[Dịch] Long Vương Truyền Thuyết - Sưu Tầm
Chương 58 : Sáng tạo sinh mệnh
.
Ngẩng đầu nhìn về hướng hình tượng chiếc búa lớn, Đường Vũ Lân nhanh chân tiến vào rèn đúc sư hiệp hội. Hắn tuy rằng chỉ ghé qua một lần, nhưng cũng đã có chút thích nơi này.
Sau khi tới thành Đông Hải, đây là nơi để hắn thoát ly cảm giác xa lạ. Cũng là nơi mang niềm tin của hắn.
Vân Tiểu Lăng đứng ở trước mặt sau đài, liếc mắt liền thấy Đường Vũ Lân. Trên thực tế, nàng được đàn trên căn dặn, chuyên môn chờ tên tiểu tử này đến.
- Đường Vũ Lân, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
Vân Tiểu Lăng bước nhanh đi tới Đường Vũ Lân, mỉm cười nhìn hắn, trong ánh mắt càng nhiều nhưng là hiếu kỳ.
Chín tuổi a! Cấp hai rèn đúc sư. Hắn cuối cùng làm thế nào đạt đến?
Có người nói, tuổi của hắn đã phá vỡ tổng bộ ghi lại.
Rèn đúc sư hiệp hội còn trẻ nhất cấp một rèn đúc sư ghi lại là do đương đại rèn đúc sư hiệp hội hội trưởng tám tuổi nắm giữ, nhưng hắn trở thành cấp hai rèn đúc sư thì tuổi tác là mười một tuổi. So với trước mắt, đứa bé này còn chậm hai năm.
Hiệp hội đối với đứa nhỏ này đặc biệt coi trọng, dặn dò hạ xuống, hắn chỉ cần đến liền lập tức dễn theo đi lên trên.
- Tiểu Lăng tỷ tỷ.
Đường Vũ Lân trí nhớ rất tốt, nhớ rõ tên tỷ tỷ nay.
Vân Tiểu Lăng cười nói:
- Ngươi thật là lợi hại, nghe nói, ngươi thông qua cấp hai rèn đúc sư sát hạch.
Vừa nói, nàng cúi người xuống, tiến đến trước mặt Đường Vũ Lân, nghiêm túc thấy có một đôi mắt đẹp đẽ của một bé trai.
Đường Vũ Lân có chút quẫn bách khuôn mặt nhỏ ửng đỏ:
- Không có, ta chỉ là may mắn.
Vân Tiểu Lăng phù phù nở nụ cười:
- Nhỏ tuổi đã biết khiêm tốn? Đi thôi, ta đưa ngươi đi tới.
- Tạ Tạ tỷ tỷ.
Dẫn đến điện thê, Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn thấy, Vân Tiểu Lăng ấn nút đi lến tầng cao nhất:
- Tiểu Lăng tỷ tỷ, chúng ta đi đến nơi nào ạ?
Vân Tiểu Lăng mỉm cười nói:
- Lĩnh huy chương đẳng cấp.
Thang máy vận hành rất nhanh, đến tầng cao nhất, Đường Vũ Lân hơi hơi ù tai, quơ quơ đầu mới khôi phục như cũ.
Đi ra thang máy, Đường Vũ Lân đầu tiên nhìn thấy, là một mảnh trống trải tầm nhìn.
Chu vi đều là rơi xuống đất pha lê, nơi này độ cao hầu như có thể nhìn thấy nửa thành Đông Hải. Trong thành phố cao lầu san sát, khác nào cương Jarnvid. Một bên có rất nhiều màu xanh lục thực bị xếp đặt, tăng thêm một chút sinh cơ.
Vân Tiểu Lăng tìm tới một công nhân viên:
- Phiền anh thông báo tới hội trưởng, Đường Vũ Lân đến rồi.
- Vũ Lân, ngươi trước tiên ở chỗ này chờ một chút.
Vân Tiểu Lăng chỉ cho hắn đến một bên sô pha ngồi xuống.
Thời gian không lâu, có nhiều tiếng bước chân vang lên.
Mộ Thần đi trước nhất, hắn sáng sớm hôm nay đã đến hiệp hội, thậm chí không đến đoán tạo thất rèn đúc của chính mình, chính là vì chờ gặp tên tiểu tử đã gây chấn đông.
Sầm Nhạc cũng ở phòng làm việc của hắn, với Mộ Thần cùng nhau chờ. Nếu để cho rèn đúc sư hiệp hội biết người này, hai vị dĩ nhiên cần suốt cả ngày đến chờ một đứa bé, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Đi theo sau hai vị phía này, chính là Mộ Nhi.
- Hội trưởng!
Vân Tiểu Lăng tiến lên nghênh tiếp, cung kính hướng về Mộ Thần hành lễ.
Mộ Thần mỉm cười gật gù, sau một khắc, ánh mắt liền rơi vào trên người Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nghe được Vân Tiểu Lăng gọi hội trưởng, cũng đã đứng lên. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn về phía Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói:
- Vũ Lân, đây là hội trưởng Mộ Thần hội trưởng hiệp hội của chúng ta. Cũng là một trong những bị thánh tượng cấp rèn đúc đại sư ở Liên Bang”
Thánh tượng? Đường Vũ Lân ánh mắt sáng lên, hắn đã sớm nghe Mang Thiên nhắc qua danh hiệu thánh tượng này. Cấp bảy, cấp tám rèn đúc sư mới có thể được gọi là thánh tượng! Không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy liền có thể nhìn thấy.
Vị hội trưởng này xem tuổi tác, cũng không chênh lệcg so với lão sư mình lão mình, thực sự là thật là lợi hại. Trên ngực ông đeo huy chương, chính là thánh tượng huy chương sao? Tám viên tinh, tám sao thánh tượng!
Hội trưởng chào ngài." Đường Vũ Lân vội vàng tiến lên vài bước, cúi người chào.
- Là ngươi?
Thanh âm kinh ngạc từ bên người Mộ Thần vang lên. Nhưng là Mộ Hy nhìn thấy người đoạt danh tiếng chính mình, thậm chí có thể nói là đoạt danh tiếng rèn đúc sư trẻ tuổi.
Đường Vũ Lân nhìn thấy Mộ Hi cũng là hơi sững sờ. Người này là học tỷ có tiền tại sao lại ở chỗ này.
Mộ Thần hơi kinh ngạc nhìn về phía con gái:
- Hi hi, các ngươi quen nhau sao?
Mộ Hi nhìn một chút Đường Vũ Lân, nói:
- Không quen biết. Nhưng hắn rất giống học viên học ở trường học của chúng ta.
Mộ Thần mỉm cười nói:
- Đường Vũ Lân, ngươi ở Đông Hải học viện tới mấy năm cấp?
Đường Vũ Lân nói:
- Ta là năm nay là tân sinh nhập học. Ở năm nhất lớp năm.
Nghe được hai chữ năm ban này, Mộ Hi trong ánh mắt nhất thời toát ra một chút xem thường. Nàng đương nhiên biết năm ban đại diện cho cái gì. Đó là một đám l hồn sư đều trở thành vô dụng.
Mộ Thần nghe nói bởi vì Đường Vũ Lân sản sinh tâm tình biến hóa:
- Nghe Sầm huynh nói, lần trước ngươi thông qua cấp hai sát hạch, thật là không thành tích bình thường. Ngươi có biết, ở rèn đúc sư hiệp hội chúng ta ghi lại. Làm chúng ta đều sâu sắc cảm giác được có người nối nghiệp!
Đường Vũ Lân khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đối với được người khác tán thưởng, hắn có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Suy nghĩ một chút, hắn mới nói:
- Hội trưởng thúc thúc, ta có thể được huy chương, bắt đầu nhận nhiệm vụ rèn đúc chưa?
Mộ Thần bật cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Sầm Nhạc cười nói:
- Hội trưởng ngày hôm nay một mực chờ đợi ngươi, chính là vì muốn tự tay đeo cho ngươi huy chương.
Bên cạnh Vân Tiểu Lăng đã bê tới một người khay. Khay có vải đỏ lót đáy, mặt trên đặt một tấm huy chương.
Huy chương dâng hiến màu lót là màu xanh lam, có chuy hình phù lồi, mặt trên khảm nạm hai cái màu trắng tinh tinh.
Bất kể là thợ chế tạo hay máy móc, vẫn là rèn đúc sư, hoặc là kỹ sư này, đẳng cấp huy chương dáng vẻ đều gần như nhau. Cấp một, cấp hai huy chương đều là màu lam bạch tinh, đến cấp ba sẽ có biến hóa.
Mộ Thần tự tay đem huy chương đeo ở ngực trái Đường Vũ Lân, nụ cười thu lại, nghiêm túc nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là một thành viên của rèn đúc sư hiệp hội chúng ta. Thân là rèn đúc sư, hi vọng ngươi có thể toàn lòng hoàn thành mỗi một kiện rèn đúc tác phẩm, dùng linh hồn của chính mình cảm thụ, dùng tính mạng dẫn dắt, chân chính rèn đúc cũng không phải rèn kim loại, mà là ở sáng tạo sinh mệnh.
Sáng tạo sinh mệnh? Đơn giản bốn chữ, nhưng lại có thể Lân tuyên truyền giác ngộ giống như cảm giác cho Đường Vũ, hắn ở ngàn rèn thì kết hợp cảm ngộ, phảng phất có một canh cửa mới hoàn toàn ở trước mặt hắn mở ra một cái khe sáng.
Nhẹ nhàng chạm đến huy chương, kim loại mang đến cảm giác thành trước nay chưa từng có, Đường Vũ Lân trong lòng dâng lên một luồng nóng rực. Rốt cục chính thức rèn đúc sư đây.
- Ta muốn cùng ngươi so tài một chút!
Mộ Hi đột nhiên từ sau bên người Mộ Thần đi ra, một mặt không phục nhìn Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân lúc này mới nhìn thấy, ở ngực cô, cũng mang giống mình một huy chương giống như nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện