còn những việc khác sẽ không nhúng vào.” Lý Hàm Sa xua xua tay: “Hôm này cùng ngươi đánh một trận kỳ thực là đang chém đứt một ít nhân duyên gì đó, để cho mọi người hiểu được ta rốt cuộc là đang làm gì.”
Theo sau đó, anh ta xoay người đối mặt với phụ thân và đại ca nói: “Mọi người sắp đặt viêc gặp mặt cho con, con bây giờ sẽ đi, ba, ba từ nhỏ đã nói, con người dù có mạnh đi nữa cũng chỉ là thân xác máu thịt, gặp phải súng cũng chạy không được, kì thực không hẳn như vậy, trên thế giới này có lẽ là có kỳ tích đấy. Con trai của ba, muốn làm một việc đó là đi tìm kỳ tích mà bình thường không thể xảy ra.”
Trong khi đang nói, thân hình anh ta nhoáng lên.
Răng rắc răng rắc.
Súng của mấy người cảnh vệ chợt nằm trong tay của anh ta, sau đó biến thành một đống sắt vụn.
Súng đúc thành từ gang thép, ở trong tay anh ta lại như nắm bùn. Mà anh ta thì biến mất không thấy đâu.
“Đây chính là đứa con công tử bột không nên thân của ông?” Hai mắt Vương Nguyên phát ra ánh mắt kỳ quái, “Ông bạn Kinh Long, tôi thấy năng lực như thế này ở bên người thủ trưởng vẫn đúng là rất cần.”
“Hiệp khách vì võ mà phạm pháp, đây không phải là phúc của nó, cũng không phải là phúc của quốc gia.” Lý Kinh Long ngớ người ra một lúc, mới nói ra một câu như vây.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện